Độc Đạo Gian Hành - Nam Đô Phệ Thiên

Chương 5 Chữa trị kinh mạch


3 tháng

trướctiếp

Cách đại điện khoảng ngàn trượng, trên một hòn đảo lơ lửng, trong một tòa lầu cát lớn, đây là Hoa đảo, nơi mà Ngạo Hoa Đô ở, thuộc riêng về hắn.

Bên trong phòng, Ngạo Hoa Đô ngồi ngay ngắn trên giường, bây giờ thì có thời gian để hắn tiên tư.

Lúc tỉnh lại không lâu, hắn đã cảm nhận được linh hồn của mình khác thường, nhưng hắn không dám vọng động, Ngạo Bất Phàm kế bên, sợ hắn nhận ra, nên chờ về tới đây, hắn mới kiểm tra xem.

Linh hồn của hắn ngưng thực, tràn đầy lực lượng Luân Hồi, hắn thử vận khởi, từ linh hồn chấn động, giữa trán của hắn, phát ra ánh sáng, chiếu rọi cả lầu cát.

Cũng may là không có ai trên đảo, nếu không sẽ bị làm giật mình, đạo ánh sáng này, quá mức cường đại.

Ngạo Hoa Đô dừng lại, không tiếp tục nửa, hắn kinh ngạc vô cùng, chỉ là hơi khởi động, mà đã như thế rồi, vừa khởi động hắn cảm nhận được, cả cơ thể mình đều tràn đầy năng lượng Luân Hồi, vô cùng vô tận lưu chuyển trong cơ thể hắn.

Lúc đó hắn cứ như là trở về thời điểm, thiên địa diễn sinh, lực lượng trời đất phân chia, giai đoạn đầu của thế giới này, mờ mờ ảo ảo.

Ngạo Hoa Đô lẩm bẩm " Lực lượng Luân Hồi, có từ thời điểm thiên địa diễn sinh sao, nhưng sao ta lại có được lực lượng này, không lẽ là do ấn ký kia sao, nếu như có thể khống chế được, đối với ta lợi ích vô cùng ".

Ngạo Hoa Đô thử lại, hắn lại vận khởi lực lượng Luân Hồi, lần này hắn làm chậm rãi, từ từ điều động lực lượng Luân Hồi, lưu chuyển toàn bộ cơ thể.

Hắn muốn mượn lực lượng Luân Hồi, chữa trị kinh mạch nội tại, muốn dựa vào đó mà tu luyện, đã tới thế giới này, hắn sao cam tâm làm phế nhân.

Lực lượng Luân Hồi lưu chuyển, chạy qua từng tất thịt, Ngạo Hoa Đô quán chú lực lượng vào kinh mạch, lực lượng mạnh mẽ cường đại, đem những nơi nó đi qua, chữa trị phục hồi toàn bộ.

Đây là kì tích nha, vốn hắn không nắm chắc, chỉ muốn thử xem, nhưng mà trời không phụ hắn, lực lượng Luân Hồi có thể chữa kinh mạch cho hắn.

Ngạo Hoa Đô tấm tắc, vui mừng nói " Đúng là lực lượng xuất hiện lúc thiên địa diễn sinh, công năng không thể tả được ".

Hắn tiếp tục quán chú lực lượng, chữa trị toàn bộ kinh mạch, thần thức chú ý vào sự chuyển biến trong cơ thể, tuy là kinh mạch đang dần nối lại, nhưng rất chậm.

Ngạo Hoa Đô ngồi một hơi liền là hai ngày trôi qua, kinh mạch coi như đã nối lại, nhưng chưa đả thông kinh mạch, nếu như đả thông kinh mạch lại, thì hắn có thể bắt đầu tu luyện lại rồi.

Nhưng hắn không thể tiếp tục, vì nhịn đói hai ngay, bây giờ cái bụng của hắn cứ reo lên mãi, hắn đành dừng lại, đi kiếm thức ăn, ăn cho đỡ đói cái đã.

Đi ra khỏi phòng, hắn dựa theo trí nhớ mà đi, chẳng mấy chóc hắn đã đi tới phòng bếp, nhưng lại chẳng có thức ăn gì, chỉ có vài trái linh quả được đặt trên bàn mà thôi.

Ngạo Hoa Đô cầm lên một trái, không có gì đành ăn tạm vậy, hắn vừa đi vừa ăn, đi ra khỏi phòng bếp, nhưng đi không được bao lâu thì hắn dừng lại.

