Độc Đạo Gian Hành - Nam Đô Phệ Thiên

Chương 17 Sát Kim Động


1 năm

trướctiếp

Ngạo Hoa Đô nghe vậy, thì hơi im lặng, chuyện này hắn cũng không biết, nên nói làm sao, là nên an ủi ha.

Hắn hỏi tiếp " Là ai đã diệt gia tộc của nàng, chính là người sai hai tên kia truy sát nàng ".

Lưu Thư Mộng gật đầu nói " Đúng vậy, họ là người của Sát Kim Động, một thế lực sát thủ, chỉ cần đủ tiền thì ai họ cũng giết được".

Ngạo Hoa Đô kinh ngạc nói " Ai cũng dám giết, ngay cả người của Ngạo Tiên Điện sao ".

Lưu Thư Mộng nói " Sẽ, không ai là bọn họ không dám giết cả ".

Ngạo Hoa Đô gật gật đầu, điểm này là hắn nghĩ tới chuyện xảy ra với mình, có phải hay không, là do bọn họ gây ra, nếu như vậy thì bắt đầu điều tra bọn họ vậy.

Lưu Thư Mộng nhìn hắn hỏi " Còn ngươi thì sao ".

Ngạo Hoa Đô cười cười nói " Ta chỉ là một tên vô danh là một tán tu, chẳng có địa vị hay là thế lực nào chống lưng cả ".

Lưu Thư Mộng ngạc nhiên nói " Tán tu, nhìn ngươi ta không nghĩ ngươi là một tán tu ".

-" Nhưng mà sao ngươi lại đeo mặt nạ vậy, làm nhiều chuyện gian ác, cho nên mới không muốn người khác thấy mặt ".

Ngạo Hoa Đô hừ hừ nói " Đừng nghĩ ta xấu xa như thế, chỉ là gương mặt xấu xí, không muốn người khác thấy mà thôi ".

Ngạo Hoa Đô mĩm cười, cũng không giải thích gì, trong khi hai người họ vừa trò chuyện, Ngạo Hoa Đô đã đi tới trước một hang động nhỏ, không gian bên trong rất hẹp, nhưng mà nghĩ tạm, chắc cũng không sao.

Lưu Thư Mộng tìm chỗ ngồi xuống, nàng vận công trị thương, thương thế quá nặng, phải nhanh chóng hồi phục lại, nếu không gặp phải nguy hiểm, thì không có sức chống cự.

Ngạo Hoa Đô nói " Nàng trị thương đi, ta ra ngoài tìm chút thức ăn ".

Nói xong hắn đi ra khỏi hang động, nhìn qua xung quanh một vòng, nơi đây cách Phong Đô Trạch cũng khá xa, chắc cũng sẽ có yêu thú sinh sống, bắt một vài con yêu thú nhỏ, đem về làm thức ăn.

Mặt trời cũng sấp tối, hắn phải nhanh chóng tìm thức ăn, trời tối rồi là khó tìm được. 

Rất may mắn, hắn đi không lâu, thì gặp được một con Yêu Trư, hắn vội vàng tấn công tới, con Yêu Trư này mới chỉ là nhất giai sơ kỳ, thực lực yếu hơn Ngạo Hoa Đô rất nhiều.

Nên hắn không mất quá nhiều sức, là có thể đem Yêu Trư này đánh chết, sau đó lôi thi thể Yêu Trư đi, tìm một nguồn nước sạch, giải quyết thi thể Yêu Trư. 

Ngạo Hoa Đô tìm tới vài cành cây, xiên thịt Yêu Trư vào từng cành cây, sau đó vác về hang động, thuận tiện hắn gom một ít cây củi, xong xui mọi thứ, hắn đi về phía hang động.

Về tới nơi, thấy Lưu Thư Mộng còn đang chữa thương, nên hắn không đánh thức nàng, hắn đốt củi lấy than, sau đó bắt đầu nướng thịt.

Thời gian trôi qua, thịt cũng đã được nướng chín, mùi thịt thơm phức truyền ra, Lưu Thư Mộng đang chữa thương, ngửi được mùi thịt nướng, thì nàng tỉnh dậy, bất giác cảm thấy rất đói bụng.

Nàng đi ra khỏi hang động, nhìn thấy Ngạo Hoa Đô đang nướng thịt, nàng nói " Ngươi kiếm đâu ra thịt mà nướng thế ".

Ngạo Hoa Đô mĩm cười nói " Một con Yêu Trư đi lạc bầy, ta thất tội nghiệm, nên đã giúp đỡ nó một chút ".

Lưu Thư Mộng nhíu mày nói " Ngươi giết Yêu Trư rồi đem nướng, vậy ngươi giúp nó chỗ nào ".

Ngạo Hoa Đô cười nói " Giúp nó giải thoát, kiếp sau khỏi cần phải làm heo nữa ".

Lưu Thư Mộng vỗ trán, như vậy mà cũng nói được, Ngạo Hoa Đô cầm lên một xiên thịt lớn, đưa qua cho Lưu Thư Mộng, rồi nói " Thịt chín rồi, mau ăn đi ".

Lưu Thư Mộng cầm lấy, từ từ đưa lên miệng ăn, nhưng vừa cắn vào, thịt nướng béo giòn, cảm giác rất ngon miệng.

Ngạo Hoa Đô quay qua hỏi " Có ngon không ".

Lưu Thư Mộng gật đầu nói " Rất ngon ".

Lúc đầu nàng ăn chậm rãi, nhưng đói quá mà thịt lại ngon, nên nàng không cần giả vờ nữa, bê lên xiên thịt ăn thật nhanh.

Ngạo Hoa Đô nhìn Lưu Thư Mộng ăn rất khí thế, mà hắn giật mình ngơ ngác, hắn tưởng mỹ nhân xinh đẹp, sẽ ăn uống chậm rãi từ tốn, nhưng mà cảnh tượng trước mắt thì lại không, rất khác so với trong tưởng tượng của hắn.

Tuy vậy, hắn cũng không dám chậm trễ, ăn lấy ăn để, nếu chậm trễ là không còn thịt để ăn nữa.

Chẳng mấy chốc, cả một con Yêu Trư to lớn, nhanh chóng bị cả hai người ăn sạch, chẳng còn sót lại miếng thịt nào.

Ăn uống no nê, Ngạo Hoa Đô đi vào trong hang động, nằm dài xuống đất, muốn ngủ một giấc, lăn lộn cả ngày, thật là rất mệt mỏi.

Lưu Thư Mộng đi vào, nàng nhìn qua thì nhăn nhó, đá chân vào Ngạo Hoa Đô một cái rồi nói " Hang động nhỏ như thế, ngươi ngủ ở đây thì làm sao ta ngủ được hả ".

Ngạo Hoa Đô mở mắt nhìn nàng, mĩm cười thật tươi rồi nói " Cứ tự tiện đi, ta cũng không để ý đâu, sờ mó tùy ý, nam nhân mà dễ tính lắm, ha ".

Lưu Thư Mộng trợn mắt, tức giận nói " Hư Thiên, ngươi nói điên cái gì vậy, ta ngủ trong đây, ngươi đi ra ngoài kia ngủ ".

Ngạo Hoa Đô nhếch mép nói " Dựa vào cái gì chứ, với lại thân thể của nàng, ta cũng đã thấy, thế mà còn ngại cái gì chứ, mau ngoan nào nằm xuống ngủ đi ".

-" Ngươi ....".

Lưu Thư Mộng tức không thể nói nổi, sao nàng có thể gặp một tên vô sỉ vô lại như thế, bực tức thì bực tức, nàng cũng không thể đi ra ngoài hang động ngủ được, đành nằm xuống kế bên Ngạo Hoa Đô, hai người chỉ cách nhau vài tấc mà thôi.

Lưu Thư Mộng căng thẳng, lần đầu nằm ngủ gần một tên nam nhân lạ, trong lòng nàng xôn xao, vô số cảm xúc nổi lên, nàng nghĩ ngợi linh tinh đủ thứ.

Còn Ngạo Hoa Đô thì chẳng mành, vừa nằm xuống là ngủ, nhiều ngày qua vất vả luyện quyền, lại bôn ba nhiều nơi, khác là mệt mỏi.

Trong lúc này, tại bên ngoài một thành trì nhỏ, ở bên trong một quán ăn, một nam nhân trung niên đang ngồi nhâm nhi ly rượu, dáng vẽ hơi ốm, tóc bạc xõa dài trên lưng, che đi hơn phân nữa gương mặt. 

Từ ngoài cửa đi vào một tên áo đen, đeo khăn che mặt, hắn đi tới bên cạnh nam nhân trung niên kia, nói " Đại nhân, truy sát thất bại, hai người A Tâm đã chết ".

Nam nhân trung niên kia uống hết ly rượu, rồi đứng lên nói " Thất bại, vậy thì để ta ra tay, không thể để nàng sống sót được, còn ngươi thì quay trở về động, thông báo tin tức với động chủ đi ".

Tên áo đen kia khom người, cung kính nói " Vâng".

Hắn xoay người rời đi, nam nhân trung niên kia cười lên, hắn nói " Ta đã ra tay, thì không ai cứu ngươi được ".



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp