Sau chín năm chìm đắm trong giấc mộng.

Lâm Tầm Thanh, tôi là Kiều Khê. Tớ thích cậu.

1

Lâm Tầm Thanh, hôm nay là hôn lễ của cậu.

Hôm đó tôi đang đắp mặt nạ, điện thoại của tôi bỗng chợt như một quả bom hẹn giờ, rung mạnh từng đợt trên mặt bàn... dấu hiệu này có thể hiểu theo hai chuyện, một là biên tập lại đang giục bản thảo, hai là nhóm bạn cùng lớp đại học của chúng tôi, đang bùng nổ lên tin tức động trời nào đó.

Điều duy nhất tôi không nghĩ tới, tin tức này lại liên quan tới cậu...

Mở giao diện H5, nhấp vào hai chú gấu con đang khiêu vũ, bên trong hộp âm nhạc < Wedding> , ảnh cưới của cậu cùng Thẩm Dữu từ từ hiện ra.

Tôi nhất thời quên mất là mình nên nhìn vào mặt cậu trước, hay là nhìn dòng chữ “Trăm năm hạnh phúc” to đùng kia.

Phải mất một lúc lâu tôi mới tiêu hóa được cái tin mà tôi đoán được rằng sớm muộn gì nó cũng sẽ xảy ra. Tôi đã thấy khuôn mặt anh tuấn đó của cậu, cũng như đem dòng chữ “Trăm năm hạnh phúc” từng chữ từng chữ một khắc sâu trong lòng, sau đó như một người bạn học bình thường, tôi bấm vào bảng câu hỏi ở trang cuối của H5 rồi điền “Khảo sát sẵn sàng tham gia hôn lễ.”

Tôi nhất định sẽ đi, kể cả cho dù ngày hôm đó trời có sập đi nữa .

Sau khi thoát ra khỏi H5, trong nhóm màn hình hiện đầy những câu “Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử” ầm ầm, tôi ấn vào ảnh chân dung của cậu, tặng cho cậu một hồng bao. Kèm theo hồng bao là câu chúc phúc, nghe khá là tầm thường “Trăm năm hạnh phúc”. Tôi chắc chắn đã bị tẩy não bởi bốn từ này rồi.

Một lúc sau, cậu nhận được hồng bao của tôi, gửi lại một nhãn dán vẻ mặt vui cười, rồi căn dặn tôi: “Nhất định phải tới hôn lễ”.

Tôi hỏi lại cậu: “Lúc đó ở đấy có phù rể nào còn độc thân không?”

“Có, có chứ, có đủ cho mọi người!”

Ngay sau đó, cậu lại hỏi: “Cậu còn độc thân hả?”

Tôi đã cân nhắc để trả lời, cho dù chỉ là dấu chấm câu đi nữa, tôi hy vọng nó sẽ không tạo gánh nặng cho cậu .

Vì vậy, tôi đã trả lời: “Hiện tại đang xem mắt, gần đây tôi đang gặp một người, cũng không tệ lắm.”

Cậu nói: “Vậy tốt rồi, tôi rất mong tin tốt từ cậu.”

Tôi đã gửi lại một nhãn dán hình mặt cười không có bất cứ hàm ý gì cả, và rồi cuộc đối thoại cứ như thế mà kết thúc .

Ngày hôm đó, mặt nạ dính trên mặt tôi cả tiếng đồng hồ, nó kết cứng lại, tôi phải rất cố gắng mới có thể rửa sạch được.

Tôi cảm thấy lãng phí trước một muỗng bột đắp mặt nạ, rồi cho rằng đó là lỗi của cậu.

2

Tôi đã bỏ thói quen thức khuya, dậy sớm tập thể dục, mỗi ngày uống đủ 8 cốc nước, kiểm soát chế độ ăn uống, đắp mặt nạ 2 lần sáng tối.

Trần An Na đi tới, quá sợ hãi không nhận ra tôi vì lối sống khổ hạnh của tôi: “Kiều Khê, điều gì đã khiến cậu thay đổi?”

“Lâm Tầm Thanh sắp kết hôn rồi.”

Trần An Na trợn tròn mắt: “Cậu ấy sắp kết hôn, chứ có phải cậu kết hôn đâu.”

“Dù sao ngày hôm đó ở tiệc cưới chắc hẳn đều là bạn học thời đại học, nếu tâm trạng của tớ không tốt, sẽ dễ khiến bọn họ hiểu nhầm rằng trong những năm qua tớ rất thảm.”

Trần An Na nhìn tôi một lúc lâu không nói, sau một hồi lâu, cô ấy không nhịn được mà nói: “Sao cậu không thẳng thắn thừa nhận rằng mình vẫn còn thích Lâm Tầm Thanh?”

Lâm Tầm Thanh, tôi không nghĩ có thể nói ra được điều đó, năm tháng với non sông đã sớm mài mòn duyên phận giữa chúng tôi chỉ để lại một vài ký ức ít ỏi, tôi thậm chí còn không thể phân biệt được rằng chính bản thân mình có phải là không thể quên được cậu, hay là những năm tháng tôi đối với cậu không thể buông đã trở thành một chấp niệm.

Chín năm trước vào học kỳ hai năm lớp mười, lúc đó tôi đã để ý đến cậu.

Đó là một buổi chiều bình thường, đến nỗi bây giờ khi hồi tưởng lại, tôi thậm chí không nhớ nổi thời tiết hôm đó như thế nào, tôi đã để kiểu tóc gì và mặc quần áo ra sao.

Hồi đó tôi đang chọn một số cuốn tạp chí mới ra ở cửa hàng tạp chí, trong khi Trần An Na đang tranh luận với Tạ Thanh Thạch về việc nên ăn gì vào bữa tối.

Lúc ấy cậu đã dựng xe đạp ở ven đường, hai chân đứng vững trên mặt đất, cậu hướng về phía chủ tiệm hô lên một tiếng: Ở đây có “Thế giới khoa học viễn tưởng” không ạ?”

Tôi không hiểu tại sao lại giơ tờ tạp chí trong tay lên trước mặt ông chủ, ngây ngô trả lời một câu: “Có đấy.”

Cậu sững người một lúc, mỉm cười nói “cảm ơn”, dừng xe bên đường, đeo chiếc túi chéo vai ra sau lưng, bước lên lề đường và đi tới.

Tôi cứ như vậy mà nhớ kỹ cậu lúc đó, có lẽ là vì cậu cũng thích  “Thế giới khoa học viễn tưởng”, có lẽ là do lúc cậu mặc áo sơ mi trắng đi về phía tôi, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh bất ngờ, giống như vào một đêm khuya khoắt, tôi bắt gặp một đóa quỳnh nở rộ. Vào khoảnh khắc nụ hoa nở rộ, bầu trời như sắp sụp đổ vậy, vì sao tưởng chừng sẽ rơi xuống.

Kể từ đó, tôi đã không ngừng “ngẫu nhiên chạm mặt” với cậu.

Trên hành lang, văn phòng, sân chơi, quầy ăn vặt, căng tin.

Cậu và tôi không cùng lớp, phòng học vừa hay ở đầu tầng hai, vì vậy cái gọi là “ngẫu nhiên chạm mặt”, tôi không thể không bày mưu tính kế.

Thành công nhất của tất cả những âm mưu này là cái lần tôi ngồi phía sau cậu trong lần kiểm tra.

Chỗ ngồi cho kỳ thi tháng của trường được sắp xếp theo thứ hạng, tôi đã cố để có thể ngồi phía sau cậu. Trong kỳ thi hàng tháng đó, tôi đã nhìn thấy cổ áo cậu ngay ngắn và sạch sẽ, khuỷu tay của cậu chống lên bàn, nhìn cậu khi gặp được một bài đơn giản, không kiềm được mà bất giác rung đầu gối một cái.

Ngắm nhìn tóc của cậu, sau gáy, cổ hay là vành tai của cậu.

Điều duy nhất tôi quên chính là đọc bài kiểm tra của mình.

Trong kỳ thi đó, tôi đã trượt thảm hại, phải trải qua một kỳ thi hàng tháng khác, mới có thể đuổi kịp thành tích, một lần nữa ngồi cùng phòng thi với cậu.

Về cái lần điền vào đơn nguyện vọng đại học, tôi cũng không có bàn bạc với bất kỳ ai cả, nghe ngóng tin tức nội bộ từ mấy người bạn bên lớp cậu, tôi đã thẳng tay điền nguyện vọng giống cậu, cả hai giống y như đúc .

Lâm Tầm Thanh, cậu có thể không biết, lúc học lớp mười, thành tích môn toán của tôi đứng hạng chót trong lớp.

Để được ở cùng phòng thi với cậu, tôi dành hai tiếng tự học vào buổi tối, về nhà còn sắp xếp học môn toán trong hai giờ nữa. Tới khi tôi chuẩn bị tham gia kỳ khảo sát lần thứ tám năm cuối cấp ba, tôi đã trượt bài kiểm tra toán, cầm bài kiểm tra chín mươi điểm trên tay tôi gần như tuyệt vọng.

Bố mẹ tôi ly hôn, kể cả khi mẹ tôi kết hôn lần hai tôi cũng không rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng ngày hôm đó tôi đã khóc suốt hai tiếng đồng hồ vì sợ rằng “Tôi không thể học cùng trường đại học với Lâm Tầm Thanh.”

Nếu như cậu còn nhớ rõ, thì cái ngày cậu nhận được thư báo trúng tuyển ngay sau đó đã nhận được một cuộc điện thoại.

Cậu đã nói “Xin chào”, và đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc mất ba giây, ngay sau đó dồn dập âm thanh báo bận.

Ngày hôm đó tôi đã lấy hết can đảm để gọi điện cho cậu, thực ra là muốn thổ lộ tình cảm với cậu, nhưng vì kích động, không cẩn thận đụng trúng nút cúp máy.

Tôi không đủ can đảm để gọi lại, tôi đã tự an ủi mình rằng không sao, vì tôi đã có thể học cùng trường đại học với cậu, tôi sẽ có vô số cơ hội để nói cho cậu biết tâm tư của mình.

—Nếu lúc như đó, tôi có thể đoán trước được rằng sau này tôi sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào cũng như có đủ dũng khí, để nói với cậu câu "Tớ thích cậu", tôi nhất định sẽ cầm lại chiếc điện thoại mà mình ném lại trên giường lên, nghiêm túc mở khoá, bấm số máy gọi cho cậu.

Cậu nói: “Xin chào.”

Tôi sẽ nói: “Lâm Tầm Thanh, tớ là Kiều Khê. Tớ thích cậu.”

Đã lâu lắm rồi.

3

Vào mùa hè ở Vũ Hán, khí hậu khô nóng. Khi tôi vừa mới đến, chưa kịp thích nghi trước thời tiết, người tôi bắt đầu bị phát ban, trên mặt cũng nổi mẩn.

Trường đại học nhanh chóng thành lập một nhóm nhỏ gồm các sinh viên đến từ miền duyên hải phía Đông, họ đã đi khắp nơi đi qua bao ngõ hẻm ở Vũ Hán, chỉ đề tìm một quán cơm có mùi vị của quê hương họ.

Lâm Tầm Thanh, chính thời điểm đó tôi đã đứng lên làm quen với cậu.

Cậu hồi đó đã tham gia câu lạc bộ khoa học viễn tưởng của trường, và tôi cũng đã cùng cậu tham gia, cùng nhau củng cố phát triển câu lạc bộ có thể có nguy cơ tan rã. Vào thời điểm đó, “Interstellar” còn chưa ra rạp, Lưu Từ Hân chưa giành được giải thưởng Hugo và LIGO chưa phát hiện ra sóng hấp dẫn. Bốn lớp của câu lạc bộ khoa học viễn tưởng chúng ta cộng lại còn không đủ hai mươi người, tất cả đều dựa vào chủ tịch nhóm Lương Tùy An tận lực chống đỡ.

Các hoạt động trong câu lạc bộ là đọc mỗi tuần đọc một cuốn khoa học viễn tưởng, rồi chia sẻ cảm nghĩ. Cậu đã rất thích hoạt động phía trước, nhưng cái sau cậu từ chối vì không có năng khiếu. Vì thế, mỗi tuần, tôi phải viết hai bài cảm nhận qua từng góc độ khác nhau, có những lần thậm chí quan điểm bài này hoàn toàn đối lập quan điểm bài kia.

Tôi đã “phân chia” đằng đẵng trong cả một năm, trong học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, Lương Tuỳ An có ý định chuẩn bị ra nước ngoài, câu lạc bộ khoa học viễn tưởng cuối cùng cũng phải giải tán.

Vào ngày tuyên bố tan rã, câu lạc bộ đã dùng số tiền duy nhất để bao hết một phòng khách nhỏ ở một rạp chiếu tư nhân, phát chiếu bộ phim “The Hitchhiker's Guide to the Galaxy”, mỗi người đều cười tươi nhưng sâu trong lại có những nỗi buồn khác nhau. Sau khi xem xong bộ phim thì đi liên hoan, một nhóm sinh viên thành tích cao của Khoa Vật lý và Toán học say mèm, miệng không ngừng nói “Lưỡng tính sóng–hạt”, “Biến đổi Fourier”, “Hủy diệt trái đất, thế giới thuộc về tam thể”

Lương Tuỳ An bưng một cốc bia to đùng đến mời tôi, nhìn về phía cậu đang ngồi đối diện tán gẫu với một anh ở Khoa Vật lý, hỏi tôi: “Kiều Khê, khi nào thì em mới định nói cho cậu ấy biết?”

Để tham dự đám cưới của cậu, tôi sớm đã chuẩn bị trước một tháng.

Tôi rất ngạc nhiên, tôi nghĩ mình đã che giấu nó rất tốt.

Lương Tuỳ An cười nói: “Chẳng phải em đã giúp cậu ấy viết những lời cảm tưởng suốt một năm sau, nếu đổi lại thành thư tình, thì có lẽ đã có mười Lâm Tầm Thanh bị em kéo đổ.”

Đêm nay, Lương Tuỳ An lại trở thành một thi nhân đa cảm.

Anh ấy nói: “Kiều Khê, em cảm thấy nhân sinh có biết bao cơ hội, tại sao em cứ lần này tới lần khác lãng phí nó?”

Lâm Tầm Thanh, tôi không nghĩ rằng những lời Lương Tuỳ An nói ra sẽ ứng nghiệm nhanh đến vậy.

Cuộc liên quan này kết thúc vào buổi sáng sớm hôm sau, toàn bộ thành phố được bao phủ trong một ánh sáng ấm áp màu cam huyền ảo. Đi đến trước tòa nhà Dật Phu của trường, cậu dừng lại, không có ý định đi tiếp cùng chúng tôi qua chỗ ký túc xá.

Trên khuôn mặt cậu thoáng xuất hiện một nét cười ngượng ngùng mà tôi chưa từng thấy, cậu nói rằng cậu muốn đợi ai đó cùng đi ăn điểm tâm.

Vào thời điểm đó, tôi nghe thấy rõ ràng trong lòng mình như phát ra một âm thanh tưởng chừng như tiếng nứt của tảng băng đóng trên mặt hồ, một âm thanh rất mãnh liệt, lạnh thấu.

Mọi người đều tò mò về người mà cậu đang chờ đợi, tất cả họ đều đứng yên tại chỗ và muốn gặp nhau một lần. Cậu bất lực quay người đi chỗ khác, lấy điện thoại ra và bấm một dãy số.

Giọng nói của cậu nhẹ nhàng mà ôn nhu, như thể bạn cậu nói chuyện với một con nai kinh hãi trong rừng.

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao ai đó có thể dễ dàng nhận ra một người đang yêu trong nháy mắt...quả thực quá rõ ràng, ngay cả đến không khí xung quanh đều trở nên có màu sắc.

Mười phút sau, một cô gái tóc dài vội vã chạy đến, hơi thở hổn hển vội vàng xin lỗi mọi người. Cậu rất tự nhiên nắm lấy tay cô ấy rồi nói: “Đây là Thẩm Dữu.”

Cho dù rất ghen tị, tôi không thể không thừa nhận, Thẩm Dữu thực sự là một cô gái ưa nhìn và hấp dẫn. Cô ấy đến từ khoa tiếng Anh, cậu đã quen biết cô ấy qua các lớp tập thể ở trường.

Về sau, tất cả mọi người đều gọi Thẩm Dữu là “Đại Dữu Tử”, cô ấy đã tận dụng cơ hội để đổi tất cả biệt danh của mình trên các trang mạng xã hội thành “Đại Dữu Tử của nhà họ Lâm”.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Thẩm Dữu, tôi biết rằng tôi không thể chính mình mở miệng nhắc đến việc nộp bài sắp đến hạn rồi, mượn lý do cậu nợ tôi “năm mươi lần cảm tưởng đọc”  làm cái cớ, để cậu giúp tôi cắt ảnh; không thể tiếp tục trên đường đến câu lạc bộ khoa học viễn tưởng, tôi giúp cậu mua một cốc sữa tươi trái cây nha đam ngon nhất ở Vũ Hán; không thể cứ có bất kỳ bộ phim khoa học viễn tưởng nào vừa mới công chiếu, hùng hổ nhắn Wechat cho cậu mà không có bất cứ lý do gì.

Lâm Tầm Thanh, tôi đã biết cậu trong ba năm, làm bạn của cậu được một năm.

Trong 1000 ngày qua, tôi có vô vàn cơ hội để nói cho cậu biết tâm tư của mình, nhưng hết lần này đến lần khác “chờ mặt hết nổi mụn”, “chờ quầng thâm tan”, “chờ thay váy mới”. Có rất nhiều lý do tương tự như vậy, cho đến bây giờ đã tiêu tan không còn cơ hội nào.