Từ xa bay tới một lão giả, mặc một bộ đại bào màu xanh, tóc xõa dài hai mắt có thần, râu ria chần chịt như là vòm sư tử vậy, khí tức cường đại bạo phát.

Ngạo Hoa Đô không chịu nổi, vội lùi về sau vài bước, lão giả kia giật mình, vội vàng thu lại khí tức, nhanh chóng bay tới, đứng trước mặt Ngạo Hoa Đô.

Lão một mặt lo lắng nói " Cháu trai của ta, con không sao chứ, thương thế của con sao rồi, là ông ngoại thất trách, lí ra là ta phải đi cùng con và mẫu thân của con, nếu có ta đi cùng con sẽ không gặp tình cảnh này ".

Ngạo Hoa Đô thở ra một hơi, ngước mặt lên nói " Ông ngoại, người lúc nào cũng hấp tấp, nhỏ nhẹ một chút không được sao ".

Ông lão này cười to nói " Được được, con nói ta điều nghe hết, thấy con bình an, là ta vui lắm rồi".

Lão giả này là ông ngoại của Ngạo Hoa Đô, Nhược Trần Nam, thái thượng trưởng lão Thanh Tiên Điện, thực lực Hợp Khí cảnh, Nam Sư Vương Tôn.

Ngạo Hoa Đô đi tới bên một tản đá, ngồi xuống điềm tĩnh ăn linh quả, phong thái không giống một đứa trẻ mười hai tuổi tí nào.

Nhược Trần Nam đi tới, ngồi kế bên hắn, mĩm cười an ủi nói " Con đừng phiền lòng, không tu luyện được cũng không sao, ta sẽ nhờ người luyện khí, luyện cho con vô số bảo vật, không có thực lực, thì dùng bảo vật đập chết bọn chúng ".

Ngạo Hoa Đô gật gật đầu, cảm thấy như vậy rất ổn, có thể dùng để che giấu hắn có thể tu luyện, không thể để cho người ra tay giết hắn biết, là hắn có thể tu luyện, như vậy sẽ càng gay go, trong thời gian này hắn phải ẩn nhẫn, không thể tin vào bất kì ai.

Ngạo Hoa Đô nói " Vậy thì phiền ông ngoại giúp con chuyện này, à nhờ người luyện cho con trận pháp nửa, như vậy con mới cảm thấy an toàn ".

Nhược Trần Nam gật đầu nói " Yên tâm, ông ngoại sẽ hết sức giúp đỡ con, cho dù không có thực lực thì sao, cũng không có thể làm gì được con, cũ chờ tin tức tốt từ ông ngoại đi ".

Ngạo Hoa Đô chợt nhớ, quay sang hỏi " À mà mẫu thân con đâu ".

Nhược Trần Nam cứng người, lão hơi do dự, vốn tạm thời không muốn cho hắn biết, nhưng mà sợ là không được rồi, lão thở dài nói " Mẫu thân của con, không tránh thoát được kiếp nạn, đã mất rồi".

Ngạo Hoa Đô bóp nát linh quả trong tay của mình, tuy hắn sống lại trong thân thể này, nhưng mà đó là mẫu thân của Ngạo Hoa Đô, bây giờ cũng là mẫu thân của hắn, nên hắn cũng rất tức giận.

Đôi mắt đỏ lên, hắn kìm nén lại, hít sâu một hơi, rồi nói " Mối thù này, ta nhất định sẽ báo, từng tên từng tên, đừng hòng thoát được ".

Nhược Trần Nam lắc đầu, trong lòng cũng rất đau đớn, đó là con gái của lão, nghe tin con gái chết, lão phẫn nộ không thôi, nhưng vì còn Ngạo Hoa Đô, chứ không lão muốn điên mất rồi.

Ngạo Hoa Đô đứng lên, nhìn ông ngoại rồi nói " Ông ngoại đi giúp con luyện chế bảo vật đi, con muốn nghĩ ngơi ".

Nhược Trần Nam gật đầu, nhìn theo thân ảnh của Ngạo Hoa Đô, lão buồn bã cùng tự trách, nhưng chuyện đã xảy ra, bây giờ lão phải chiếu cố đứa cháu trai này, lão xoay người rời đi, thoát cái đã biến mất.

Ngạo Hoa Đô trở về phòng, ngồi lại trên giường, hắn thả lỏng bình tĩnh lại, báo thù cũng cần phải có thực lực, cho nên bây giờ, hắn phải bắt đầu tiếp, đả thông kinh mạch rồi bắt đầu tu luyện.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp