Lớp da cũ bị đốt cháy, nhưng lớp da mới nhanh chóng hồi phục, so với trước con rắn chắc, cường kiện hơn nhiều.

Thoạt nhìn da vẻ mỏng manh, nhưng sợ là đao kiếm chém không đứt, Đại Diệu Nhật Kinh, đạo hỏa thêu đốt, sao tầm thường được.

Ngạo Hoa Đô đứng dậy, lấy ra một bộ y phục khác mặc vào, hắn thích y phục màu đỏ, nên vừa nhìn liền chọn bộ đỏ nhất, xong xui hết thảy, hắn lại ngồi xuống, tiếp tục tu luyện.

Đã bước vào Hồn Thần cảnh, chính thức bước vào con đường tu luyện, tu tiên đạo đài, ai muốn vấn đỉnh.

Điều này làm Ngạo Hoa Đô rạo rực, phấn khích không thôi, đây mới là thế giới hắn mong chờ, là thế giới hắn có thể thỏa thích tung hoành.

Đại Diệu Nhật Kinh được vận khởi, ánh lửa lại một lần nửa bóc lên, nhưng lần này ánh lửa im ắng, không còn cuồng bạo như khi nảy, Ngạo Hoa Đô cảm thấy thoải mái, chứ không còn đau đớn như khi mới lúc tu luyện.

Thiên địa linh khí được hấp thu vào cơ thể, luyện hóa thành tinh khí, lắng đọng trong cơ thể, tích tụ vào trong đan điền.

Từ giữa trán hắn, hoa sen ấn ký phát sáng, lực lượng Luân Hồi bạo phát, bao phủ cả thân thể hắn, cảnh giới đang dần tăng lên, ở cảnh giới Hồn Thần, là tu luyện linh hồn, mà linh hồn của hắn, đã cường đại ngưng thực, có thể xuất khiếu dung hòa với thiên địa.

Cho nên vừa khai mở bản nguyên xong, cảnh giới của hắn không cần quá phí sức, cũng nhẹ nhàng tăng lên, tương ứng với năng lượng của linh hồn.

Tuy vậy, cảnh giới tăng lên chậm rãi, hắn cố kiềm chế lại, vừa luyện hóa tinh khí, vừa để cảnh giới chậm chậm tăng lên, nếu mà để tăng lên quá nhanh, căn cơ không ổn định, vậy thì được không bù mất.

Điều này mà để người khác biết, không phẫn nộ điên cuồng thì thôi, ở cảnh giới này, ai cũng khắc khổ tu luyện, chịu đựng cơn đau khi rèn luyện linh hồn, có ai mà không chịu qua cơn đau chết đi sống lại đó.

Luyện hóa đan dược Luyện Hồn đan, cùng với kinh pháp mà rèn luyện linh hồn, gian nan tích lũy từng chút một.

Phải mất nhiều năm, mới thành công đột phá, bước lên cảnh giới mới, trong các cảnh giới, Hồn Thần cảnh là nguy hiểm nhất, cho nên tu luyện rất lâu mới thành, cho dù là thiên tài ghê gớm đến mấy, cũng phải mất hai ba năm mới thành.

Mà bây giờ Ngạo Hoa Đô rất dễ dàng, không chịu quá nhiều đau khổ, nhưng mà hắn cũng chịu nhiều đau khổ, đây coi như là lợi ích hắn nhận được.

Mười năm chịu khổ trong Hỏa Trì, vừa trọng sinh sống lại, phải chịu cơn đau mệnh thể tan nát, càng là đau đớn khi chữa trị kinh mạch và đả thông, chẳng có việc nào là dễ dàng cả.

Lúc này cho dù hắn không ăn uống, cũng không cảm thấy đói khát gì, thân thể nhẹ nhõm tinh thần phấn chấn.

Tứ tinh Hồn Thần cảnh, một ngày tăng lên một tinh, điều này mà lộ ra, thì cả Ngạo Tiên Thiên Vực, không cả Thiên Thanh Đại Thiên Thế Giới, đều phải chấn động trước tin tức này.

Điều này quá bất hợp lý, mỗi một ngày tăng lên một tinh, cho dù quái vật, cũng không làm được, thiên tài lắm thì cũng mất ba bốn tháng mới tăng lên một tinh.