Cậu nói xem, đây có phải là báo ứng của việc chậm trễ không?

4

Lâm Tầm Thanh, vào đại học năm ba, cả lớp chúng ta đã đến Bắc Kinh để thực tập.

Chúng ta ở công ty khác nhau, nhưng vẫn rất thân thiết. Tôi dẫn đầu đặt chân lên Bắc Kinh, sau khi thu xếp ổn định, thuận tay đem chính mình nói rằng biết về môi giới, giới thiệu cho cậu người chưa tìm được nhà.

Nào ngờ cái vị môi giới này lại là nhân viên mới vào công ty, sau khi nhận được khoản chuyển khoản “đặt cọc một trả ba” của cậu, anh ta đã được công ty triệu tập gấp để tham gia một buổi huấn luyện, anh ta đã không mở điện thoại suốt hai ngày. Cậu đã gọi không biết bao nhiêu lần trong hai ngày ấy, nhưng không tài nào kết nối được, cậu lầm tưởng rằng mình đã gặp phải một kẻ lừa đảo, không còn cách nào khác đành gọi tôi hỏi thăm tìm hình.

Tôi lúc đó đã vô cùng sợ hãi, hoang mang lo sợ đến nỗi nói một tràng dài lung ta lung tung.

Sau đó, khi cậu liên lạc lại lần nữa thì gặp được người môi giới, cậu đã nói với tôi đưa số thẻ cùng mật khẩu ngân hàng trong điện thoại cho cậu, lúc đấy trong thẻ tôi tự mình kiếm được khoảng 8000 nhân dân tệ, toàn bộ đều đưa hết cho cậu.

Cậu cười và mắng tôi qua điện thoại: “Thật là một vấn đề nghiêm trọng, sao lại có thể nói ra như thế... cậu mau đổi lại mật mã ngân hàng đi.”

8.000 nhân dân tệ đó là tất cả tài sản của tôi. Lâm Tầm Thanh, cậu không biết, nếu cậu chịu bất kỳ tổn thất nào vì mối quan hệ của tôi, tôi sẽ cảm thấy ân hận suốt đời mất.

Ở Bắc Kinh, tôi gặp cậu năm lần, nhưng không phải một mình.

Lần đầu là mọi người rủ cùng nhau đi ăn thịt dê nướng, cậu gặm được bốn cặp đùi dê con, còn tôi thì uống hết một đống trà sữa Mông Cổ, cả hai chúng ta đều không đứng vững được trên đường, ngồi phịch trên ghế vỗ bụng, hệt như hai kẻ suy đồi của xã hội được ăn uống miễn phí.

Lần thứ hai, mọi người cùng nhau đến công viên Ngọc Uyên Đàm để ngắm hoa anh đào, có rất nhiều người, chúng ta sợ bị tách ra, nên đã lớn tiếng hô hò gọi nhau. Cậu bảo hoa anh đào ở đây rất bình thường, không đẹp bằng một nửa của trường mình. Hôm đó, tôi đã lén chụp một bức ảnh của cậu, hiện giờ bức ảnh vẫn còn lưu trong máy tính của tôi.

Lần thứ ba, bạn học cùng lớp tổ chức sinh nhật, chúng ta đã hẹn nhau ở quán bar uống rượu. Người pha chế đã đem lên cho chúng ta một loại rượu Cocktail, bên trên có phủ một lớp ảnh lửa, nếu không uống ngay, đống rượu kia sẽ cháy rất nhanh. Cuối cùng tôi đã nhìn rượu bên trong ly bị cháy thành hư vô, còn cậu thì giơ giơ cái ly rỗng không rồi nói với tôi, đồ hèn nhát. Đúng vậy, Lâm Tầm Thanh, cậu nói đúng.

Lần thứ tư và thứ năm, so với lần thứ ba thì phức tạp hơn.

Lần thứ tư, khi tôi tan làm trở về phòng cho thuê, đang chuẩn bị đi vào tắm rửa, thì nhận được cuộc điện thoại từ cậu. Cậu đang tăng ca, đến mười một giờ mới rời công ty được, cậu nhờ tôi giúp, đây là lần đầu tiên cậu thành khẩn như vậy: “Cậu có thể giúp tôi đón Thẩm Dữu ở trạm xe lửa được không, cô ấy bị ốm, không thể xác định được phương hướng.”

Tôi đã đồng ý mà không có chút do dự, mặc lại quần áo vừa cởi ra, đi tàu điện ngầm hơn 50 phút rồi đón Thẩm Dữu ở trạm đường sắt cao tốc. Sau khi gặp mặt, Thẩm Dữu liên tục cảm ơn tôi. Mặc dù cô ấy ngồi trong xe năm tiếng đồng hồ, những lớp trang điểm cùng đầu tóc không hề rối tung. Tôi vội ngắm lại chính mình vì vội vã chạy ra ngoài mà đến tóc cũng chưa kịp chải, quay khuôn mặt tái nhợt vô hồn đi, rồi nói với cô ấy: “Không có gì.”

Ngày hôm sau, tôi đặc biệt gọi một đàn anh mà tôi biết trong công ty, đi ăn tối cùng nhau. Tôi cười mà không trả lời mấy câu hỏi quan tâm của cậu, vì vậy các cậu chấp nhận rằng đàn anh đó là người yêu mà tôi chỉ mới bắt đầu hẹn hò ở Bắc Kinh. Tôi thấy Thẩm Dữu rõ ràng thở dài một hơi —— tôi cũng không biết có nên cảm ơn cậu vì quá lỗi lạc khi tin tưởng tôi, hay nên cười nhạo tâm tư nhạy cảm của cậu với Thẩm Dữu quá đỗi chậm.

Lâm Tầm Thanh, có một điều mà cậu không biết, cái ngày cậu nhờ tôi đi đón Thẩm Dữu hộ là ngày vốn dĩ ban đầu tôi cũng phải tăng ca, nhưng vì tôi đến kỳ kinh nguyệt, vì vậy trưởng phòng cố ý sắp xếp cho tôi về nghỉ ngơi sớm.

