1

Năm giờ chiều, Triệu Phù Mộng đến khách sạn thanh niên quốc tế Nghiễn Thành.

Cây tử đằng trước cửa khách sạn đang nở rộ, trong hoàng hôn một làn sương oải hương mờ ảo. Cô đứng yên nhìn một lúc nhưng vẫn chưa có hứng thú chụp ảnh.

Ông chủ khách sạn họ Ngô, mặc đồ nhà Đường, tay cầm quạt xếp, để râu ria, trong tay cầm hai quả hồ đào bằng sắt, khi thấy Triệu Phù Mộng, ông ta không vào phòng mà đã đến xem tướng trước, ông ta thần bí nói: "Cô Triệu, ấn đường của cô có màu đen….

Triệu Phù Mộng do dự một giây, không biết có nên đổi sang khách sạn khác hay không.

Chờ ông chủ Ngô đưa thẻ phòng, Triệu Phù Mộng hỏi: "Tôi thấy ở trên mạng, khách sạn của ông có phòng lều trại trên sân thượng, ai đã đặt phòng đấy rồi? Đặt mấy đêm vậy?"

Ông chủ Ngô lắc lắc chiếc quạt xếp, rồi chỉ về phía sau cô: "Cô tự mình hỏi người đó xem?"

Trước cửa, một người đàn ông đang xách vali màu đen đi vào. Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai người một nam một nữ đang hướng mắt về phía mình, liền đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo, nhướng mày cười nói: "Hoan nghênh tôi như vậy sao?"

Ông chủ Ngô lắc đầu nói: "Cậu Lục, cô này rất thích phòng lều trên sân thượng mà anh đã đặt..."

"Không đổi."

Ông chủ Ngô quay sang phía Triệu Phù Mộng, tiếc nuối nói: "Cậu ấy nói là sẽ không đổi."

Triệu Phù Mộng: "... Tôi nghe thấy rồi."

Đúng là hai kẻ lập dị. Cô cũng không phải thật sự thích cái lều kia, chỉ là cảm thấy mới mẻ.

Buổi tối, ông chủ Ngô tổ chức cho khách trọ của khách sạn thanh niên nghe tiếng biển. Triệu Phù Mộng thay quần áo nhẹ nhàng đi xuống lầu, quán trà ở tầng một cô đụng phải người đàn ông họ Lục kia, trong tay anh đang cầm hai thanh gỗ, gõ vào một loạt trống nhỏ trang trí của ông chủ Ngô treo trên tường. Âm sắc có chút trầm nhưng giai điệu lại rất nhẹ nhàng, giống như là một cơn mưa rào tháng tư tới rồi lại đi.

Anh ném gậy gỗ đi, xoay người liếc mắt nhìn Triệu Phù Mộng: "Cô mặc như vậy cũng được sao?"

Triệu Phù Mộng cúi đầu nhìn áo phông, quần bó cùng đôi giày thể thao của mình: "Có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gì" Anh đứng lên, cắm cây gậy gỗ vào trong bình gốm rỗng bên cạnh, cười nói: " Trời sắp lạnh rồi đó."

Ông chủ Ngô đã gọi mọi người lại tập hợp, Triệu Phù Mộng không có thời gian đi thay quần áo. Bây giờ đã là cuối tháng tư, nhiệt độ ban ngày có thể tăng lên tới ba mươi độ, sao có thể lạnh được.

Rất nhanh Triệu Phù Mộng đã hối hận.

Ban đêm, từng đợt sóng trắng dập dềnh trên mặt biển xanh thẫm, gào thét dạt vào bãi biển, vầng trăng khuyết như sừng bò tót, ánh trăng nhàn nhạt mơ hồ, xa xăm và trống trải. Gió từ biển thổi vào mang theo mùi mặn và ẩm ướt. Cô giúp ông chủ Ngô dựng mấy cái đèn điện nhỏ trên bãi cát, chẳng mấy chốc đã bị gió thổi, lạnh đến chảy cả nước mũi.

Cô hắt xì ba cái, bỗng nhiên một cái áo khoác ấm khoác lên vai cô. Triệu Phù Mộng quay đầu lại, là người đàn ông họ Lục.

Anh đặt thùng bia lên vai ngồi đất, ngồi xổm xuống bên cạnh Triệu Phù Mộng, cầm lấy một cái đèn nhỏ đặt ở trong tay quan sát: "Ông chủ Ngô đúng là thích làm mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt này, lãng mạn này."

Triệu Phù Mộng khoác áo khoác của anh, mũi ngứa ngáy, sau một tiếng hắt xì lớn, cô liền nói cám ơn anh.

Những ngọn đèn nhỏ được dựng lên, bia và đồ ăn nhẹ đều đã sẵn sàng, mọi người ngồi trên bãi biển. Ngoài nghe tiếng biển còn có một hạng mục đặc biệt: sau khi bốc thăm, những người trùng số có thể chia sẻ bí mật với nhau khi tắt đèn. Cách này rất thú vị và mới lạ. Chúng ta đều là những người xa lạ. Sau cuộc hành trình này, chúng ta sẽ đường ai nấy đi. Giữa bảy tỷ người, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau. 

Triệu Phù Mộng rút trúng số 7, cô loay hoay nhìn xung quanh để tìm một số "7" khác, thì thấy người đàn ông họ Lục ngồi đối diện mình đang uể oải giơ tờ giấy bạc trên tay lên xem. 

Sau khi đổi vị trí, hai người ngồi xuống cạnh nhau. Ông chủ Ngô lại nói "những triết lý vô bổ" và yêu cầu mọi người tắt hết đèn nhỏ, nguồn sáng duy nhất giữa trời và đất là vầng trăng khuyết. Triệu Phúc Mông ngồi ôm gối, quyết định đè nặng trong lòng, ở chốn xa lạ, một câu nói dường như đã chìm vào trong tiếng sóng chợt ập đến.

2

Chuyến đi Nghiễn Thành này, rất nhanh đã bị Triệu Phù Mộng cho vào quên lãng.

Khi cô trở lại Mộ Thành, nơi cô đã học tập và làm việc hơn tám năm qua, vừa mở cửa nhà ra cô đã ngửi thấy mùi ôi thiu, con mèo cô nuôi ba năm trong nhà kêu thảm thiết như bị động dục...Con mèo từ phòng ngủ chui ra, cắn ống quần cô. Cô ném hành lý cúi người trấn an, lại bị con mèo giận dữ cắn ngón tay.

Chỉ đến khi máu chảy ra, cô mới hoảng hốt nghĩ đến mình phải đi tiêm phòng bệnh. 

Cô ngồi trên sàn nhà đầy bụi bặm, lấy từ trong ba lô ra một cuốn sổ da bò, dùng bút lên mặt trước của cuốn sổ viết ba chữ "tiêm phòng bệnh" - có quá nhiều việc phải làm, cho nên cô đã lập cho mình một danh sách, lớn nhỏ, cộng lại không dưới một trăm việc. 

Sau khi tiêm phòng về, cô lần lượt làm theo danh sách: dọn dẹp phòng, treo "cá muối", gửi bưu thiếp và thư từ... 

Hơn 20 mục đã hoàn thành, tính ra đã là một tháng sau. 

Vào ngày này, Triệu Phù Mộng đã đến các ngân hàng gần tiểu khu để hủy từng thẻ ghi nợ và thẻ tín dụng không dùng, con mèo được cô cõng trên lưng, không ngừng kêu thể hiện sự chán nản suốt cả quãng đường. 

Đi bốn ngân hàng xong cũng đã đến giữa trưa, Triệu Phù Mộng vừa đi bộ đến trạm xe buýt, vừa lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trạm cứu hộ thú cưng ở gần đó nhất.

Đúng lúc này, có người vỗ vỗ bả vai cô.

Triệu Phù Mộng quay đầu lại nhìn,  trong đầu cô hiện lên một đoạn ký ức ở Nghiễn Thành một tháng trước, cô nhìn người đàn ông mặc âu phục đi giày da phía sau: "Lục..."

Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, "Cô à, con mèo của cô kêu rất ồn ào, hơn nữa thời tiết bây giờ rất nóng, cô nhốt nó trong túi như vậy, nó sẽ rất khó chịu."

Triệu Phù Mộng nhìn chằm chằm Anh: "Anh không nhớ tôi sao?"

Người đàn ông quan sát cô từ trên xuống dưới một lần nữa: "Chúng ta đã gặp nhau chưa? Trí nhớ của tôi không được tốt lắm..."

Triệu Phù Mộng lắc đầu, quay qua, tiếp tục tìm kiếm địa chỉ. Khóe mắt cô thoáng nhìn thấy người đàn ông mở cửa xe, bước lên một chiếc xe màu bạc đậu ở bên đường.

"Này....."

Người đàn ông dừng lại: "Có chuyện gì sao?"

Triệu Phù Mộng hấp tấp gọi anh, do dự một chút rồi dỡ chiếc ba lô trên lưng xuống: "Anh có muốn nhận nuôi mèo không?"

Người đàn ông quay qua nhìn cô.

"Con mèo này tên là Cát Cát, mèo anh lông ngắn, có giấy chứng nhận...... Tôi, tôi không đủ khả năng nuôi nó, nếu như anh cần...."

Người đàn ông đóng sầm cửa xe, ngồi xổm xuống mở ba lô ra. Một con mèo đen trắng, trông khỏe mạnh như hổ, một đôi mắt xanh biếc đẹp như phỉ thúy.

Người đàn ông gãi cằm con mèo, nghe tiếng nó gừ gừ: "Cô yên tâm tặng nó cho người lạ gặp ở ven đường sao?"

Giọng điệu Triệu Phù Mộng chắc chắn: "Anh sẽ đối xử tốt với nó."

3

Người đàn ông tên là Lục Chiêm Tinh, là giáo viên khoa soạn nhạc của Nhạc viện Mộ Thành.

Sau khi đưa mèo cho Lục Chiêm Tinh, bởi vì những vấn đề vụn vặt như "cho mèo ăn thức ăn nào", "Sử dụng cát đậu nành hay là cát bentonite", "Lần khử trùng trước là vào khi nào", cho nên cả hai người thường xuyên liên lạc.

Cứ như vậy mà hai người đã tiếp xúc với nhau rất nhiều lần, ăn cơm vài lần, xem phim vài lần, và nói chuyện hàng giờ mà không làm gì cả. Lục Chiêm Tinh là một người đàn ông thú vị, không bao giờ khiến cô cảm thấy nhàm chán.

Triệu Phù Mộng còn đang từng bước thực hiện danh sách của mình. Sáng sớm khi nhận được wechat của Lục Chiêm Tinh, cô đang tặng những bông hoa và cây mà cô ấy trồng được cho một ông lão có đam mê điều này trong tiểu khu, còn nhân tiện tặng cho ông ấy một lon Mao Tiêm Minh Tiền cao cấp.

Lục Chiêm Tinh gửi wechat nói, "Cát Cát" quá nghịch ngợm, ngày hôm qua nó đã cào chiếc ghế sofa da còn nguyên vẹn cuối cùng của mình thành từng mảnh. Nhân tiện, kèm theo một loạt bức ảnh hiện trường "thảm khốc".

Triệu Phù Mộng trả lời: Sô pha nhà tôi đều là hàng rẻ tiền cào rách cũng không đau lòng.

Cô nghĩ đến mục tiếp theo trong danh sách, rồi hỏi Lục Chiêm Tinh: Anh thích đọc sách không?

Nửa giờ sau, Triệu Phù Mộng cầm trà Phổ Nhĩ còn sót lại trong nhà ra tiếp đãi Lục Chiêm Tinh.

Lục Chiêm Tinh ngồi trên ghế gỗ, uống trà nhìn xung quanh. Căn nhà một phòng ngủ trống trơn, chỉ còn vài món đồ nội thất, trên sàn nhà chất đống từng chồng sách.

Triệu Phù Mộng tháo dây thừng, "Anh muốn chọn một cuốn không?"

"Cô bình thường thích đọc cuốn gì..." Lục Chiêm Tinh cầm lấy quyển phía trên cùng, anh dừng một chút, nhướng mày cười hỏi: "Lỗ Bì Bì cùng Lỗ Tây Tây?"

"Tôi muốn biết điều gì đã xảy ra với Pipilu và Russi? Mỗi lần không vui, tôi sẽ lật nó ra và xem, rất nhiều câu đã thuộc lòng từ lâu."

Triệu Phù Mộng trầm mặc cầm lấy sách từ trong tay anh, vuốt ve bìa sách đã bị sờn rách nghiêm trọng bởi vì lật đi lật lại nhiều lần. Cô đã đánh dấu rất nhiều, cô còn dùng bút chì ghi lại rất nhiều suy nghĩ của bản thân. Thế giới của những câu chuyện cổ tích thật tuyệt vời làm sao, nơi ranh giới giữa trắng và đen rõ ràng, ác giả có ác báo. Người lớn coi linh hồn có một màu xám bẩn thỉu và coi đó đó là sự thật..

Cô vuốt ve trang bìa, nhưng không mở nó ra nữa, đóng nó lại, đưa cho Lục Chiêm Tinh: "Anh muốn thì cầm đi, không muốn thì cứ đem vứt đi."

Lục Chiêm Tinh cúi đầu nhìn cô, "Cô tài trợ tiền xăng à?"

"Cái gì?"

Lục Chiêm Tinh cười nói: "Nếu cô tài trợ, tôi sẽ đi thêm hai chuyến để chở hết sách của cô qua."

Chiều hôm đó, bọn họ chạy đi chạy lại bảy lượt, cuối cùng cũng đem được toàn bộ phòng sách trong nhà Triệu Phù Mộng, nguyên vẹn chuyển đến nhà Lục Chiêm Tinh.

Chuyến cuối cùng, Triệu Phù Mộng đi theo Lục Chiêm Tinh lên lầu để xin một ngụm nước.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, Cát Cát liền "meo meo" một tiếng rồi nhảy lên phía trước…Cát Cát đã ở chỗ Lục Chiêm Tinh được hai tuần, cũng đã trở lại với vẻ ngoài bóng bẩy trước kia. Triệu Phù Mộng bị nó kêu đến mềm lòng, cô ôm nó trong tay thật lâu không nỡ buông xuống.

"Tại sao con mèo này lại gọi là Cát Cát?"

"Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki", anh xem qua bao giờ chưa? Con mèo đen của nữ chính cũng gọi như thế. " Tất cả ảnh đại diện của cô trên internet đều là nữ chính Ki Ki của "Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki", váy đen, nơ đỏ, cưỡi chổi, một mình bay qua bầu trời thành phố.

Lục Chiêm Tinh chăm chú nhìn cô với ánh mắt dò xét: "Sao cô không tiếp tục nuôi nó nữa? Cô định chuyển đi đâu sao?" Triệu Phù Mộng bất động một lúc rồi đặt con mèo xuống, mở to mắt "ừm" một tiếng mơ hồ

"…Tôi sẽ không ở lại Mộ Thành nữa." lời cứ tuôn ra khỏi miệng cô như thủy triều dâng. 

"Khi nào cô chuyển đi?"

"Có thể là...tháng sáu, cũng có thể là đầu tháng bảy." Cô lại nghĩ đến buổi tối bên bờ biển Nghiễn Thành, trong lòng luôn có chút lo lắng, không nhịn được lại hỏi anh: " Anh thật sự không nhớ ra tôi sao?"

Lục Chiêm Tinh cười cười: "Tôi đã nói là trí nhớ tôi không được tốt lắm, nên cô nhất định phải cho tôi một số gợi ý đúng không? Cô thật sự rất đẹp, nếu tôi có cơ hội nhìn thấy cô, tôi nhất định sẽ không bao giờ quên."

Lời khen này không mang hàm ý xúc phạm nào, Triệu Phù Mộng cười nói: "Không nhớ thì thôi quên đi." 

Lục Chiêm Tinh pha cho cô một tách trà, rồi nhấc nắp đàn lên, tùy ý bấm vài phím nhạc: "Tôi đã viết một bản nhạc, nhưng vẫn chưa hoàn thành, mong cô hãy lắng nghe nó." Triệu Phù Mộng ngồi xuống bên cửa sổ, chống cằm lên bàn, lắng nghe những nốt nhạc u sầu mà thanh tao bay ra từ đầu ngón tay của Lục Chiêm Tinh. Nỗi buồn trong lòng anh cứ vậy mà bùng lên. Lục Chiêm Tinh đàn vài khúc rồi dừng lại, mỉm cười với cô ấy qua cây đàn piano: "Tôi sẽ biểu diễn bản nhạc này tại buổi hòa nhạc tốt nghiệp vào tháng tới, cô nhớ đến và lắng nghe nó…coi như lời tạm biệt của tôi dành cho cô nha."

4

Vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc tốt nghiệp, Triệu Phù Mộng từ trong số ít quần áo còn lại, cố ý chọn ra một chiếc váy dài rồi mặc nó để đi cổ vũ Lục Chiêm Tinh.

Khi Lục Chiêm Tinh nhìn thấy cô thì hai mắt sáng ngời, như thể thấy ngọc trai, ngọc bích đã bị che khuất từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng được lau sạch sẽ.

Thính phòng của Nhạc viện rất tráng lệ, dàn nhạc đang hòa tấu, Lục Chiêm Tinh dẫn cô đến hàng ghế đầu, chỉnh lại chiếc nơ mình đang đeo rồi cúi đầu hỏi cô: "Tôi mặc như này có ổn không? Tôi luôn cảm giác bộ trang phục này quá trang trọng, tôi cảm giác không thoải mái lắm khi mặc nó."

"Anh mặc bộ vest này trông rất đẹp, nhưng tôi vẫn cảm thấy một chiếc áo sơ mi thoải mái thích hợp với anh hơn." 

Ánh mắt Lục Chiêm Tinh có vài phần khác thường: "Cô thật sự đã từng gặp tôi sao?" 

Triệu Phù Mộng mím môi cười

"Rốt cuộc là khi nào vậy?" 

"Không nói cho anh đâu, anh cứ từ từ đoán đi." Cô vươn tay, phủi phủi bả vai anh, sau khi làm như vậy xong, cô liền giật mình sửng sốt một lúc, mới cảm thấy dường như có chút vượt qua giới hạn, còn có chút ám muội nào đó.

Cũng may mà Lục Chiêm Tinh không để ý, bảo cô ngồi xuống, tự mình đi ra hậu trường để chuẩn bị diễn tấu.

Dàn nhạc giao hưởng dùng Dvorak mở màn cho buổi hòa nhạc tốt nghiệp, ngay sau đó chính là Lục Chiêm Tinh.

Trên sân khấu rộng rãi, chỉ có một chùm ánh sáng trắng chiếu vào người anh, khúc nhạc như nước chảy mơ hồ trong ánh trăng, xâu chuỗi nỗi buồn của cuộc đời.

Triệu Phù Mộng yên lặng lắng nghe. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người dường như biến mất, trái đất cũng biến mất, cô như một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ rộng lớn bao la.

Cúi đầu che mặt, không thể khống chế, lẳng lặng khóc trong bóng tối. 

Nốt nhạc cuối cùng dừng lại, Lục Chiêm Tinh đứng dậy chào cảm ơn, tiếng vỗ tay như sấm. Người dẫn chương trình đưa microphone hỏi anh cảm hứng sáng tác, Lục Chiêm Tinh cười nói: "Không có linh cảm gì cả, chỉ nghĩ lung tung… nhưng vừa rồi, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được một cái tên cho bài hát chỉ được đánh số hiệu này.

"Cái gì?"

Lục Chiêm Tinh nhìn chằm chằm vào bóng tối, nhìn về phía bóng người đang cúi đầu kia "Phù sinh như giấc mơ".

Triệu Phù Mộng đi vào phòng toilet rửa mặt, rồi đứng ở cửa tòa nhà chờ Lục Chiêm Tinh.

Lục Chiêm Tinh thay bộ vest ra, mặc một chiếc áo phông màu xám, dưới chân đạp đi dép tông, ném chìa khóa xe cho Triệu Phù Mộng: "Cô lái xe đi, chúng ta đi uống rượu."

Mất một tiếng rưỡi lái xe mới đến ngoại ô Mộ Thành. 

Một quán nhỏ ở vùng ngoại ô vắng vẻ, rượu do chính ông chủ tự nấu, mùi thơm ngát của thanh mai, vào miệng mát lạnh, vị trong trẻo nhưng rất nồng. Lục Chiêm Tinh có chút men say, hằng giọng hát cho Triệu Phù Mộng nghe một bài hát thần khúc trên quảng trường, Triệu Phù Mộng cười ha ha, nói anh làm nhục phong cách học viện âm nhạc Mộ Thành.

"Cô tốt nghiệp trường nào vậy? "Lục Chiêm Tinh đặt chai rượu xuống đất, hai tay chống sau lưng, duỗi thẳng chân.

"Đại học Mộ Thành...... " Triệu Phù Mộng cười cười, một cách khó hiểu "Hiện tại đang thất nghiệp, đó cũng là một sự sỉ nhục đối với trường học."

"Cho nên cô mới muốn rời khỏi Mộ Thành?"

Triệu Phù Mộng không nói lời nào, cầm bình rượu lên rót rượu cho mình. Gió đêm nơi đồng vắng thổi qua bên tai, trăng ở trên trời sáng rọi phản chiếu trong rượu. Cô vừa định nâng ly, cổ tay liền bị anh nắm chặt.

Đến khi cô nhìn thấy cảm xúc vừa ấm áp vừa nhiệt huyết trong mắt Lục Chiêm Tinh, cô mới ý thức được đây là một nụ hôn.

5

Sau đó, Triệu Phù Mộng đã trốn tránh Lục Chiêm Tinh trong một thời gian dài. Các hạng mục trong danh sách dần dần từng cái từng cái bị gạch bỏ, có vẻ như nó sắp hết. Nhưng mà mấy hạng mục cuối cùng kia, lại càng gian nan hơn các mục trước.

Cô không bước chân ra khỏi căn hộ chỉ còn một cái giường kia trong ba ngày liền, cuối cùng cô lấy hết dũng khí trở về quê một chuyến.

Quê cô nằm ở một thành phố nhỏ ở phía nam ít được biết đến mức trong những năm qua, nó không thu hút được một chút sự chú ý của người dân, cho dù có thiên tai cũng không thu hút được sự chú ý của dư luận dù ở đây có thảm họa do con người gây ra, ngoại trừ ba tháng trước, thị trấn nhỏ này lần đầu tiên dính líu tới một vụ bê bối.

Triệu Phù Mộng thuê một chiếc xe trong huyện, cô lái xe trở về thị trấn. Mẹ cô đang phơi chăn bông thì nghe thấy tiếng động cơ, bà từ lầu hai thò đầu ra nhìn xung quanh, dừng lại một chút, giọng nói run rẩy gọi cô: "Mộng Mộng?

Rất nhanh, bố cô cũng đã quay trở lại, hai người lớn tuổi trung hậu ít nói, đối mặt với Triệu Phù Mộng lại càng trở nên im lặng.

Triệu Phù Mộng tháo kính râm xuống, đeo khẩu trang, hỏi mẹ: "Mẹ có cần con giúp gì không ạ?"

Cả ngày, Triệu Phù Mộng giúp dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, rồi lái xe đến cửa hàng lương thực mua hai trăm cân gạo mới, cô lại đi đến cửa hàng điện máy rồi mang về một chiếc máy điều hòa mới tinh… 

Tám giờ tối, cô cùng cha mẹ im lặng ăn xong một bữa cơm, rồi liền quyết định rời đi. Bố cô vẫn im lặng không nói một lời, mẹ cô thì đi đi lại lại giữa các phòng để giúp cô lấy những món đặc sản, cuối cùng lại hỏi cô,  "Con không ở lại một đêm sáng mai rồi hẵng đi?"

"Con không thể ở lại đây được, sáng mai con còn có việc…" Cô liếc mắt nhìn cha mình, lấy một túi đồ lớn trong tay mẹ: "… Bố mẹ bảo trọng". 

Mẹ tiễn cô ra đến cửa, hỏi dồn dập: "Khi nào con lại về?"

Triệu Phù Mộng nghẹn ngào: "...... Con sẽ về sớm thôi ạ."

Sau khi đến huyện trả xe, cô đến nhà ga bắt chuyến xe lửa màu lục trở về Mộ Thành. Người nằm ngủ trên giường tầng cao nhất giống như đang ngồi trên thuyền đang đi trên mặt nước, lắc lư. 

Trong toa tàu yên tĩnh , mọi người đều đã ngủ say, dường như có thể nghe thấy tiếng ngáy. 

Triệu Phù Mộng không thể ngủ được, bỗng cô nghe thấy điện thoại rung, cô lấy ra xem, là tin nhắn thoại của Lục Chiêm Tinh, một phút ba mươi giây. Cô do dự một lúc, rồi nhấn phát, áp vào tai nghe.

Là bản dương cầm kia "Phù sinh như giấc mộng"

Nghe xong, cô gõ từng chữ từng chữ trong bóng tối: "Anh có thể cùng tôi đi đến một chỗ được không?"

Lục Chiêm Tinh nhanh chóng trả lời, nói sẽ tới đón cô.

Cô nằm trên giường, trong tình trạng hỗn loạn này, cô đã chặn hết bình luận, xóa sạch danh sách trò chuyện trên WeChat, chỉ để lại của Lục Chiêm Tinh. Sau đó lại xóa hết số điện thoại và xóa tất cả nội dung trên Weibo, Instagram, Twitter, Facebook và các trang mạng xã hội khác, cô gỡ cài đặt từng cái một… 

Cuối cùng, cả chiếc điện thoại di động chỉ còn lại một phần mềm duy nhất là wechat, được dùng làm phương thức liên lạc, màn hình rất trống trải.

Đúng bảy giờ sáng, Lục Chiêm Tinh lái xe đến đón cô, vẽ mặt anh phờ phạc, dường như cũng ngủ không ngon giống cô. Cô xách hành lí dấu sau lưng, lúc đóng cửa lại, cuối cùng anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi đi cùng cô cũng được, nhưng cô phải đi cùng tôi làm vài việc trước đã."

"Có chuyện gì sao?"

Lục Chiêm Tinh thừa nước đục thả câu, nhất quyết không nói cho cô biết rốt cuộc đi đâu. Chiếc xe đã chạy trên đường cao tốc bốn giờ, một giờ trên đường huyện và một giờ trên đường núi quanh co. Khi Triệu Phù Mộng người chưa bao giờ say tàu xe, cảm thấy có chút khó chịu, thì xe đã đến một ngôi làng.

Khói mù bao quanh ngôi làng, dưới lá cờ đỏ ở đầu thôn, có vài đứa trẻ đang chơi đùa, chúng ném đồ đạc của bản thân đi rồi chạy vào trong đám bụi do xe bốc lên: "Chú Lục! Chú Lục!" 

Lục Chiêm Tinh chào từng người một, khéo léo từ chối lời mời để anh vào nhà nghỉ ngơi, anh dẫn Triệu Phù Mộng, rồi tiếp tục đi về phía trước. Đi qua một đoạn, anh cuối cùng cũng dừng bước rồi chỉ về phía xa: "Cô nhìn thấy được gì kia không?"

Trên bùn đất đỏ, cây cối, bụi gai, cỏ dại mọc um tùm, xen lẫn  những bức tường đổ nát: "Nơi đó là thôn cũ của thôn Hồng Kỳ, mười năm trước hồ Yển Tương bị vỡ đê, bộc phát đất đá trôi, toàn bộ thôn bị ngập, hơn hai mươi người đã thiệt mạng..." Lục Chiêm Tinh dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Triệu Phù Mộng, với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy: "Bố tôi cũng có trong số họ…"

Triệu Phù Mộng ngẩn người ra.

"... Cả đời này ông không có nguyện vọng nào khác, chỉ mong sẽ có một ngày có thể nhìn con trai ông bước lên sân khấu biểu diễn. Vốn chỉ cần nửa năm, nguyện vọng này của ông có thể thực hiện được..."

Triệu Phù Mộng trầm mặc.

"Có thể ngăn cản với bất kỳ khó khăn nào, nhưng lại có thể dễ dàng chôn vùi trong một sự cố..." Ánh mắt Lục Chiêm Tinh âm trầm, sương mù dày đặc: "...Thực sự là một điều rất khó khăn và mong manh."

Có ngọn gió từ trên núi thổi qua ống tay áo. Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Phù Mộng trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ, ở dưới ánh mặt trời buổi trưa chói chang, ở trong vạn sơn tĩnh mịch nhìn chăm chú, không gì có thể che giấu.

"Lục Chiêm Tinh, anh..."

Lục Chiêm Tinh xoay người đi: "Đi thôi, tôi dẫn cô đi uống trà."

Trà phố cổ có lẫn chút vỏ cam, mùi vị có chút kỳ lạ, nhưng lại làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Bữa trưa đều là sơn hào hải vị, cháo rau củ, khoai tây nướng và một bầu rượu lâu năm. 

Chạng vạng tối, Lục Chiêm Tinh lái xe, đưa Triệu Phù Mộng rời khỏi thôn Hồng Kỳ, đến trường tiểu học trên trấn. Trường tiểu học đã tan học, cửa chính đã đóng chặt. Lục Chiêm Tinh dẫn cô đi vòng ra phía sau, đi thẳng vào trong.

Cái gọi là trường tiểu học, cũng chỉ gồm ba dãy nhà trệt thấp bé, dãy thứ hai cao nhất là phòng học nhạc, bên trong có một cây đàn dương cầm Yamaha.

Lục Chiêm Tinh qua cánh cửa sổ chỉ cho cô xem: "Tôi đã tặng cho trường học cây đàn dương cầm này, vốn trường chỉ có một chiếc đàn organ. Khi tôi tiểu học, giáo viên âm nhạc cảm thấy tôi có thiên phú âm nhạc, nên cô ấy đã tự mình bỏ tiền ra, bảo tôi đi học đàn dương cầm với giáo viên trong huyện. Cô ấy bị bệnh trong nhiều năm và qua đời ở bệnh viện Mộ Thành vào năm ngoái, cuối cùng tôi đã tặng cho cô ấy. Cô ấy may mắn hơn bố tôi, có thể nhìn thấy học sinh của mình thực hiện giấc mộng âm nhạc xa vời năm đó của mình."

Lục Chiêm Tinh dựa vào cửa sổ, mặc kệ lớp bụi bặm bám trên đó: "Tôi đã gặp qua rất nhiều quý nhân trên con đường này, cho nên tôi đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó. Tuy rằng nặng nề, nhưng tôi cảm thấy đây là nơi an thân lập mệnh của một người." Anh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Triệu Phù Mộng tim đập mạnh.

Sinh mệnh sở dĩ rất quý giá, không phải ở bản thân sinh mệnh, mà là ý nghĩa phức tạp phía sau sinh mệnh.

Sự kết hợp giữa nỗi đau và niềm vui, lòng can đảm trong nghịch cảnh, hy vọng trong lúc tuyệt vọng, thậm chí cả cái ác tinh vi mà khó có thể giải thích được….Tất cả những điều này đều là ý nghĩa của sinh mệnh. 

Đi dạo xong trường tiểu học, Lục Chiêm Tinh và Triệu Phù Mộng tìm một khách sạn trên trấn để nghỉ lại. Điều kiện không tốt lắm, những phòng đắt nhất đều có mùi ẩm mốc.

Triệu Phù Mộng vốn định nghỉ ngơi một lát nhưng Lục Chiêm Tinh không thuận theo mà đến gõ cửa, anh ôm một cái máy tính đi vào, khăng khăng muốn xem phim hoạt hình cùng cô.

"Anh đang xem gì vậy?" 

"Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki"  Lục Chiêm Tinh bật máy tính lên: "Tôi còn chưa xem qua." 

Triệu Phù Mộng đã xem đi xem lại bộ phim hoạt hình này không dưới mười lần, cốt truyện không phức tạp, câu chuyện kể về một cô phù thủy nhỏ bị lãng quên mang theo một con mèo đen đi tu hành, cuối cùng đã được công nhận và có nhiều bạn bè, nhưng mỗi một tình tiết đều khiến cô vô cùng xúc động.

Cô gác hai chân lên sô pha, ôm đầu gối, giọng nặng nề nói: "Lần đầu tiên tôi xem bộ phim hoạt hình này là khi Cát Cát vừa mới được nhận về, lúc đó nó còn chưa đầy một tháng, mảng màu xanh lam trong mắt nó còn chưa hết..." 

Lục Chiêm Tinh nhìn cô: "Tại sao? Rõ ràng là cô không nỡ…"

"Không nỡ cho Cát Cát?" Lục Chiêm Tinh lắc đầu, không nói gì.

7

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Phù Mộng cuối cùng cũng có thể bắt đầu hoàn thành việc cuối cùng trong danh sách của cô, cũng là việc trần tục nhất…chính là ngắm mặt trời mọc trên đỉnh ngọn núi cao nhất Mộ Thành.

Lục Chiêm Tinh đã mua một loạt nhu yếu phẩm như lều trại, thảm lông, nước đuổi muỗi, đèn pin,.. lúc anh lái xe lên núi, trời đã chập tối.

Chín giờ tối, dưới sự hướng dẫn của Lục Chiêm Tinh, Triệu Phù Mộng đã thành công dựng được lều trại của mình. Nguyện vọng của cô vào ba tháng trước ở khách sạn thanh niên quốc tế Nghiễn Thành đã không thể thực hiện được, nhưng lần này cuối cùng cô cũng có thể mãn nguyện gạch đi.

Lục Chiêm Tinh đặt một chiếc bàn nhỏ bên ngoài, Triệu Phù Mộng đi tới giúp anh, cô lấy hộp thịt từ trong túi rồi mở ra: "Tôi sẽ làm cho anh một cái sandwich."

Lục Chiêm Tinh vui mừng khôn xiết, "Cái này còn cần xem sao?"

"Đảm bảo ngon." Cô cho thịt, giăm bông, rau diếp và cà chua bên trên lát bánh mì, cô dùng dao cắt thành bánh mì thành hình tam giác, rồi đưa cho Lục Chiêm Tinh.

Lục Chiêm Tinh cắn một miếng, "Cũng tạm được."

"Uống rượu không?"

Hai người khui bia ra cùng nhau uống. Trăng đã lên cao, không có một gợn mây, ranh giới rõ ràng lơ lửng giữa không trung. Triệu Phù Mộng uống rượu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: "Chòm sao Bắc Đẩu ở đâu vậy?"

Lục Chiêm Tinh đưa tay chỉ vào một điểm trong dải ngân hà: "Nó có hình cái thìa, cô thấy không? Bây giờ đang là mùa hè nên đầu cán cầm chỉ về phía nam."

Triệu Phù Mộng đột nhiên nói: "Nhà tôi ở phía nam."

Lục Chiêm Tinh im lặng một lúc "Vậy sao?"

Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm về phía bảy ngôi sao đang tạo thành hình cán thìa kia: "...Tôi phải nhớ, vì tôi sợ lạc đường."

Bữa rượu này, càng uống càng tỉnh.

Gió núi nổi lên, trong không khí hiện lên một làn sương mỏng, thổi đến khiến cả người phát lạnh. Triệu Phù Mộng vừa định đi tìm quần áo, một cái áo khoác ấm áp đã chùm lên đầu cô.

Đột nhiên có tiếng kèn harmonica trong trẻo vang lên, hình như là giai điệu của bản nhạc do chính Lục Chiêm Tinh viết. Ở thời đại này, không còn ai chơi kèn harmonica nữa, nhưng chính ý thức về tuổi tác của loại nhạc cụ "lỗi thời" này đã khiến bản nhạc này trở nên "phù sinh như mộng" một cách lạ thường. Tiếng đàn truyền đi rất xa, bị gió núi lạnh lẽo thổi đi, tản mát khắp trong ánh trăng.

Không biết vì cái gì, Triệu Phù Mộng không có cởi áo khoác ra, để mặc cho nó che khuất tầm mắt của mình, nghe giai điệu kia liền mềm lòng, mềm đến mức giống như vừa chạm vào sẽ liền tan ra.

Trong chốc lát, tiếng kèn dừng lại, truyền đến tiếng sột soạt rất khẽ, ngay sau đó, tay Triệu Phù Mộng bị nắm chặt. 

Ấm áp, mang theo một lớp mồ hôi mỏng, còn có chút dùng lực: "Phù Mộng, cô đối với tôi là như thế nào?" 

Phản ứng đầu tiên của Triệu Phù Mộng chính là mỉm cười, cô luôn cảm thấy lời nói có cảm giác quá trang trọng như vậy, không phù hợp với người Lục Chiêm Tinh chút nào.

Tuy nhiên, khi cô định trả lời, Lục Chiêm Tinh lại lên tiếng ngăn cô nói, "Cô không cần trả lời, cô chỉ cần suy nghĩ thật kỹ về nó thôi."

Bị áo khoác che lại, cô không thể thấy rõ nét mặt của Lục Chiêm Tinh. Thời gian chậm rãi trôi qua trong tĩnh lặng, như thể đêm nay vĩnh viễn cũng sẽ không trôi qua. 

Một lúc sau, Triệu Phù Mộng vén áo lên rồi quay đầu sang nhìn Lục Chiêm Tinh. Ánh trăng mờ ảo làm anh càng thêm đẹp hơn, trái tim cô bị tiếng kèn Harmonica làm cho mềm nhũn còn chưa kịp bình tĩnh lại. Cô nhìn anh rồi chợt nghiêng người lại gần. 

Lần này cô biết rõ đó là một nụ hôn. 

Khi Lục Chiêm Tinh tỉnh dậy, bên kia lều trại đã trống không. Anh nhanh chóng đứng dậy, giày còn chưa kịp xỏ, nhìn về phía nủi hét lớn "Triệu Phù Mông!"

Chỉ có tiếng vang đáp lại lời anh.

Một lúc sau, anh lấy điện thoại ra gọi cho cơ quan công an trực 24/24 giờ ở khu danh lam thắng cảnh: "... Xin hãy giúp tôi tìm một người phụ nữ ở khu vực thiếu sự bảo vệ gần đây... Cô ấy có thể đã có ý định tự vẫn!" 

8

Một năm trước, Triệu Phù Mộng chuyển công tác đến một doanh nghiệp nổi tiếng có vốn đầu tư nước ngoài. Trưởng phòng tướng mạo anh tuấn, có phong thái phi phàm, khiếu hài hước và lễ phép gần như hoàn mỹ, hai người có chung sở thích và trúng tiếng sét ái tình ngay lập tức, quan trọng hơn là anh ấy vẫn còn độc thân.

Triệu Phù Mộng rất nhanh cùng anh ấy rơi vào bể tình, nhưng chỉ nửa năm trước, cuộc sống thường ngày của cô, đã bị đảo lộn hoàn toàn chỉ sau một đêm.

Trên thực tế, trưởng phòng đã cưới vợ sinh con ở Hồng Kông, chuyện này, toàn bộ người trong công ty đều không hề hay biết.

Bên kia "chính thất" trực tiếp tìm tới cửa, trước mặt toàn bộ công ty ném ra ảnh chụp lén, túm tóc cô đè lên bàn tổng giám đốc, liên tục tát cô hơn chục cái.

Ngay sau đó, ảnh chụp và video đã lan truyền khắp trên mạng, trưởng phòng rời khỏi Mộ Thành, được giữ nguyên chức vụ mà đến Hồng Kông, ở trước mặt vợ anh ấy đau khổ rơi nước mắt, thề không bao giờ tái phạm nữa. Hai vợ chồng quay về với nhau, một lãng tử quay đầu, một sự khoan hồng độ lượng, trong khoảng thời gian ngắn truyền thành giai thoại.

Duy chỉ có cô, là "tiểu tam" đáng bị ném xuống cống rãnh, cho nên điện thoại không ngừng kêu là có lý, chửi mắng nhục mạ cũng có lý, đem tư liệu âm thanh truyền tới báo lá cải ở quê cô cũng có lý, gọi điện thoại đến trước mặt cha mẹ cô thay cha mẹ cô dạy dỗ lại đứa con gái "không biết xấu hổ" của bọn họ cũng có lý......

Không ai cảm thấy cô cũng là nạn nhân của việc bị lừa, lâu dần, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình thật đáng ghê tởm

Thế giới đột nhiên xoay tròn với tốc độ cao, duy chỉ có mình cô bị bỏ lại tại chỗ.

Một ngày nọ, cô trở về nhà với vẻ mặt bàng hoàng và nhận được một túi xác chuột đẫm máu, cô đã hoàn toàn suy sụp. 

Trước kia gặp phải trắc trở, còn có thể về nhà, nhưng mà hôm nay cha mẹ đều đã trở thành đối tượng nhạo báng ở địa phương nhỏ bé đó, cô không dám quay trở về, cô sợ nhìn thấy cha mẹ thất vọng, càng sợ làm phiền lòng bọn họ.

Trong một đêm, công việc và cuộc sống bị phá hủy hoàn toàn. 

Sau đó là những đêm mất ngủ ròng rã suốt mấy tháng trời, chuyện “sống” đối với cô chẳng còn ý nghĩa gì ngoại trừ sự thống khổ. 

9

Triệu Phù Mộng đứng ở trên đài quan sát, bàn tay nắm chặt lan can, trên người cô còn đang khoác áo khoác của anh, đã bị gió thổi thành một tấm biểu ngữ bay phấp phới.

Lục Chiêm Tinh chạy đến thở hồng hộc: "Phù Mộng."

Triệu Phù Mộng quay đầu lại, cười nói: "Anh tỉnh rồi à?"

Lục Chiêm Tinh nhìn cô, đứng yên tại chỗ, một bước cũng không dám tới gần: "Cô vẫn quyết định..."

Triệu Phù Mộng chớp mắt một cái, "Anh có nhớ đã gặp tôi ở đâu không?" Dừng một lúc, "...... Hay là nói anh căn bản chưa bao giờ quên."

Lục Chiêm Tinh trầm mặc.

Đêm đó, sau khi nghe được "bí mật" của Triệu Phù Mộng ở bãi biển, Lục Chiêm Tinh trở về liền tìm ông chủ Ngô xin phương thức liên lạc của cô, trùng hợp là, cả cô và anh đều ở Mộ Thành.

Tuy nhiên, Mộ Thành lớn như vậy, muốn tìm được người thực sự rất khó, có một lần trong lúc vô ý anh đã nhập tên Triệu Phù Mộng vào ô tìm kiếm, không ngờ trong nháy mắt hiện ra một video như "Chính thất tức giận đánh đập tiểu tam", diễn đàn địa phương thảo luận ngất trời, trong bài đăng toàn bộ đều là thông tin liên lạc của cô, bao gồm cả địa chỉ nhà cô. 

Sau đó, anh ta thỉnh thoảng lại đi lang thang quanh khu phố nơi Triệu Phù Mộng sống để xem liệu anh có thể "vô tình gặp gỡ" cô hay không. Qua một tháng, cuối cùng "kế hoạch" của anh cũng thành công.

Anh ở trường học từng tiếp xúc với những học sinh có khuynh hướng tự vẫn, anh hiểu được thuyết phục một cách trực tiếp và mạnh bạo rất có thể phản tác dụng nên anh đành phải kiềm chế, nói bóng nói gió. Điều quan trọng là xây dựng một kết nối mới với thế giới cho trái tim đã hoàn toàn bị hủy hoại của cô. 

"Tôi đang ngắm sao "Triệu Phù Mộng quấn chặt áo trên người:  "...... Trước đây tôi chưa từng cảm thấy chúng có gì đặc biệt, có lẽ là do chúng quá im lặng.

Nhưng đêm nay, dưới sự chăm chú dõi theo một cách im lặng của chúng, cô phát hiện mình vẫn không có dũng khí rời xa nhân thế.

Cô cuối cùng cũng hiểu được đêm qua, theo như lời Lục Chiêm Tinh "cô rõ ràng luyến tiếc" là có ý gì – luyến tiếc Cát Cát, luyến tiếc làm cho cha mẹ đau lòng, luyến tiếc hai tháng qua, cùng Lục Chiêm Tinh ở chung từng giây từng phút.

Cô dùng trăm phương ngàn kế cắt đứt mọi vướng mắc, nhưng cuối cùng cô vẫn không đành lòng buông tay thế giới hoang tàn trước mắt này, cho dù nó có khiến cho cô đau đớn đến nhường nào. 

"Phù Mộng" Lục Chiêm Tinh vươn tay về phía cô: "Lại đây."

Triệu Phù Mông chậm rãi buông lan can, rồi bước về phía trước một bước. 

Phía dưới đài quan sát là vách đá, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lòng bàn chân như nhũn ra, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, suýt chút nữa không đứng vững, lúc này cô mới hiểu được, mình thật sự là chỉ còn một bước nữa là rời khỏi thế giới mà không bao giờ có thể quay trở lại.

Hít một hơi thật sâu, cô quấn chặt áo khoác của Lục Chiêm Tinh, cứ như vậy từng bước từng bước, đi tới trước mặt anh.

Từ nơi hoang vắng kia, đi về nơi phồn thịnh này. 

Lục Chiêm Tinh nắm lấy tay cô siết chặt trong lòng, khi anh ôm lấy cô, anh mới phát hiện mình cũng run rẩy, thậm chí còn mạnh hơn cô.

Lúc này, anh còn nghĩ ra một câu nói đùa: "Lều trại đều cho cô ở, cô còn có cái gì không hài lòng sao?" 

Triệu Phù Mộng cười thành tiếng, cúi người lại gần, nắm chặt lấy ống tay áo của anh, yên lặng ôm thật lâu, lĩnh hội dư vị của cú sốc tâm lí trong lúc sinh tử. 

Vòng tay của anh đủ ấm áp, đủ rộng rãi, giống như một bến cảng, để cô lại có thể ra khơi lần nữa. 

"Lục Chiêm Tinh."

"Hả?"

"Anh là một người rất tốt."

10

Triệu Phù Mộng rốt cục vẫn không nhìn thấy mặt trời mọc, mà ngủ thiếp đi trên đùi Lục Chiêm Tinh.

Nửa đêm sau, bọn họ trò chuyện với nhau rất nhiều, tất cả đều là về tương lai. Cô có thể rời khỏi Mộ Thành và bắt đầu lại một lần nữa. Cô phải xin lỗi Cát Cát vì sơ suất của mình trong nửa năm qua. Cô còn phải giải thích rõ ràng chân tướng với cha mẹ mình và phải tìm một công việc khác, không còn sợ miệng lưỡi người đời vu khống nữa.

Ánh mặt trời tỏa ra soi sáng họ, sương mù cùng màn đêm và gió lạnh đều nhanh chóng rút đi, tuy rằng không thể nhìn thấy nhưng những vì sao vẫn ở đó, ở đằng sau ánh mặt trời rực rỡ. 

Đêm hôm qua, cô từ con đường cô độc kia trở về, chính là tinh quang đã đưa cô về.

Trong cuốn sổ da bò, cô lại bỏ thêm một câu khác ở phía sau một trăm mục trước đó:

Cùng Lục Chiêm Tinh bạc đầu đến già.

Trước khi làm được điều này, cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi thế giới này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play