1

Tiểu Mãn làm trực nhật xong thì cả sân trường đã trở nên yên tĩnh. Gió đưa hương thơm của dây leo trên bức tường trắng qua cửa sổ, lúc Tiểu Mãn dọn tập sách mới nhớ đến Phương Vang đã rời đi. 

Tiểu Mãn tên thật là Tô Mãn. 

Cho đến hiện tại cuộc đời của Tiểu Mãn rất hạnh phúc. Cô có bố mẹ yêu thương và tốt bụng, mỗi lần cô cầm bài thi chỉ có vỏn vẹn 75 điểm thì họ cũng dịu dàng khích lệ, không hổ là Tiểu Mãn, con đã tiến bộ hơn trước 5 điểm rồi. Cô có ông ngoại đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh, ăn tối xong sẽ xách lồng chim đi dạo. Khi về còn mang cho cô một cây kem bốc lên khói trắng, không ngừng gọi Tiểu Mãn ơi Tiểu Mãn à, dừng làm bài tập đi, ăn một chút đồ ăn vặt trước đã. Cô có một con mèo già đã mười hai tuổi, ngoại trừ mỗi ngày đem đồ ăn cho nó quét sạch thì thời gian còn lại sẽ nằm ở chân tường phơi nắng, sờ đầu nó, nó sẽ lười biếng “hừ hừ” hai tiếng. Cô còn có một người bạn lúc không cười rất đẹp, khi cười càng đẹp hơn. Tiểu Mãn là “tùy tùng” nhỏ của cậu. 

Thiếu niên kia chính là Phương Vang, toàn bộ khu Hoa Kiều không ai là không biết đến cậu.

Tiểu Mãn xách túi sách bài tập về nhà rời khỏi trường, vô tình gặp ba học sinh cùng lớp ở ngã tư. Tiểu Mãn vô thức cúi đầu để tránh chúng, tên cầm đầu - Vương Gia Thạch kéo túi xách của cô lại, bắt chước tên lưu manh trong phim Hongkong huýt sáo: “Này, mày có biết ‘một tai’ trong phim ‘Cảnh sát mèo đen’ không?”

Tiểu Mãn không nói gì, ánh mặt trời chiếu xuống, hắt bóng cô lên mặt đường xi măng xám trắng. 

“Chắc chắn là mày biết rồi, vì mày là ‘một tai’ mà!”

Hai học sinh còn lại cười ha ha, phụ họa nói: “Nghe nói lúc mày chụp ảnh chỉ để người khác chụp một nửa mặt đúng không?” Tiểu Mãn vẫn giữ im lặng. 

“Nói chuyện đi, câm à?”

Tiểu Mãn bị Vương Gia Thạch đưa tay đẩy một cái, cô lảo đảo đứng vững lại. Vương Gia Thạch lại cười hì hì: “ ‘Anh Vang’ của mày đâu? Không phải mày là tùy tùng của nó hay sao? Hay bây giờ nó kệ mày rồi?”

Vừa dứt lời, âm thanh từ đường đối diện vang lên: “Đại ca mày ở đây này, có gì cần chỉ bảo à?”

Trong miệng Phương Vang ngậm cây kem, cậu cắn một cái rồi nhai “két” một tiếng, quăng cây kem chưa ăn xong đi rồi bước qua hàng rào thấp, nhảy lên một cái, đến trước mặt nắm cổ áo Vương Gia Thạch, giơ lên trước cằm nó một đấm. 

Ba tên học sinh kia sợ tè ra quần chạy mất, Phương Vang phủi bụi không tồn tại trên người rồi ngẩng đầu nhìn người đối diện, hơi đau lòng nhìn cây kem dính bụi tan thành que gỗ: “Chúng nó nói gì với em thế?”

Tiểu Mãn không nói gì, mũi giày da nhỏ cọ cọ trên mặt đất. 

Phương Vang hơi không kiên nhẫn, đưa tay đẩy cô: “Hỏi em đó.” Lúc cậu đẩy, Tiểu Mãn hơi nghiêng đầu rồi đưa mặt phải cho cậu xem. 

Phương Vang sửng sốt một chút sau đó hiểu ngay lập tức.

Năm Tiểu Mãn năm tuổi, cô bị phích nước nóng đổ vào má trái tạo thành vết thương sâu, làn da nửa gương mặt từ trán đến cằm đều vặn vẹo xấu xí, gần như bị hủy nhan sắc.

Đây là điều duy nhất không hạnh phúc trong cuộc đời hạnh phúc của cô. 

2

Tiểu Mãn mười ba tuổi ngồi cùng Phương Vang bên vệ đường, mỗi người cầm một cây kem. Tiểu Mãn muốn mời bạn mình ăn, nên được mẹ Tô cho tiền tiêu vặt rất nhiều, cho nên túi tiền của cô lúc nào cũng căng phồng. 

Phương Vang cắn cây kem vị dứa nói: “Thực ra em đang làm phiền anh.”

Tiểu Mãn nở nụ cười, cúi đầu nhìn mũi giày: “Ừm…”

Tiểu Mãn nhỏ hơn Phương Vang nửa tuổi, từ lúc sinh ra đã biết nhau. Vì nhà họ Tô và nhà họ Phương rất thân nhau, mẹ Phương từ lúc cậu còn nhỏ đã tận tâm chỉ bảo rằng Tiểu Mãn nhỏ hơn con nên phải biết chăm sóc cho Tiểu Mãn. Mẹ Tô cũng dặn dò Tiểu Mãn rằng cô là con gái, chơi ở bên ngoài rất nguy hiểm, nhớ theo sát anh Phương Vang, làm gì cũng phải đi theo anh. 

Cho nên từ lúc Phương Vang bắt đầu hiểu chuyện, sau lưng lúc nào cũng có một chiếc “đuôi” đi theo. Hôm nay khó khăn lắm mới thừa dịp cô bận trực nhật mà về trước, cuối cùng vẫn bị ép bất đắc dĩ ra tay nghĩa hiệp. 

Phương Vang quay đầu nhìn sang cô: “Anh muốn thu phí bảo vệ, nếu mỗi ngày em mời anh ăn kem, anh sẽ…”

“Bảo vệ em?”

“... Để em làm người hầu của anh.”

Đôi mắt Tiểu Mãn cười lên thành hai cái mặt trăng: “Trước giờ không phải đều như vậy hay sao?”

Phương Vang ném que gỗ ra, que gỗ tạo thành một hình vòng cung rồi vững vàng rơi vào bên trong xe rác bên đường. Cậu nhón chân, giơ ngón cái nhấn lên trán cô một cái giống như đóng đinh: “Bây giờ mới chính thức chứng nhận.”

Tiểu Mãn sửng sốt. 

Hoàng hôn hôm đó rất đẹp, ánh sáng màu cam ấm áp bao quanh lấy bóng dáng của Phương Vang, tươi sáng, khắc sâu trong mắt. Thật giống dấu tay ấn trên trán cô.

“Về nhà đi.”

Tiểu Mãn đứng dậy, đi sau lưng Phương Vang nửa bước. Cô giẫm lên bóng của cậu trên mặt đường, nhìn bả vai ẩn dưới chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, nhìn đôi giày chơi bóng lộn xộn đá mấy viên đá và nắp chai trên đường về. 

Cuối cùng nhìn tay cậu. 

Theo như mẹ Tô nói, từ lúc sinh ra, Tiểu Mãn vẫn luôn ngoan ngoãn và dịu dàng bỗng nhiên khóc mỗi đêm khi cô được ba tháng tuổi. Nửa đêm cô khóc khiến cho mẹ Tô mất ngủ đến suy nhược thần kinh, cả đêm không ngủ được. Có lần nhà máy mẹ Phương có việc nên gửi Phương Vang được chín tháng lại nhà họ Tô. Tiểu Mãn đang khóc to vừa nhìn thấy Phương Vang ngủ say lập tức nín khóc, nháy mắt rồi vung vung nắm tay nhỏ. Mẹ Tô cười cười kéo tay Phương Vang lại gần nắm tay nhỏ của Tiểu Mãn: “Tiểu Mãn, đây là anh Phương Vang.”

Lúc sau khi Phương Vang xoay người, bàn tay không cẩn thận để lên mặt Tiểu Mãn. Tiểu Mãn há mồm say sưa mút ngón tay cậu, mút ngon lành rồi ngủ mất, cuối cùng không khóc tiếng nào. 

Phương Vang quay đầu lại xem Tiểu Mãn có đi theo không thì thấy cô lướt qua bàn tay thuận tầm mắt của mình. Cậu hơi cảnh giác để tay lên phía trước: “Sao lại nhìn chằm chằm bàn tay của anh?”

Tiểu Mãn mỉm cười: “Tay anh đẹp.”

Phương Vang mở bàn tay mình ra, gãi gãi đầu: “Đẹp không?”

Tiểu Mãn cảm thấy những điểm lợi hại của Phương vang không hề giống người khác. Trong khi các bạn đồng trang lứa còn lần mò tranh nhau vũng bùn thì cậu đã liên tục học vượt hai lớp, trở thành “thần đồng” duy nhất ở khu Kiều Hoa, học xong tiểu học khi mới mười tuổi. Năm đó đám khỉ tranh vũng bùn đột nhiên quyết chí phấn đấu, Phương Vang lại lấy lửa đốt đồng cỏ, “thống trị” những thiếu niên cấp hai chơi xấu lấy lớn đánh nhỏ, hình thành cái tên cực kỳ nổi tiếng “anh Vang.”

Tiểu Mãn nghiêm túc nói: “Đẹp.”

Là một đôi bàn tay viết chữ hay đánh người đều đẹp. 

3

Tiểu mãn cứ như vậy trở thành “tùy tùng nhỏ” của Phương Vang trong ba năm. 

Soda quýt, phòng chơi, những trò chơi thử thách, xem phim suốt đêm, đạp xe hai người, trò hai người ba chân… Thời gian ba năm giống như màu của một viên bi lộng lẫy.

Tiểu Mãn sẽ cùng cậu đi “kiểm tra” những nhóm thiếu niên bất lương, gọi từng người từng người đến, nghe cậu phân phó: “Tiểu Mãn, viết những người không đến cho anh.” sau đó lập tức “xoẹt xoẹt” viết ra; lúc ăn cơm trưa cô sẽ chạy đi tìm cậu ở lớp, cầm lấy tiền cậu đưa rồi đem hai cây kem về, hoàn toàn là cây kem vị dứa như trước đây; lúc nghỉ trưa sẽ ngồi bàn trước chỗ cậu, thay cậu làm hết những “công vụ” đến quấy rối. 

Về sau dường như tất cả bạn bè và bạn học của Phương Vang đều biết cậu có một “tùy tùng nhỏ”, cũng thường thừa dịp không có mặt Phương Vang nói một vài câu đùa với “tùy tùng nhỏ” đó. 

“Tiểu Mãn, em cứ đi theo anh Vang, có phải là thích nó rồi không?”

“Tiểu Mãn, nghe nói hai người đã biết nhau từ lúc mặc tã, không phải là định đính ước từ bé chứ?”

“Tiểu Mãn, anh cũng có thể bảo kê em, nếu không thì em làm tùy tùng cho anh đi?”

Tiểu Mãn chỉ mỉm cười, một câu cũng không trả lời hay cãi lại. Thế là lại có người nói rằng Tiểu Mãn đã không giận cũng không buồn, người khác nói xấu cô thế nào cô cũng không nói lại, chỉ sợ là bị ngu rồi. Tiểu Mãn ngốc không thèm để ý, chỉ toàn tâm toàn ý làm “tùy tùng nhỏ” cho Phương Vang. 

Tiểu Mãn và Phương Vang cùng tuổi nhưng kém hơn cậu hai lớp. Lớp mười hai không giống như lớp mười, lớp tự học buổi tối kéo dài đến mười giờ rưỡi. Tiểu Mãn ở nhà đã làm xong việc, vừa xem thời gian đã chạy vội đến cửa sổ. Cô nhìn thấy một bóng dáng từ từ xuất hiện trong bóng đêm, hét xuống dưới lầu: “Anh Phương Vang.” Phương Vang lười nhác “ừm” một tiếng. 

Tiểu Mãn nói một tiếng với mẹ, rồi bưng bánh cupcake mới vừa nướng xuống lầu. Phương Vang nghiêng người đeo cặp, ngay lúc cúi đầu thay giày nhìn đĩa trong tay Tiểu Mãn một chút: “Đây là cái gì?”

“Đói không? Nếm thử đi.”

Phương Vang cầm một cái lên , nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Tiểu Mãn, mơ hồ nói: “Cũng được.”

Tiểu Mãn ngại ngùng cười, sờ mũi một cái: “Lần đầu tiên em nướng, bỏ thêm vị dứa anh thích.”

Phương Vang nhìn cô cười cười. 

Tiểu Mãn theo Phương Vang vào nhà, mẹ Phương lập tức đem đến “Súp dinh dưỡng dành cho kỳ thi” đã được chuẩn bị cẩn thận, đồng thời cũng lấy cho Tiểu Mãn một chén. 

Phương Vang húp một ngụm súp: “Hôm nay em nhận được kết quả thi hàng tháng chưa?”

Tiểu Mãn: “...”

“Đem bài kiểm tra ra đây.”

Mười phút sau, Phương Vang lật xem mấy tờ giấy, nhìn thấy mấy gạch đỏ chướng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đơn giản vậy mà em cũng để sai?”

Tiểu Mãn: “Bài thi bên trên cũng sai như thế mà.”

Phương Vang tức giận gõ đầu cô, Tiểu Mãn nằm lên bàn cười khanh khách: “Tùy tùng mà cũng phải nhìn thành tích hả?”

Có một điều mà Tiểu Mãn vô cùng bội phục, Phương Vang “thống trị” nhiều thiếu niên bất lương như vậy, một ngày trăm công ngàn việc nhưng vẫn luôn giữ điểm số cao nhất.

“Đương nhiên, mất mặt anh lắm.”

Hai chữ “mất mặt” này hơi chói tai. Tiểu Mãn cười trong vô thức sau đó mới hỏi: “Mà… nếu thành tích em tốt thì có thể làm tùy tùng cho anh cả đời được không?” Tiểu Mãn nhìn cậu, bên trong đôi mắt hạnh có sự chờ mong mà bản thân cô cũng không phát hiện ra.

Phương Vang không trả lời mà chỉ lấy hộp bút từ túi xách ra: “Ngồi lại đây, anh giảng cho.” Lúc cậu đóng cặp lại, Tiểu Mãn liếc nhìn thì thấy một chiếc kẹp tóc hình con bướm trắng được ghim bên trong túi. 

Hôm nay Tiểu Mãn lơ đễnh kì lạ, từ lúc “giải” đã bắt đầu ngẩn người đến lúc “đề bài đã được chứng minh” mới phục hồi tinh thần. 

“Nhớ kỹ chưa?”

“Ừm…”

Phương Vang đưa bài thi đã sửa cho cô: “Đề bài nói qua một lần không được phép sai nữa, sai thì sẽ phạt.”

“Phạt như thế nào?”

Phương Vang suy nghĩ hồi lâu mới gãi đầu: “Anh nghĩ sau. Em về đi, anh muốn ngủ.”

Lần thi hàng tháng tiếp theo, Tiểu Mãn vẫn sai loại đề này nhưng Phương Vang cũng không phạt gì, nhưng cũng không nói nữa. 

Bởi vì Lâm Tịch Nguyệt. 

Lâm Tịch Nguyệt là học sinh ban nghệ thuật nên học múa, bước chân lúc đi rất nhẹ nhàng, ưu nhã như thiên nga bơi dưới nước. Tiểu Mãn biết từ lớp mười đến lớp mười hai, không ít nam sinh đều lén chú ý Lâm Tịch Nguyệt, bao gồm cả Vương Gia Thạch, người bị Phương Vang đánh, và bây giờ không may lại tiếp tục cùng lớp với cô. 

Giờ tự học buổi tối, sau khi giáo viên rời đi thì trong lớp rất ồn ào. Vương Gia Thạch đá chân ghế Tiểu Mãn: “Tô Mãn, muốn nghe chuyện phiếm không?”

Tiểu Mãn đắm chìm trong việc sửa câu sai trên giấy kiểm tra vừa được phát, như thể cô không nghe thấy. 

“Về Phương Vang, không muốn nghe à?”

Tiểu Mãn dừng lại, cây bút quẹt ra một đường nhỏ trên giấy. 

Vương Gia Thạch chán nản nói: “Tao thấy Phương Vang và Lâm Tịch Nguyệt đi uống cà phê cùng nhau.”

4

Tháng mười hai, thời tiết trở nên lạnh hơn sau trận tuyết đầu mùa, Tiểu Mãn đến quầy quà vặt ở siêu thị như thường lệ sau tiết 4 buổi trưa. Chú bán quà vặt mua thêm một cái máy để làm nóng và giữ ấm đồ uống đóng hộp. Tiểu Mãn mua hai lon cà phê nóng đến lớp mười hai thì phát hiện Phương Vang không ở đó. 

Bạn cùng bàn của cậu tốt bụng chỉ đường: “Tiểu Mãn! Tìm anh Vang hả? Anh Vang ở sân thượng ấy.”

Tiểu Mãn kéo ổ khóa đã hư ra, một luồng khí lạnh đập vào mặt. Sắc trời có tuyết rơi nên xám xịt ảm đạm, tích tụ thành những đám mây đen. Phương Vang ngồi xổm dựa vào tường, vạt áo khoác lông rũ trên mặt đất. 

Lúc Tiểu Mãn đến gần nghe được một mùi rất khó ngửi, lúc này cô mới phát hiện Phương Vang đang buồn bực cúi đầu, trong tay kẹp một điếu thuốc còn bốc khói. 

 Cô vô thức lùi về phía sau một bước, giọng nói run rẩy: “Anh Phương Vang, anh hút thuốc…”

Phương Vang nhướng mi: “Ừ.”

“Có thể dập được không?”

Phương Vang dừng một chút mới nhớ ra Tiểu Mãn sợ lửa. Anh hơi bực bội khó hiểu, nhấn đầu thuốc lên mặt nước đọng trên mặt đất rồi ngẩng đầu lên: “Làm sao?”

Thế những Tiểu Mãn lại bất ngờ, một bên mặt Phương Vang sưng cao lên, trên khóe miệng còn có vết máu. 

“... Anh đánh nhau à?” Tiểu Mãn vội vàng đưa tay ra. 

Phương Vang nghiêng đầu tránh khỏi, không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì?”

Tiểu Mãn đứng yên một lát, đưa hai lon cà phê cho anh rồi thì thầm: “Buổi chiều anh còn tiết chính trị, không nên ngủ gật đâu.”

Phương Vang không nhận mà sau một hồi lâu mới đứng dậy: “Em tự uống đi.”

“Nhưng mà…”

Phương Vang bóp huyệt Thái dương: “Em đừng đi theo anh nữa được không?”

“Nhưng mà…” Tiểu Mãn sờ lên trán mình. 

“Lúc đó em còn nhỏ, anh cũng còn nhỏ…” Phương Vang bỏ tay vào túi quần, cúi đầu nhìn Tiểu Mãn cũng đang cúi thấp đầu. Một nửa mặt cô thanh tú đáng yêu nhưng một nửa còn lại rất đáng sợ: “Anh còn nửa năm nữa sẽ thi tốt nghiệp, không có thời gian giúp em nữa đâu. Chuyện học hành em nên tự mình để tâm hơn đi.”

Một lát sau, Tiểu Mãn cười một cái rồi cúi đầu nhìn mặt đất, một vũng nước trong phản ánh cái bóng của cô: “Em biết rồi.”

Phương Vang nói xong liền rời đi. Tiểu Mãn ngồi xổm xuống, để hai lon cà phê ở góc tường, đặt cằm lên cánh tay rồi chăm chú nhìn thật lâu. Đến tận khi gió cuốn bông tuyết vào trong cổ cô, Tiểu Mãn mới rụt người rùng mình một cái. 

Trở lại hành lang phòng học, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng. Tiểu Mãn ngừng bước lùi về sau một bước, dựa lên tay vịn lan can, cô thấy Lâm Tịch Nguyệt kéo một bạn nữ đi qua. Cô mặc một bộ áo khoác lông dê trắng như tuyết, trên tóc kẹp một cái kẹp nhỏ. 

Hình con bướm màu trắng.

5

Lúc dây Mộc hương lại nở hoa là lúc gần đến kì thi đại học. 

Chỗ ngồi của Tiểu Mãn gần cửa sổ, trong gió đêm nồng đậm hương hoa khẽ thổi qua, để cho người ta say như hương rượu. Tiểu Mãn được gọi là Tiểu Mãn vì lúc sinh ra đúng lúc Mộc hương nở rộ, rau đắng mọc lên còn cỏ dại úa đi, vụ gặt lúa mạch đã đến.

Vào ngày sinh nhật, trong nhà cô nướng bánh ga tô, mùi hương ngào ngạt cả phòng. Ông ngoại hát hai câu kịch Tử Kinh để chúc mừng, con mèo già lại ngủ gật trên bàn. 

Sau khi ăn uống rồi dọn dẹp xong xuôi, lúc Tiểu Mãn chuẩn bị ngủ thì có điện thoại từ Phương Vang. Cô vội vàng khoác thêm áo xuống lầu thì thấy Phương Vang ngồi trên bậc thang lầu hai, trên vai đang đeo chiếc cặp sách. 

Bởi vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác biệt nên nửa năm nay cơ hội gặp nhau của Tiểu Mãn và cậu đã ít càng thêm ít. 

“Anh Phương Vang.”

Phương Vang quay đầu nhìn cô một cái rồi vỗ vỗ bậc thang kế bên. Tiểu Mãn đến đó ngồi xuống thì bị dúi vào ngực một món quà. 

“Sinh nhật vui vẻ.”

Tiểu Mãn mừng rỡ: “Anh vẫn còn nhớ sinh nhật em…”

“Làm sao không nhớ được, một tháng trước mẹ anh đã nhắc rồi…”

Ý cười của Tiểu Mãn nhạt đi, trân trọng ôm hộp quà rồi nói: “Bây giờ anh nhiều việc lắm đúng không?”

“Cũng bình thường thôi.” Phương Vang liếc nhìn cô một cái rồi lại nhìn về phía cửa thông gió chìm trong bóng đêm: “Tiểu Mãn…”

“Vâng?”

“Lúc người khác nói em như vậy, em có thấy khó chịu không?” Câu nói này cậu nói ra cũng vô cùng thận trọng, giống như đã suy nghĩ rất nhiều. 

Tiểu Mãn hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng đập gót giày lên bậc thang, nhẹ giọng nói: “Từ nhỏ mẹ em đã dạy em bốn chuyện. Thứ nhất, nếu lúc không biết phải làm sao thì trước tiên cười rồi mới nói; thứ hai, nếu mình yêu bản thân mình đủ nhiều thì sẽ không ai làm tổn thương được mình; thứ ba, trái tim quan trọng hơn vẻ bề ngoài, chẳng qua hầu hết mọi người đều thích khuôn mặt đẹp nên đừng trách móc bản thân; thứ tư…”

Phương Vang quay đầu nhìn cô: “Thứ tư?”

“Cái thứ tư không nói cho anh được.” Cô cười rồi đứng lên, lắc lắc hộp quà lên tay sau đó nhảy hai bước, lại nghĩ đến chuyện gì nên lấy ra một cái túi giấy nhỏ đưa cho cậu: “Em tự nướng bánh ga-tô, có thêm một phần dứa.”

“Tiểu Mãn, chờ chút.” Phương Vang nhận lấy rồi chậm rãi đứng lên, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Mãn, chăm chú nhìn mặt trái của cô: “Em có nghĩ đến…”

“Hả?”

Một lát sau Phương Vang lắc đầu: “Không có gì.” Cậu bước lên một bước, bàn tay đặt lên vai cô: “Đi thôi, cùng lên đi.”

Lúc Tiểu Mãn gặp lại Phương Vang là ngày thi đại học kết thúc. Bên trong KTV ồn ào, ngồi trong phòng là bạn bè của Phương Vang. Tiểu Mãn vừa xuất hiện đã có người cười vang gọi cô: “Tiểu Mãn tới rồi!”

Tiểu Mãn đứng ở cửa hơi cười, nhìn thấy Phương Vang vẫy tay về phía cô thì cô mới đi đến ngồi cạnh cậu. 

Phương Vang đưa cho cô đồ uống rồi nhìn cô một cái, hơi ngạc nhiên: “Tóc em…”

Tiểu Mãn vô thức sờ lên tóc mình: “Em mới gội nên chưa khô, ban đầu định sang nhà chú với bố mẹ.” Trước kia cô luôn buộc tóc theo kiểu đuôi ngựa, lần này tóc dài rủ xuống bên trái nên lúc cúi đầu che khuất mặt bên trái. 

“Bọn họ tự đi rồi hả?” Phương Vang thất thần nhìn thật lâu mới nhớ ra, lấy micro trên bàn đưa cho cô: “Hát không?”

“Không đâu— Ừm, bố đi với những người khác rồi. Nghe nói anh đến chơi với em nên rất yên tâm, lúc đi bố Phương còn dặn dò em không cho anh uống rượu.” Tiểu Mãn lắc lắc chân, nghiêng đầu nhìn cậu. 

Cuối cùng cũng không tránh khỏi việc uống rượu, chơi đến quá muộn nên Tiểu Mãn dựa vào sô pha bọc da ngủ thiếp đi. Lúc mơ màng tỉnh dậy, mọi người đã rời đi một nửa, cô xoa mắt mới phát hiện mình gối đầu lên bả vai Phương Vang.  

Đang muốn ngồi lại thì bị cánh tay Phương Vang ôm lại. Trái tim cô vì chuyện đó không khỏi rung động một chút, đôi mắt nhìn vào mắt cậu, ánh mắt trong trẻo nhưng yên lặng. 

Không giống Phương Vang ngồi xe đồ chơi ngày đó mạnh mẽ lái đi, không giống Phương Vang thích ăn kem vị dứa, cũng không giống Phương Vang đùa nghịch đánh nhau…

Một Phương Vang hoàn toàn xa lạ, chưa từng thấy qua. 

Tiểu Mãn cảm thấy lúc này mình nên cười, nhưng cả người không nghe theo, chỉ theo bản năng nín thở, cảm nhận được Phương Vang đang tiến gần lại cùng hơi thở đầy rượu…

Dừng lại trong gang tấc. 

Dường như Phương Vang bừng tỉnh lại, bối rối đẩy cô ra: “Tại sao là em… Anh tưởng là…”

Tiểu Mãn ngạc nhiên, qua một lúc lại cười cười: “Anh Phương Vang, em, em phải đi về rồi.”

Phương Vang ngồi yên. 

“Anh… Anh không cần đưa em về, nơi này gần nhà nên em đi taxi về được.”

Lúc đi thẳng ra cửa chính, mùi Mộc hương lại thổi đến nồng đậm, điện thoại trong túi rung lên, không biết đã rung bao lâu rồi. 

Tiểu Mãn nhận điện thoại, bên đầu dây là âm thanh dồn dập của ông ngoại. 

6

Tang lễ vừa qua cũng vừa lúc hết kì nghỉ hè, Phương Vang vẫn chưa thấy Tiểu Mãn. 

Trước khai giảng vào tháng chín, cậu gọi cho Tiểu Mãn một cú điện thoại nhưng không ai bắt máy. Phòng trên lầu đã trống không, cậu đi gõ cửa chỉ nghe thấy âm thanh “Cốc cốc cốc” đơn điệu không ngừng vọng lại. Sau này mẹ Phương nghe được ở đâu đó một chút tin tức, nói rằng ông ngoại và Tiểu Mãn đang sống ở nhà dì ở một nơi khác và có thể sẽ không quay lại nữa. Ông ngoại Tiểu Mãn đã già còn mất đi con gái và con rể nên tinh thần và thân thể cùng sụp đổ, sinh bệnh nặng phải phẫu thuật, căn nhà ở đây có khả năng cũng phải bán đi. Cuối cùng cảm thán một câu, thật sự là họa phúc sớm chiều. 

“Chúng ta có thể giúp được gì không mẹ?”

Mẹ Phương nói tiếp: “Mẹ có đề cập nhưng Tiểu Mãn nói nhà dì rất tốt. Còn nói mẹ thay mặt nó chào con và hỏi xem con có đậu vào trường con mong muốn không.”

Ngoài cửa sổ mở rộng, trước tiết xử thử có mưa nên lá dây Mộc hương rơi đầy đất. 

Mẹ Phương còn đang âm thầm gạt nước mắt: “Đúng là một cô gái ngốc…”

Phương Vang ngồi trước cửa sổ, ánh nắng dịu dàng xuyên qua bóng cây rậm rạp, cậu cúi thấp đầu không biết suy nghĩ gì, giống như bị đẩy vào cơn mơ nặng nề. 

Trường Đại học Phương Vang học là ở thành phố phía Bắc, ngày xuân thì cát đá tung bay còn mùa đông cả con phố bị tuyết che phủ. 

Qua tháng mười hai là sinh nhật tuổi 20, Lâm Tịch Nguyệt lúc đó đang học tại Học viện khiêu vũ đem bánh ga-tô sang cho cậu. Vì để giữ dáng nên Lâm Tịch Nguyệt chỉ ăn một chút salad, còn bất đắc dĩ uống cùng cậu một ly rượu. 

Ở trường đại học, Phương Vang đã  không giống như cấp ba, không phải lúc nào cũng có người tiền hô hậu ủng, mà là đi từ phòng học đến phòng thí nghiệm rồi trở về ký túc xá cuộc sống rất buồn tẻ. Bạn học hồi cấp ba cắt đứt liên lạc rất nhiều, chỉ còn một số người vẫn đến thăm, Lâm Tịch Nguyệt là một trong những người ấy. Mỗi khi có ngày nghỉ lễ hai người hay cùng nhau đi ăn cơm giết thời gian rồi hàn huyên về ẩm thực nơi này, chuyện trăng non sông dài quê hương. Không có quan hệ gì hơn, chỉ như vậy thôi. 

Lâm Tịch Nguyệt cảm thán: “Năm lớp 12 cậu mới mười sáu tuổi. Lúc đó cậu kiêu ngạo vô cùng, đến giáo viên còn nể tình cậu học tốt nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng tớ chỉ cảm thấy cậu rất ngây thơ…”

Phương Vang cười một cái, không hề phản bác. 

“Đã bốn năm rồi…” Lâm Tịch Nguyệt kéo dài câu nói, cảm thán một tiếng rồi không nói tiếp câu kia. Thật lâu sau cô ấy nhìn đồng hồ, đeo kính đen lên như minh tinh sợ người khác chụp lén rồi đứng lên nhìn Phương Vang từ trên xuống: “Tớ đi đây, bánh ga-tô cậu cứ ăn đi.”

Phương Vang không nói gì, khóe mắt thấy Lâm Tịch Nguyệt đẩy cửa rời đi, chuông treo trên cửa “leng keng” một tiếng rồi xung quanh lại chìm vào im lặng. 

Cậu lấy bánh ga tô mà Lâm Tịch Nguyệt đem đến, mở ra, chẳng qua là một chiếc bánh tám centimet nhỏ, phía trên trang trí dứa. Cậu vươn tay lấy dao cắt một miếng, ăn một miếng lập tức đứng hình. 

Mùi vị quen thuộc như mưa rào ào ạt trút xuống như bao trùm cả bầu trời.

Cậu cuống quýt đứng dậy mở cửa chạy ra ngoài. 

Lâm Tịch Nguyệt sắp đến trạm xe lửa nghe thấy tiếng kêu nên dừng lại: “Có chuyện gì?”

Phương Vang thở hồng hộc: “Bánh ga-tô này… Mua ở đâu vậy?”

Bốn năm thoáng qua như một giấc mộng. 

Trong bốn năm cậu không còn được nghe mùi hoa Mộc hương, cũng chưa ăn một thứ gì có mùi dứa. 

Nhiều lần cậu nằm mơ trong đêm khuya ngày thi đại học kết thúc, thiếu nữ với đôi mắt giãn ra dưới ánh đèn mờ ảo. Cô gái đó đã chờ đợi rất lâu cho một lời hứa có thể không bao giờ tồn tại, mà câu nói cuối cùng cậu nói với cô là: “Tại sao lại là em.”

Cậu vốn cho rằng đó là một hình phạt, rằng mình sẽ không bao giờ có một chút tin tức gì từ Tiểu Mãn nữa. 

7

“Sơ Hạ” là một tiệm bánh nhỏ khuất sau một con ngõ, tiết trời đầu đông ánh nắng mỏng manh, những cành cây nhô ra sau bức tường khẽ rung rinh. 

Phương Vang nhìn dọc theo con ngõ, cuối cùng nhìn thấy cửa tiệm giấu sau nhánh dây leo. Phía dưới bậc thang có dựng một tấm bảng đen, bên cạnh con có một con mèo con màu vàng nghệ đang nằm. 

Phương Vang đứng ở cửa, chần chừ chưa bước vào, chợt nghe tiếng leng keng, một người đàn ông trẻ tuổi ôm một bó hoa hồng bước ra. 

Người đàn ông đứng sững lại nhìn thoáng qua mặt Phương Vang rồi kinh ngạc nói: “Phương Vang?”

Phương Vang quét mắt một vòng mà chỉ cảm thấy khá quen nhưng không nhận ra là ai. Người đó chỉ vào bản thân: “Tôi là Vương Gia Thạch, cấp 2 cậu từng đánh tôi.”

Người này tự giới thiệu cuối cùng mới gợi ra một chút kí ức của Phương Vang. 

Vương Gia Thạch để bó hoa lên vai, nói chuyện với Phương Vang mấy câu, 

Phương Vang hỏi anh ta: “Cậu đến đây làm gì?”

Vương Gia Thạch cười khúc khích: “Cầu hôn.” Ánh mắt Vương Gia Thạch rơi lên người cậu giống như điều tra rất lâu rồi há hốc, tựa như còn có lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn quay người, không nói lời nào, rời đi. 

Phương Vang đứng ở cửa hồi lâu, trợn tròn mắt nhìn mèo con ở cửa vừa ngủ gật tỉnh dậy một cái, một lúc sau mới lấy lại dũng khí đẩy cửa vào. 

“Chào quý khách.” Một người đàn ông sau quầy ngẩng mặt lên, dịu dàng cười nhìn về phía Phương Vang: “Anh cần gì?”

“Tôi…” Phương Vang đảo mắt một vòng: “Xin hỏi, Tô Mãn có làm việc ở đây không?”

Người đàn ông hơi ngạc nhiên: “Anh cũng tìm Tiểu Mãn à?”

Hơi thở Phương Vang chậm dần, gật đầu một cái. 

Người đàn ông quay người, vén rèm phía sau lên: “Tiểu Mãn, có người tìm em kìa.”

Một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến: “Em đến đây.”

Phương Vang cảm thấy dường như bản thân mình đã thoát khỏi giấc mộng nặng nề đó, khi nhìn thấy bức màn vải được vén lên, để lộ một đôi mắt trong veo bên trên khẩu trang, cuối cùng cậu cũng có thể thở: “Tiểu Mãn…”

Đôi mắt kia lóe lên, trong chốc lát một âm thanh kinh ngạc vang lên: “Anh Phương Vang?”. Cô đến trước quầy rồi tháo khẩu trang xuống. 

“Lâu rồi không gặp.”

Tiểu Mãn nhìn cậu một chút rồi lại nhìn người đàn ông kế bên: “Em ra ngoài một chút được không?”

Người đàn ông cười: “Bị trừ lương nhé.”

Tiểu Mãn sờ mũi một cái: “Trở về nhanh thôi mà.”

Tiểu Mãn cởi đồng phục bếp trắng và găng tay, Phương Vang nhìn ngón tay của cô, hô hấp cứng lại. 

Lúc xuống cầu thang, mèo con “meo” một tiếng, Tiểu Mãn ngồi xổm xuống sờ đầu nó, mèo con thoải mái “hừ hừ” mấy tiếng. 

“Con mèo trước kia đâu?”

“Qua đời năm ngoái rồi, đi cùng ông ngoại không lâu sau đó. Nó rất già rồi, sau này cũng không ăn đồ ăn cho mèo.”  Âm thanh của Tiểu Mãn nhẹ nhàng. 

Yết hầu Phương Vang đắng chát, dường như không nói được: “Anh đến nhà dì tìm em.”

Tiểu Mãn nhẹ nhàng vỗ về mèo con, thật lâu sau mới cười nói: “Em biết, dì có nói cho em.” Cô đứng lên rồi chỉ vào con hẻm nhỏ: “Chúng ta đi dạo một chút đi.”

Con hẻm ngoằn ngoèo và hẹp, giọng phương Bắc văng vẳng bên tai. Gió lạnh khiến đôi tai Tiểu Mãn rất nhanh liền hồng lên. Người đi đường nhìn chằm chằm mặt trái cô, cô thản nhiên mỉm cười, cũng không để bím tóc buông xuống, cứ thoải mái như vậy. 

Đến một chỗ vách tường dây leo đã khô héo, Tiểu Mãn ngừng lại rồi vô thức vuốt tóc. Chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay trái lấp lánh dưới ánh mặt trời, thế là càng dễ thấy. 

“Là Vương Gia Thạch à?”

Tiểu Mãn xoay đầu lại: “Cái gì?”

“Chồng sắp cưới của em…”

Tiểu Mãn cười một cái: “Đương nhiên là không rồi.” Rồi sau đó ngượng ngùng cúi đầu: “Là người ở quầy lễ tân đó…”

“Vương Gia Thạch nói cậu ta cầu hôn em…”

“Em từ chối rồi.” Tựa như Tiểu Mãn càng không để ý, giống như trước kia cô hay làm, cọ mũi giày xuống đất: “Cậu ta nói trước kia thích em nên mới bắt nạt em, có thể là em ngốc nên không cảm giác được…”

Phương Vang không biết là mùi vị gì, “Ừm” một tiếng. 

Giống như có một bàn tay vò tuyết bóp vào trái tim của cậu, vừa đau đớn vừa lạnh lẽo. 

8

Trở về chuyện trước kia. 

Từ lúc cậu thể hiện sự anh hùng nhận Tiểu Mãn làm “tùy tùng nhỏ”, bên tai Phương Vang lập tức có rất nhiều lời đàm tiếu và giễu cợt. Lòng tự trọng của tuổi trẻ đấu tranh để duy trì lời hứa giữa lời châm biếm, tất cả đều sụp đổ khi Lâm Tịch Nguyệt xuất hiện. 

Lâm Tịch Nguyệt chính là một cô gái có thể khiến người khác lâm vào bể tình, lẽ ra cô ấy là tình đầu của tất cả mọi người. Trong lúc Phương Vang vô tình nhặt được kẹp tóc của cô  ấy thì nhân cơ hội làm quen. 

Tính Phương Vang vốn kiêu ngạo, sống trong ánh mắt chăm chú của mọi người nên không nghĩ mình sẽ tỏ tình thất bại. 

Nhưng Lâm Tịch Nguyệt lại hỏi cậu: “Không phải cậu thích tùy tùng nhỏ của cậu hay sao?”

Phương Vang vô thức phủ nhận: “Làm sao được?”

“Không thích mà vẫn còn bảo vệ cô ấy?”

Phương Vang liền nói cho cô về nguồn gốc hai nhà, nói về nhiệm vụ bố mẹ giao cho anh, nói về ước định ngây thơ năm mười ba tuổi. 

Lâm Tịch Nguyệt cười nói: “Cũng tốt, vậy khi nào cậu kết thúc ước định, tớ sẽ đồng ý.”

Ngày đó cậu lén lút hút thuốc trên sân thượng, Phương Vang vừa cùng ai đó đánh nhau trong nhà vệ sinh. Người ta nhìn cậu không thuận mắt nên định gây chuyện: “Nghe nói mày vì Tô Mãn nên bị Lâm Tịch Nguyệt từ chối à? Phương Vang à, nhìn mày không giống người vì tình đâu, mày thật sự sẽ cùng cái thanh mai xấu xí kia của mày sống đến hết đời à?”

Phương Vang nổi giận đùng đùng nhưng không biết câu nào trong chuỗi câu này làm cho cậu nổi giận, đầu óc cậu nóng lên nên lập tức vén tay áo đánh nhau. 

Lúc thoát khỏi Tiểu Mãn, cậu lại phát hiện mình không giống như bỏ được gánh nặng mà ngược lại lâm vào vấn đề tự hành hạ bản thân. 

Cậu không cho phép bất kỳ ai chửi mắng Tiểu Mãn nhưng lại không kiềm được chính mình mắng cô. 

Cậu rất lý trí hiểu rằng tâm hồn của một người quan trọng hơn vẻ ngoài, nhưng lại không thể không nghĩ đến, có cách nào xóa đi vết phỏng bên má trái cô, chẳng hạn như đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Phương Vang liên tục vượt hai lớp, được tất cả mọi người gọi là “thiên tài”, nhưng về mặt tâm lý vẫn là thiếu niên rất ngây thơ. Mãi đến khi nhà Tiểu Mãn xảy ra chuyện, cậu mới dần hiểu được những năm giãy dụa kia, đều là do lòng tự trọng gây ra, cậu muốn duy trì hình tượng trước mắt mọi người nhưng càng không thể thoát được “mình thật thích Tiểu Mãn”, thậm chí lúc xúc động muốn hôn Tiểu Mãn, nhưng rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Cậu xem lời hứa mình nhẹ như lồng giam, xem sự nhu nhược trốn tránh là phản kháng. 

Vương Tiểu Ba nói, tất cả đau đớn của con người bản chất đều là phẫn nộ với bản thân mình. 

Tháng mười hai ở phương bắc trong gió lạnh, bọn họ đã đi một con đường rất xa, mãi đến khi Phương Vang trút bỏ tất cả tâm sự trong bốn năm. 

“Tiểu Mãn, anh xin lỗi.”

Tiểu Mãn vẫn cười như vậy: “Anh đâu có làm gì có lỗi với em đâu.”

Cô nghiêm túc quay đầu nhìn anh: “Em nghĩ, có lẽ em cũng từng thích anh, ngày hôm đó, nổi đau mà anh nhìn nhầm em thành người khác hóa ra là vì em thích anh. Em rất ngốc, bọn họ đều nói em là một đứa ngốc…”

“Em không có ngốc.”

Tiếng cười Tiểu Mãn giòn tan: “Bây giờ em bị anh ấy bảo ngốc, vừa bắt tay vào làm bánh đã quên hết thời gian.”

“Em với cậu ấy quen biết thế nào vậy?”

“Anh ấy là con của một người bạn của dì em, anh ấy rất kiên nhẫn. Lúc bố mẹ em qua đời vì tai nạn, khoảng thời gian khó khăn nhất đều chăm sóc em. Nhờ anh ấy giúp đỡ nên em cũng không sợ lửa nữa.”

Tiểu Mãn đi nhiều nên hơi mệt, dừng bước dựa vào bức tường nghỉ ngơi. Ngừng một lát, cô đặt hai tay lên trán. 

Cô từ từ nhắm hai mắt đón lấy ánh nắng. Ánh nắng bạc đầu đông qua mí mắt trở thành màu đỏ, để cô thấy lại hoàng hôn hôm đó được người thiếu niên ấy đánh dấu.

Bàn tay cứ để như vậy một lúc rồi Tiểu Mãn mở mắt, đi cà nhắc, ngẩng đầu, để tay lên trán Phương Vang. 

Tay cô hơi lạnh, Phương Vang cảm thấy dường như nó hơi run nhưng biết rõ ràng không phải do lạnh.

“Con dấu này hôm nay trả lại cho anh. Anh Phương Vang, thật xin lỗi, sau này em không thể làm tùy tùng nhỏ của anh nữa rồi.”

Tiểu Mãn mỉm cười nhìn cậu, một lúc sau mới mở miệng: “Hồi nhỏ mẹ dạy em bốn chuyện, cái cuối cùng là…”

Nếu cái gì mình không vượt qua được thì hãy tránh xa đi. 

Cho dù là Vương Gia Thạch hay Phương Vang. 

“Bây giờ em có cửa hàng, có một người yêu để kết hôn còn có một con mèo mới đem về…”

Khách trong tiệm không được tính là nhiều nhưng mỗi ngày cô được làm bánh ga tô theo ý mình thích. 

Chồng sắp cưới của cô là kiến trúc sư, lúc rảnh rỗi sẽ đến tiệm giúp cô, mặc dù anh ấy không phải là một người quá giỏi, nhưng ấy sẽ nói với cô nếu không vui, không cần phải miễn cưỡng mỉm cười. 

Mèo con mới được sáu tháng tuổi, rất nghịch ngợm nên sẽ nghịch tất cả những đồ lông trong nhà. 

Tiểu Mãn cảm thấy, tất cả mọi thứ đều hạnh phúc. Cô cười, duỗi ra nắm đấm. Phương Vang luống cuống đứng yên, không rõ ý của cô cho lắm. 

Tiểu Mãn nắm tay anh thành quyền, đặt đối diện nắm đấm của cô, giống như mẹ Tô làm lúc cô mười tuổi. 

“Anh Phương Vang, cũng hy vọng tất cả mọi thứ của anh đều viên mãn.”

9

Năm tư tốt nghiệp đại học, trước khi có việc, Phương Vang trở về nhà một chuyến. 

Căn nhà trên lầu mà nhà họ Tô đã ở trước đó đã có khách mới chuyển đến, là một đôi vợ chồng vừa kết hôn. Mẹ Phương nấu canh cá để đem lên lầu cho hàng xóm mới, bà sơ ý làm đổ bát canh làm bỏng tay. Lúc rửa tay dưới vòi nước lạnh, trong lòng vẫn còn nỗi sợ khôn nguôi. 

“Phương Vang, con có nhớ không?”

Phương Vang dựa vào cửa sổ đọc sách: “Cái gì ạ?”

“Vì sao Tiểu Mãn bị bỏng, con có nhớ không? Khi bé nó luôn bám theo con giống như một người lớn, nói sau này lớn lên sẽ bảo vệ con. Lúc ấy chúng ta và nhà họ Tô về nông thôn chơi, lúc đốt lửa để đun ấm nước thì con quậy phá làm đổ giá đỡ, Tiểu Mãn mới năm tuổi mà phản ứng rất nhanh đẩy con ra…”

Mẹ Phương rơi nước mắt: “Nó là một đứa con gái mà mặt mày cứ như vậy. Về sau rất sợ lửa, cái bật lửa cũng không dám đụng. Nhà họ Tô rất tâm lý, không muốn để mẹ lo lắng chuyện này nên giấu đi, không để con bị gánh nặng tâm lý…”

Tay Phương Vang run rẩy, những câu sau không thể lọt vào tai. 

Có gió từ xa thổi đến, mang theo hương hoa ngạt ngào, là dây leo Mộc hương dưới lầu như muốn nói: “Anh Phương Vang, lúc nghe được mùi hương này thì phải nhớ đó là sinh nhật của Tiểu Mãn, không được quên đâu.”

Một thiếu niên ngốc nghếch ngây thơ cứ như vậy vô thức phung phí lòng tốt và tình yêu của một cô gái. 

Cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên được.

Vết bỏng không phải trên mặt cô mà là trong tim cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play