Trên đường đón Thẩm Dữu về chỗ ở của cậu, tôi ở tàu điện ngầm Bắc Kinh tuyệt vọng để người trên tàu chen lấn đến suýt nữa sụp đổ mà ngã khuỵu xuống. Bụng tôi đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng tôi chỉ biết một điều là tôi không thể khóc trước mặt Thẩm Dữu.

Lần thứ năm, có lẽ cũng là một trong những trải nghiệm tồi tệ nhất trong ký ức của cậu, nhưng đó là kỷ niệm mà lần nào tôi nhớ lại đều thấy chưa thỏa đáng. Chúng ta cùng một đoàn người qua vùng ngoại thành để tham quan, buổi tối về không gọi được xe, tin vào chiếc xe màu đen của một doanh nghiệp gần đó gọi, sau đó bị thả trên đường, điện thoại di động không có sóng, mà gần đó cũng không thấy bóng dáng người ở.

Cũng may vì cậu có khả năng định hướng tốt, chúng ta đã đi bộ năm cây số trên đường, cuối cùng cũng bắt được một chuyến xe. Để cho qua cơn buồn chán khi đi bộ, một hàng bốn người chúng ta đã thay phiên nhau kể chuyện, cậu kể cuốn “True Name and Surnames” của Vernor Vinge. Tôi đã đọc cuốn sách khoa học viễn tưởng này từ lâu, cũng không có ấn tượng nhiều lắm, nhưng nó đã trở thành câu chuyện khoa học viễn tưởng yêu thích của tôi sau tối hôm đó.

Khi lên xe, tất cả mọi người ai cũng đều mệt lử không còn chút sức lực, cùng màn đêm u ám chìm vào giấc ngủ.

Tôi là người duy nhất còn thức, thoáng nhìn bóng lưng cậu cậu rồi quay sang ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ.

Thời gian không ngừng trôi còn tôi chỉ biết lưu luyến. Nó phi nhanh không thôi.

Đêm xuân Bắc Kinh gió lạnh như cắt da cắt thịt, hôm ấy tôi đếm được 407 cây cột điện.

5

Một thời gian trước khi tốt nghiệp, tất cả mọi người trong lớp đang quyết chiến không ngừng với luận văn. Cậu đã trượt kỳ thi tuyển sinh nghiên cứu sinh tại Đại học Thanh Hoa, cậu đã đến thẳng Thâm Quyến để tìm việc làm. Còn Thẩm Dữu thì đã đăng ký chương trình một năm nghiên cứu sinh tại Hồng Kông, cậu cũng quyết định đợi cô ấy tốt nghiệp về nước xong, rồi suy nghĩ đến việc bước thêm bước nữa.

Sau khi bảo vệ luận văn kết thúc, lớp tổ chức chụp buổi ảnh tốt nghiệp. Mọi người ai nấy đều mặc áo phông trường sản xuất hàng loạt, tôi không nhịn được cười chế giễu cậu, đồ ăn ở trường tệ đến mức vậy, thế mà cũng có thể ăn đến béo lên cả một vòng. Nhưng vốn dĩ căn bản cậu là người gầy gò, béo lên nửa ký thì vừa vặn...cậu trông rất vừa vặn.

Trên bãi cỏ của khoa, mọi người ngồi xổm thành hai hàng, nam ngồi sau, nữ ngồi trước. Cậu ngồi xổm sau lưng tôi, để ý khi cô thợ quay phim nhấn play bắt đầu, cậu thả lên đầu tôi một cọng cỏ.

Về sau cậu nói, chúng ta đều là “tàn dư” của câu lạc bộ khoa học viễn tưởng, tấm này cậu cắm cỏ dại lên đầu tôi trong bức ảnh chụp tốt nghiệp, nhất định cậu phải giúp tôi tìm được một “ông chủ” tốt. Còn không tôi sẽ mắng chết cậu.

Hôm đó, tôi tặng cậu một món quà, đó là trọn bộ “Tam thể” do Lưu Từ Hân ký. Cậu đã rất vui và hỏi tôi làm thế nào mà tôi có được nó, tôi nói rằng tôi có rất nhiều “mối quan hệ”.

Những trên thực tế, khi Lưu Từ Hân mở bán ở Hàng Châu, tôi đã xếp hàng bốn tiếng đồng hồ, giúp cậu mua nó. Ngày hôm đó Trần An Na đã đính hôn với thanh mai trúc mã của cô ấy là Tạ Thanh Thạch, mà tôi lại thất hẹn, không đến tham dự.

Cậu cất nó đi rất cẩn thận, cậu nói, khi Lưu Từ Hân giành được Giải thưởng Tinh Vân, cuốn sách này sẽ đáng giá cả một gia tài.

Cậu rất thích Lưu Từ Hân, cậu nói rằng cậu đã chú ý đến ông ấy khi ông ấy mới bắt đầu đăng truyện ngắn trên tạp chí. Cậu thích mọi thứ ưu tú dù là nhỏ nhất.

Vào bữa tiệc tri ân thầy cô và bữa tối chia tay trước khi tốt nghiệp, không khí lúc ấy rất khôi hài “say cười bồi quân 3000 trận”, tôi vốn là người không có tửu lượng giỏi, nhưng bình sinh vì sự kiêu hãnh, tôi đã uống gấp mấy lần bình thường mình uống.

Trên đường về ký túc xá, tôi thấy trời đất như sụp đổ, tai tôi ù đi, nhưng đầu óc tôi vẫn rất minh mẫn.

Lâm Tầm Thanh, tôi nghĩ, tôi phải gọi cho cậu.

Tôi ngồi xuống bụi cây ở một bên sân chơi của trường, lấy điện thoại di động ra cầm trên tay, rồi bấm số của cậu. Tôi đã uống say và tôi không có lý do gì để cúp máy.

Vì vậy, tôi nghe thấy cậu cười hô lên một tiếng “Kiều Khê”, cậu hỏi tại sao tôi lại gọi cho cậu lúc này, có phải là bị lạc đường trong trường hay xong

Tôi nói: “Lâm Tầm Thanh.”

Sáu năm.

Đủ để biến những đỉnh núi thành những con sông ngòi, đủ để một hạt giống bị gió cuốn đi bén rễ và mọc thành cây cổ thụ, đủ để những câu chuyện với bố cục khởi, thừa, chuyển, hợp có một kết đoạn viễn mãn.

Hãy để hoa anh đào trong trường nở rồi tàn, tàn xong lại nở, để tình yêu trở thành xa lạ, người quen thành kẻ lạ, để cho những khuôn mặt quen thuộc kia trở nên xa lạ.

Nhưng vẫn chưa đủ để tôi lấy được dũng khí, để một lần làm kẻ xấu từ đầu đến chân, để nói với cậu, chỉ để nói cho cậu biết.

Lâm Tầm Thanh, tôi thích cậu.

Thời gian trôi thật lâu.

Tôi nói: “Lâm Tầm Thanh.”

Cậu im lặng, kiên nhẫn chờ đợi.

Trước sự trầm mặc của cậu, tôi đọc được một linh cảm mơ hồ, cậu thực sự không biết sao? Hay là cậu thực sự biết nhưng im lặng không nói?

Tôi nói: “Lâm Tầm Thanh, sau khi Đại Bữu Tử đến Hồng Kông, nhớ kêu cô ấy mua hộ đồ cho tôi.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi đã ngồi rơi nước mắt dưới bóng râm của lùm cây.

Tôi biết, trong suốt phần đời còn lại của mình, sẽ không bao giờ có thêm sáu năm như thế này.

6

Hôm đó tôi đang lướt Weibo, thì trên phần tin tức của khách hàng hiện lên một tin tức: “Tam thể” của Lưu Từ Hân đã giành được giải thưởng Hugo, giải thưởng đầu tiên ở châu Á. Tôi phấn khích đến mức suýt ngã khỏi ghế sô pha, tôi đang chuẩn bị chia sẻ cùng cậu tin tức tôi này, chợt nhớ ra rằng, ưm, Lâm Tầm Thanh, chúng ta đều đã tốt nghiệp.

Nếu là trước kia, tôi đã nói với cậu, Lâm Tầm Thanh, giải thưởng Tinh Vân chắc chắn nắm được, nhưng giờ đã đạt được giải Hugo. Cậu không được phép bán sách, nếu cậu bán nó, tôi sẽ tuyệt giao.

Trên thực tế, tôi chỉ là gọi điện cho Trần An Na một cú điện thoại.

Trần An Na hỏi tôi, Lưu Từ Hân đã giành được giải thưởng, tại sao giọng điệu của tôi lại buồn thế?

Lâm Tầm Thanh, cậu cũng không vui cho lắm đúng không? Những vật mà cậu đã từng xem như châu bảo, một ngày nào đó đột nhiên trở thành điểm nóng cho công chúng theo dõi.

Nhưng cậu có cảm nhận gì, thì tôi cũng không có cách nào biết được.

Về sau, tôi thấy cậu đăng lại tin tức này trên vòng bạn bè, và tôi cẩn thận cho cậu một lượt  “thích”, xen lẫn cùng một loạt “thích” khác, có vẻ rất an toàn.

Sau đó, cậu đã đăng một câu trong phần bình luận: “Hủy diệt trái đất”. Chưa đến một lúc sau, Lương Tuỳ An người mất tăm mất tích tại Mỹ một thời gian dài, liền bình luận câu tiếp theo: “Thế giới thuộc về tam thể”.

Sau đó tôi cũng biết được tin Lương Tuỳ An đã trở lại, ký hợp đồng với một công ty ở Thượng Hải.

Khi biết tôi đang ở Thượng Hải với mức lương không hề lý tưởng là 7.000 nhân dân tệ, Lương Tuỳ An đã kiên quyết giúp đỡ người nghèo. Vị trí của quán ăn gần sông, phong cảnh rất đẹp, nhưng chúng tôi đang nói chuyện đến giá thuê phòng khói bụi, và các vấn đề về các loại bảo hiểm, không có chút lãng mạn nào cả,

Thời gian đã biến chúng ta từ những con người bàn luận về bầu trời đầy sao, vũ trụ và độ cong của phi thuyền, trở thành những con người phàm tục.

Sau đó, Lương Tuỳ An đã mời tôi nhiều lần, nhưng tôi đều từ chối.

Vào ngày sinh nhật của Lương Tuỳ An, anh ấy nói rằng anh ấy sắp rời Thượng Hải để phát triển ở Bắc Kinh, rồi yêu cầu tôi dù có chuyện gì cũng phải đến gặp anh ấy một lần, anh ấy có thứ muốn chuyển giao cho tôi.

Cuối cùng tôi đã đến cuộc hẹn, vì đưa tiễn Lương Tuỳ An.

Anh ấy đưa cho tôi một chiếc va li nhỏ, tôi mở ra, trong đó chất đầy một xấp giấy A4 dày cộp in về cảm tưởng.

Lương Tuỳ An loại bày ra dáng vẻ thi nhân u sầu: “Thật lòng nói cho người có tâm nghe mới hiểu được, em đoán xem Lâm Tầm Thanh đã xem chúng chưa?”

Tôi không muốn nói chuyện.

Lâm Tầm Thanh, tôi nghĩ rằng việc anh ấy đột nhiên nhắc đến tên cậu là một điều mạo phạm, vì tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống phía dưới. Cuộc sống của tôi giờ đã tràn ngập những chuyện vặt vãnh, trên thực tế, tôi đã dần ít nghĩ về cậu rồi.

Lương Tuỳ An nhìn tôi, giống như mấy năm trước cái lần chia tay câu lạc bộ khoa học viễn tưởng: “Kiều Khê, cùng anh đến Bắc Kinh đi.”

Tôi không đồng ý với Lương Tuỳ An, lý do là vì tôi không chịu đựng được môi trường và khí hậu ở Bắc Kinh. Lâm Tầm Thanh, tôi không chỉ không thể chịu đựng được Bắc Kinh, mà tôi còn không thể chịu đựng được bất kỳ nơi nào chứa đựng những kỷ niệm liên quan đến cậu.

Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên mùa xuân năm ấy, cách tôi nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, nhìn đường phố Bắc Kinh từ hoang vu đến mộng mơ như thế nào, đếm xong 407 cây cột điện và đi hết 20 km.

Sau đó, LIGO phát hiện ra sóng hấp dẫn, trong một đêm tất cả những người bạn trong nhóm bạn của tôi bỗng trở thành những người hâm mộ khoa học viễn tưởng, giống như thể họ trở thành fan hâm mộ của Trương Quốc Vinh trong ngày mùng 1 tháng 4 vậy.

Trần An Na và Tạ Thanh Thạch cuối cùng cũng bước vào nấm mồ hôn nhân, vì tình yêu của bọn họ đã tìm đến một chỗ để chôn cất. Mẹ tôi đang ở nước ngoài nghe được tin này, lần đầu tiên bà quan tâm đến cuộc sống đời tư của tôi.

Tôi nói không vội, tôi muốn từ từ tìm.

Mẹ hỏi: “Con thích loại người nào? Như Trương Kế Khoa?”

Sau một trận đấu thế vận hội Olympic diễn ra ở Brazil, Mã Long và Trương Kế Khoa đã trở thành người tình trong mộng của các cô gái.

Tôi nghiêm nghị nói: “Không, giống Mã Long.”

Lâm Tầm Thanh, cậu có thể không biết, khuôn mặt của cậu, có mấy phần là giống Trương Kế Khoa, đến mức tôi phải đặt “Trương Kế Khoa” làm từ bình phòng trên Weibo khách hàng của mình, nếu không được liếc mắt một cái, tôi sẽ khó chịu cả ngày.

7

Về lễ phục tham gia buổi hôn lễ, là Trần An Na giúp tôi chọn, về phương diện này, thẩm mỹ của cô ấy đáng tin cậy hơn tôi.

Khi hôn lễ của cậu sắp đến gần, quy trình làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật của tôi đã chính thức thất bại. Tôi bắt đầu mất ngủ, nghĩ về quá khứ và tương lai, nhưng dù là quá khứ hay tương lai, nó cũng như một giấc mộng không thể chạm tới.

Cuốn nhật ký tôi từng viết, qua mấy lần chuyển nhà đã bị thất lạc, đã mất đi bằng chứng, tôi chỉ có thể dựa vào trí nhớ không đáng tin cậy của mình, hoàn thành câu chuyện cũ của tôi và cậu sau chín năm.

Cuối cùng tôi đã đến dự đám cưới của cậu trong sự lo âu.

Có rất nhiều bạn học cũ, nhưng giữa những lần nâng cốc chúc mừng, thì chẳng có gì ngoài lạ lẫm thì vẫn là lạ lẫm.

Thời gian thay đổi, không còn là những năm tháng ngày trước.

Nhưng Lâm Tầm Thanh, cậu vẫn là cậu.

Tôi đã rơm rớm nước mắt nghe cậu kể câu chuyện giữa cậu và Thẩm Hữu trong mông lung, nhìn ánh đèn phim chiếu từng khung hình sau lưng cậu, nhìn cậu và Thẩm Hữu trao nhẫn cho nhau, nhìn cậu vén khăn voan rồi trao cho cô ấy nụ hôn.

Nó giống như trò chơi xếp gỗ vậy, ngày đêm không ngừng nghỉ. Tại giờ phút này sụp đổ, chúng ầm ầm sụp đổ, giống như một toà nhà vĩnh viễn không bao giờ trở lại được .

Lâm Tầm Thanh, tôi biết rằng cả đời này duyên phận tốt nhất của mình, đã triệt để bị đánh mất.

Bữa tiệc kết thúc, cậu chiêu đãi những học trưởng, bạn bà cũ một bữa tiệc nhỏ.

Tôi lần này không mua theo qua cáp: “Tình nghĩa đều đặt ở bên trong hồng bao.”

Cậu hỏi: “Có đủ dày không?”

“Không nhiều cũng không ít.”

Sức nặng vừa đủ chín năm.

Thẩm Dữu cười nhìn tôi: “Kiều Khê, khi nào cậu mới kết hôn?”

Tôi chỉ có thể trả lời, sớm, sớm thôi, đang đi xem mắt.

Cậu nhiệt tình muốn giới thiệu tôi với những vị khách nam độc thân trong buổi lễ, tôi đoán cậu cũng không phải là không biết rõ ràng là tôi độc thân đến nay, vì muốn cùng cậu có một mối quan hệ xa hơn. Thế nhưng những điều này không thể để lộ được, nếu bị lộ nó sẽ không còn là ký ức đẹp nữa, cũng không còn trong sáng nữa.

Tôi cũng vui vẻ nhiệt tình nhận từng lời giới thiệu của cậu, trao đổi mấy chục cái để rồi về sau xóa bỏ nick Wechat.

Cậu cũng mời một số người bạn cũ đến dùng bữa chiều, tôi từ chối nhã nhặn rồi cáo từ.

Cậu đưa tôi xuống lầu, mùa thu ở Thâm Quyến không khí thật mát mẻ.

Tôi cúi đầu nhìn váy của mình, nó chắc hẳn rất đẹp, có lẽ cái này chứa đựng ký ức chín năm bên trong, tôi một mực theo đổi, muốn dùng để tỏ tình thật tốt với cậu.

Cậu nói: “Cậu nên ở lại vài ngày nữa, ở Thâm Quyến chơi thêm một  thời gian nữa.”

Tôi nói, tôi bận công việc, rảnh rỗi lại viết bản thảo, thật sự không có thời gian.

Cậu nói: “Vậy thôi, tớ không thể tiễn cậu được, trên đường về chú ý an toàn.”

Tôi nói được.Trong giây lát, tôi nghĩ đến cái gì đó: “Lâm Tầm Thanh.”

Cậu nhìn tôi.

“Cậu còn nợ tớ một thứ.”

“Cái gì?”

“Một muỗng bột đắp mặt nạ.”

Còn cả việc cậu cầm bằng tốt nghiệp, suốt bao nhiêu năm nay, chưa từng giúp tôi tìm “một ông chủ” tốt.

Cậu lập tức cười. Tôi chợt cảm thấy hoảng hốt, giống như buổi chiều ra về năm đó, cậu đứng ở ven đường, cẩm quyển tạp chí khoa học viễn tưởng, cười nói cảm ơn.

“Kiều Khê, cậu thật sự khiến cho khiến khác không thể nào hiểu nổi.”

Tôi thản nhiên đem câu nói đó là lời khen.

Lương Tuỳ An đã nói rất đúng, chỉ lời thật lòng nói cho người có tâm mới hiểu.

Vì vậy, Lâm Tầm Thanh, cậu không cần hiểu tại sao tôi lại nói vậy.

Cậu không cần hiểu vì sao tôi kỳ lạ, tôi xấu tính, tôi khúm núm khi thấy cậu.

Và điều cậu không cần hiểu nhất là, tôi đã giúp cậu viết 50 bài cảm tưởng, từng trang từng trang một, cùng một nét chữ, cũng một chỗ, cũng coi như là thư tình.

Lâm Tầm Thanh, tôi đã từng viết điều này trên tài khoản Weibo không có một người theo dõi nào của mình:

Có gió, có cây, có hoa, có cậu đi qua dưới mái hiên tôi đọc sách.

Cứ vậy nhé, chàng trai yêu dấu. Chúc phúc cho cậu, cũng như chúc phúc cho cả người con gái cậu yêu.

8.

Sau khi dự đám cưới của cậu, Trần An Na đã không rời khỏi tôi trong ba ngày, cô ấy sợ tôi sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy không biết rằng tôi là một kẻ hèn nhát, tôi thậm chí còn không dám uống một ly cocktail đang cháy, thì làm sao có thể tìm đến cái chết.

Lâm Tầm Thanh, thực ra vào mùa đông năm ngoái, tôi đã đến Thâm Quyến một chuyến.

Tôi như một kẻ biến thái, tôi đã đi qua tất cả những nơi cậu đã đăng trong vòng bạn bè, từng cái một: tiệm bánh trên đường về nhà, quán cà phê với những chú mèo màu cam, bức tường đỏ với những con số rõ, khoảng sân đầy cây hoa mơ màu tím mà cậu vẫn thích.

Tôi rời khỏi Thâm Quyến là lúc rạng sáng, tôi muốn gặp cậu, chần chừ hồi lâu, vẫn không đủ can đảm bấm số điện thoại, cuối cùng tôi vòng qua công ty của cậu, rồi mới lên máy bay trở về. Lần đầu tiên trong đời, tôi ở trên máy bay ngắm nhìn mặt trời mọc, nó thật rực rỡ, ấm áp, tôi đã vội bật khóc vì ánh sáng của nó là màu cam.

Lâm Tầm Thanh, tôi thành thật mà nói, trong sáu năm cậu và Thẩm Dữu yêu nhau, tôi không chỉ một lần hy vọng cậu cùng cô ấy chia tay. Cũng có thể không chỉ là một lần, tôi đã điều chỉnh khoảng cách giữa tôi và cậu, cho đến khi tôi hoàn toàn trở nên nhạt nhoà trong cuộc sống của cậu, cho đến khi giữa chúng ta chỉ còn lại cái mác cuối cùng “bạn học cũ”.

Sự cao thượng cùng với hèn hạ của tôi, tất cả là đều vì cậu.

Lâm Tầm Thanh, trong cuốn nhật ký mà tôi làm mất, tôi nhớ đã từng viết ra hai giấc mơ của tôi và của cậu.

Trong giấc mơ đầu tiên, chúng ta đã làm bài tập cả đêm, cuối cùng hoàn thành trước thời hạn, thành công nộp lên. Chúng ta cùng nhau đi ăn điểm tâm, một bát mì nóng hỏi, cùng một ly sữa đậu nành nóng. Ăn được một nửa thì tôi phát hiện ra cậu nhìn tôi. Khi tôi hỏi cậu nhìn cái gì, thì cậu chỉ chỉ cười một cái, mà không nói gì. Sáng hôm đó ánh nắng rất chói chang, giống như khung cảnh bắt đầu mọi câu chuyện.

Trong giấc mơ thứ hai, chúng ta đang đi xe buýt, xe cứ băng băng băng, chúng ta đi một quãng đường dài, tưởng chừng không dừng. Tôi đã hỏi cậu rằng chúng ta đang đi đâu. Cậu nói, chúng ta đi đến một cây cầu. Dù cậu không biết tên cầu là gì, nhưng chỉ cần cậu trông thấy nó, cậu sẽ biết, đó chính là cây cầu mà chúng ta đang tìm kiếm.

Vào mùa đông năm 2014, chúng ta đã đi xem “Interstellar”. Trên đường trở về, chúng ta đã trò chuyện về đề tài du hành qua thời gian.

Cậu đã nói, nếu có thể du hành thời gian, cậu muốn quay trở lại thời điểm vũ trụ kết thúc, xem sự thật cuối cùng của thế giới là gì.

Còn tôi?

Lâm Tầm Thanh, nếu tôi có thể du hành thời gian, tôi muốn quay trở lại mùa hè nóng bức khi tôi nhận được thư trúng tuyển của kỳ thi tuyển sinh đại học cùng âm thanh của tiếng ve kêu của mùa hè.

Tôi nhất định sẽ nhặt chiếc điện thoại đã vứt lại trên giường, trịnh trọng bấm từng phím số của cậu.

Cậu nói: “Xin chào.”

Tôi nói: “Lâm Tầm Thanh, tớ là Kiều Khê. Tớ thích cậu.”

Đã lâu lắm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play