Mà giờ phút này, Ngạo Hoa Đô có thể làm được, vì linh hồn của hắn, đã mạnh tới cực hạn, cộng với lực lượng Luân Hồi, cho nên việc tấn cảnh này không quá khó khăn.

Đây cũng là hắn áp chế xuống, nếu không sẽ còn nhanh hơn nữa, nhưng vì sợ tấn cảnh nhanh quá, sẽ làm căn cơ không ổn định, nên hắn đành phải áp chế xuống.

Bên ngoài phòng của Ngạo Hoa Đô, Ngạo Bất Phàm đang đứng nhìn vào, gương mặt hiện lên sự lo lắng, hắn quay sang hỏi một vị đệ tử kế bên " Đã mười ngày rồi, thiếu chủ chưa từng bước chân ra khỏi phòng sao ".

Tên đệ tử kia đáp " Thưa Điện chủ, thiếu chủ chưa từng bước ra, vẫn còn ở bên trong ".

Ngạo Bất Phàm nhíu mày, thở dài nói " Ngươi chú ý tới thiếu chủ, có động tĩnh gì, báo cho ta biết ".

-" Vâng thưa Điện chủ ".

Ngạo Bất Phàm rời đi, hắn là Điện chủ, có rất nhiều việc phải xử lý, mặc dù lo lắng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở của Ngạo Hoa Đô, nên không quá kích động tới hắn.

Vào lúc này, tại một Thiên Vực khác, Quãng Nhạc Thiên Vực, Quãng Nhạc Thiên Cung, tại bên trong một tòa cung điện lớn.

Một nam nhân trung niên cùng với ba lão giả ngồi nói chuyện, nam nhân trung niên kia, là Cung chủ Quãng Nhạc Thiên Cung, Chu Hành Thái.

Hắn nhìn qua ba lão giả kia, rồi nói " Ba vị thái thượng, chắc đã nghe qua tin của Ngạo Hoa Đô rồi, không biết ba vị thái thượng, có ý kiến gì về việc này ".

Một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc bộ đạo bào màu trắng, Chu Bạch thái thượng, hơi suy nghĩ rồi nói " Chúng ta cùng Ngạo Tiên Điện có hôn ước, việc này không thể hủy được, nhưng cũng không thể để Tuệ Ngọc chịu thiệt được ".

Chu Hành Thái nghiêm mặt nói " Chuyện này là lão thái tổ hai bên định đoạt, tử tôn không thể làm trái ".

Lão giả mặt y phục màu xanh, Chu Dương thái thượng nói " Điều này Cung chủ ngươi đã có quyết định, nhưng khó nắm chắc đúng không ".

Chu Hành Thái gật đầu nói " Đúng, hôn ước vẫn tiếp tục, nhưng sau khi Tuệ Ngọc cùng với Ngạo Hoa Đô thành thân, thì hắn phải ở rễ Quãng Nhạc Thiên Cung chúng ta ".

Chu Lâm thái thượng gật đầu đồng ý nói " Như vậy tốt nhất, cứ quyết định như thế đi ".

Chu Hành Thái gật đầu nói " Vậy ta đi thông báo bên Ngạo Tiên Điện một tiếng, xem bọn họ có ý kiến gì không ".

Hắn đi ra khỏi cung điện, vừa đi ra khỏi, hắn gặp con gái mình, đang vểnh tai nghe lén, bật cười lắc đầu nói " Tuệ Ngọc, con làm gì ở đây ".

Chu Tuệ Ngọc ngước mặt lên, nàng mới vừa tròn sáu tuổi, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, buộc hai chùm tóc hai bên, mắt to lóng lánh, miệng nhỏ chúm lại.

Nàng nhìn phụ thân, rồi nói " Phụ thân, người nói Hoa Đô ca ca làm sao vậy ".

Chu Hành Thái hơi do dự rồi nói " Hắn bị trọng thương, bây giờ ta đi tới Ngạo Tiên Điện, để mà thăm hắn đây ".

Chu Tuệ Ngọc lập tức nhảy lên, nói " Vậy phụ thân dẫn con theo nữa, con muốn thăm Hoa Đô ca ca".

Chu Hành Thái cười khổ, gật đầu nói " Được rồi, phụ thân dẫn con theo, nhưng mà con không được nghịch ngợm đâu đó ".

Chu Tuệ Ngọc gật đầu lia lịa nói " Phụ thân yên tâm, con hứa sẽ ngoan ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play