Vạn vật trên đời đều có linh tính, ở trong không khí và nước đều chứa đựng linh khí của thế giới, còn đất thì khác với hai thứ đó, nó là thứ biểu lộ ra bên ngoài.
Đất đai thời cổ xưa khai thông linh trí không ít, nhưng xã hội ngày càng phát triển, tụi nó hấp thụ linh khí ngày càng ít đi, càng không nói tới việc bây giờ quốc lộ hiện đại hoá làm bằng xi măng, thì dựa vào đâu mà bổ sung linh khí cho mình. Những vật có thể hoá hình đều do tự nhiên mà có, bẩm sinh đã có linh khí của trời đất, nhưng sự phát triển của nhân loại đã hao hết linh khí của tụi nó, những thứ không có những cái này đều là vật chết, không có năng lực để ‘sống’.
Cho nên nếu con đường kia có vấn đề, thì chính là trên đường đó có cái gì đó. Oán khí của thức đó quá lớn, nên trút giận lên những người khác.
Ngô Gia nói cho Trương An Ngạn nghe những chuyện Vương Khải Toàn đã nói, Trương An Ngạn cũng không kinh ngạc gì nhiều, nghe xong chỉ hỏi ý nghĩ của Ngô Gia, Ngô Gia thành thật trả lời có thể là do Trương Ngọc quấy phá, Trương An Ngạn hỏi lại một câu: “Cậu ta là nhảy lầu chết vì sao lại quậy phá trên đường?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp. Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT