Độc Đạo Gian Hành - Nam Đô Phệ Thiên

Chương 11 Hồn Thần cảnh đại viên mãn 1


1 năm

trướctiếp

Vốn Ngạo Hoa Đô muốn đi dạo, cùng Tuệ Ngọc đi chơi, nhưng lại gặp những chuyện không vui, hắn cũng không còn tâm trạng, nên hắn quay trở về hòn đảo của mình.

Tuệ Ngọc nhin Ngạo Hoa Đô không vui, nắm tay hắn nói " Hoa Đô ca, huynh không vui sao, mặc kệ bọn họ, không cần phải để ý tới ".

Ngạo Hoa Đô mĩm cười, xoa đầu nàng rồi nói " Tuệ Ngọc nói đúng, ta không còn buồn nữa".

Nói xong hắn quay sang nhìn Hàn Khanh, nói " Ngay sau ngươi đi theo ta, làm việc cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi ".

Hàn khanh cung kính nói " Thiếu chủ trọng dụng, Hàn Khanh sẽ toàn tâm toàn lực vì thiếu chủ ".

Bọn họ ba người về tới hòn đảo nhỏ, đi vào trong một tòa lầu cát, ngồi vào ghế Ngạo Hoa Đô nhìn Hàn Khanh hỏi " Vì sao ngươi bị mấy người Phạm Đông đánh như vậy ".

Hàn Khanh hơi ấp úng, dáng vẻ có chút sợ sệt, nhưng hắn cũng quyết định nói " Là ta phát hiện hai người họ làm việc xấu, cho nên bọn họ muốn giết ta, chỉ là ta nhanh chân chạy, vừa lúc chạy tới diễn võ trường, nên bọn họ không giết ta được ".

Ngạo Hoa Đô nhíu mày nói " Là chuyện gỉ xảy ra, ngươi mau nói ta nghe ".

Hàn Khanh nói tiếp " Hai người họ bắt ép vài dân nữ, phải hầu hạ tiếp đãi bọn họ, nhưng vì không chịu, nên có một người, đã bị Phạm Đông giết, đúng lúc đó ta đi ngang, và phát hiện được ".

Ngạo Hoa Đô gật đầu hiểu ra, nói " Là như thế a, xem ra bọn họ giết ngươi, để giữ kín chuyện này, nếu mà lộ ra, đối với bọn hắn, cũng chẳng tốt đẹp gì ".

Tuệ Ngọc có vẻ tức giận, nàng mắng " Ác nhân, sao này ta lớn lên, gặp những tên nào như thế, một kiếm chém chết, ức hiếp nữ nhân đều không phải người tốt ".

Ngạo Hoa Đô cười khổ lắc lắc đầu, hắn lấy ra một quyển kinh pháp, đưa cho Hàn Khanh, rồi nói " Ngươi tự kiếm một căn phòng để ở, cầm cuốn kinh pháp này tu luyện đi, ta cũng không cần tới, chỉ cần ngươi tận tâm trung thành, ta tất trọng thưởng ".

Hàn Khanh quá vui mừng, cầm lấy cuốn kinh pháp, rồi quỳ xuống nói " Ngày sau Hàn Khanh chỉ trung thành làm việc cho thiếu chủ ".

Ngạo Hoa Đô gật đầu phất tay nói " Đi tu luyện đi".

Hàn Khanh rời đi, dáng vẻ gấp gáp, hắn khắc khổ mới vào được Ngạo Tiên Điện, nhưng vì thiên phú thấp, không được ưu ái, mãi không có kinh pháp để tu luyện, cho nên tới bây giờ hắn chưa bước vào con đường tu luyện.

Gia đình phụ mẫu hắn đều đã chết, bị người khác giết chết, thống hận cùng cực, hắn quyết tâm tu luyện, đạp chân tu tiên, muốn trả thù cho phụ mẫu.

Nhưng mà đã trôi qua nhiều tháng, hắn vẫn chưa đạt được mong muốn, mà suýt chút nữa bị người giết, may mà gặp Ngạo Hoa Đô, được hắn cứu giúp, giờ phút này còn ban cho hắn kinh pháp, làm cho hắn thấy hi vọng.

Hàn Khanh là người trung thực, bản tính đơn thuần, nhận ra điều này, Ngạo Hoa Đô mới giữ hắn lại, ngày sau làm việc cho hắn.

Hiện tại có Tuệ Ngọc kế bên, hắn không thể tu luyện, cũng chẳng thể làm gì, hắn rất nôn nóng muốn tu luyện, nhưng mà cô nàng cứ quắn lấy hắn.

Nhiều ngày trôi qua, hắn vẫn cùng Tuệ Ngọc, dạo chơi nhiều nơi, cô nàng chơi rất vui, thỏa thích vui đùa.

Nhưng mà hôm nay, có một vị trưởng lão Quãng Nhạc Thiên Cung, tới đón nàng về, nàng đã tròn sáu tuổi, có thể nhập môn tu luyện.

Vì khi tới sáu tuổi, linh hồn đã đủ mạnh để tu luyện, là lúc bản nguyên vừa hình thành, để nhập môn tu luyện thích hợp nhất.

Tuệ Ngọc buồn bực, nàng vẫn chưa muốn về, nhưng không thể không về, nàng luyến tiếc nhìn Ngạo Hoa Đô, nhó giọng nói " Muội đi đây ".

Ngạo Hoa Đô cười cười nói " Chăm chỉ tu luyện đi, đừng có làm biếng ".

Tuệ Ngọc gật đầu, đi theo vị trưởng lão kia, hai người biến mất trên trận vực.

Ngạo Hoa Đô vươn người, vui vẻ nói " Thoải mái rồi ".

Hắn không nhanh không chậm rời đi, những ngay qua Tuệ Ngọc cứ bám lấy hắn, hắn thật phiền muộn muốn chết, bây giờ cô nàng này rời đi, hắn cảm thấy thỏa mãn nhẹ nhõm. 

Hắn trở lại lầu cát trên hòn đảo của mình, bước vào trong phòng đóng cửa lại, bây giờ thì hắn có thể tiếp tục tu luyện rồi.

Định thần tĩnh tâm, Đại Diệu Nhật Kinh vận khởi, ánh lửa nổi lên bao trùm thân thể Ngạo Hoa Đô, ánh lửa nóng vô cùng, nhưng hắn lại không cảm thấy nóng rát gì, mà lại thấy thư sướng, cảm giác lâng lâng khó tả.

Đại Diệu Nhật Kinh tầng thứ nhất, được hắn vận khởi tới cực hạn, khí tức của Ngạo Hoa Đô đang dần tăng lên, tinh khí năng lượng phóng thích, càng lúc càng mạnh, hoa sen trên trán hắn, phát ra ánh sáng chói lòa.

Đạo ánh sáng này, có thể phá tan bóng tối, những thứ huyền ảo đều không thể giấu được, có thể chiếu rọi mọi ngóc ngách trong thiên địa, nhìn thấy hư ảo, thấu rõ căn nguyên.

- " Liên Hoa Chi Quang ".

Ngạo Hoa Đô đặt cho ánh sáng mày một cái tên, tuy ánh sáng này không thể dùng trong chiến đấu, nhưng nếu có thể dùng nó phân tích, thấu rõ hết thảy, thì đây chính là ưu thế rất lớn, sự lợi hại không hề tầm thường. 

Ngạo Hoa Đô nói thầm " Ta không cần khai thiên nhãn, chỉ dùng Liên Hoa Chi Quang này, cũng đủ ăn đứt thiên nhãn ".

Thời gian trôi qua rất nhanh, một lần Ngạo Hoa Đô ngồi xuống, lại trôi qua hai ngày, hắn bây giờ đã đạt tới cửu tinh Hồn Thần cảnh. 

Chỉ cần đạt tới đại viên mãn, thì có thể đột phá tới Tử Hà cảnh, ở Hồn Thần cảnh hắn có lực lượng Luân Hồi hổ trợ, tiến cảnh nhanh chóng, năng lượng dồi dào, tinh khí mạnh mẽ tinh thuần.

Ngạo Hoa Đô biến đổi thủ quyết, linh khí thiên địa xung quanh, không ngừng tràn vào thân thể hắn, lưu chuyển luyện hóa thành tinh khí, kinh mạch nội tại đều tràn đầy năng lượng. 

Nhưng vẫn chưa đủ để đạt tới viên mãn, tinh khí tích lũy càng lúc càng nhiều, dấu hiệu sấp quá tải, Ngạo Hoa Đô lúc này mới chịu dừng lại.

Hắn lại ngồi thêm hai ngày, tu luyện không ngừng nghĩ, vào giây phút này, cả thân thể hắn, bạo phát năng lượng, khí thế kéo căng lên, hắn chợt mở mắt ra, từ trong đôi mắt hắn, phát ra ánh sánh kinh thiên.

Đây là do linh hồn của hắn viên mãn, bộc phát ra ánh sáng đáng sợ, cả thân thể hắn nhẹ nhõm, như là đã bức ra mấy tầng xích sắt, thân thể tràn đầy lực lượng, tinh khí lưu chuyển thông thoáng hơn nhiều.

Hiện tại hắn cảm nhận rõ, linh khí lưu chuyển quanh thân thể hắn, cản nhận rõ ràng từng đầu đại đạo mơ hồ, hiển hiện trong hư không.

Hắn cũng nắm bắt được, một chút dấu vết đại đạo, nhưng bị đứt quãng, không hoàn chỉnh.

Chắc là do cảnh giới hắn còn thấp, không thể nắm hết được đại đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp