“A
Khuynh, tới giờ uống thuốc rồi.” Trưa nay, sau khi cơm nước xong xuôi, Cố Thời
Hạc thành thạo mở hộp thuốc ra, lấy một vỉ thuốc thuốc rồi bóc một viên thuốc
nhỏ màu hồng nhạt đưa cho Cố Thời Khuynh.
“Dạ.”
Cố Thời Khuynh ngoan ngoãn nhận thuốc rồi cho thuốc vào miệng, uống nước lọc
trong cốc để đưa thuốc xuống họng.
Mỗi
ngày Cố Thời Khuynh phải uống hai viên thuốc, giữa trưa một viên, buổi tối một
viên, uống sau khi ăn hoặc trước khi ngủ đều được. Từ khi Cố Thời Hạc đưa Cố
Thời Khuynh từ viện phúc lợi về nhà luôn lo rằng cậu không uống thuốc giờ, do
đó ngày nào anh cũng phải dặn Cố Thời Khuynh uống thuốc mới yên tâm. Cố Tri
Trạch và Mai Hoạ Tuyết thấy thế quyết định giao trọng trách “giám sát Cố Thời
Khuynh uống thuốc đúng giờ” cho Cố Thời Hạc.
Căn
bệnh của Cố Thời Khuynh sau năm năm tuổi ấy thì không xuất hiện lần nào nữa.
Thoạt trông cậu cũng giống như những đứa trẻ tám, chín tuổi bình thường. Thế
nhưng vẫn phải kiên trì uống thuốc, không thể tự tiện cắt thuốc được. Một khi
cắt thuốc, không ai biết được khi nào thì căn bệnh đó sẽ lại tái phát.
Chi
phí thuốc men của Cố Thời Khuynh chỉ tốn hơn hai trăm một tháng, sau khi trả
xong thì chỉ còn hơn bốn mươi. Do đó lúc trước Cố Thời Hạc đã nói với cậu: “Anh
nghe nói tiền thuốc của Đảng Kiến Quốc cũng không quá đắt.”
Thấy
Cố Thời Khuynh uống thuốc xong, Cố Thời Hạc kéo Cố Thời Khuynh xuống phòng bếp
chuẩn bị thức ăn cho mèo. Mấy ngày trước sau khi ăn xong, đi dạo xung quanh với
A Khuynh, anh thấy trong khu chung cư có rất nhiều mèo lạc đến kiếm ăn, thậm
chí có con còn lục thùng rác tìm đồ ăn khiến Cố Thời Hạc rất đau lòng: “Anh ơi,
anh thích mèo hả?” Hai mắt Cố Thời Khuynh sáng lên nhìn Cố Thời Hạc, nhìn những
chú mèo nhỏ đầy lông với vẻ thích thú, tò mò hỏi một câu.
“Anh
rất rất thích mèo luôn, lông mềm mại, rất đáng yêu…”
“Sao
chúng ta không nuôi một con?”
“Mẹ
không cho nuôi…” Mai Hoạ Tuyết cảm thấy việc nuôi một con mèo trong nhà sẽ dễ
làm bẩn nhà. Do đó bà mặc kệ Cố Thời Hạc hồi bé năn nỉ ỉ ôi cỡ nào cũng không
chịu nuôi. Mà Cố Tri Trạch thì chủ trương vợ là người lớn nhất trong nhà, tất
cả đều nghe theo ý của vợ, vì vậy mười chín năm qua giấc mơ đẹp đẽ được nuôi
một con mèo của Cố Thời Hạc cứ như vậy tan thành mây khói.
“Ồ…”
Cố
Thời Hạc và Cố Thời Khuynh quyết định tự làm một ít thức ăn cho mèo để hôm nào
mang đến cho những chú mèo nhỏ ở đó ăn.
Cố
Thời Hạc tìm một số cách chế biến thức ăn cho mèo trên mạng.
“Làm
món cơm trứng cá luộc này đi.” Cố Thời Hạc nhìn điện thoại, lấy nguyên liệu đã
chuẩn bị trước đó ra, nói.
“Dạ.”
“Cần
chuẩn bị hai quả trứng, một củ khoai tây, cá trắm cỏ và bong bóng cá… để anh
xem còn thiếu cái gì… hình như đủ rồi, không sót đâu. Được rồi, A Khuynh, chúng
ta bắt đầu thôi ~”
“Dạ
được.”
“A
Khuynh, em gọt vỏ khoai tây trước đi, anh xử lý cá trắm cỏ.” Cố Thời Hạc cầm củ
khoai tây trên thớt đưa cho Cố Thời Khuynh, sau đó mới chuyển ánh mắt đến tủ
lạnh rồi lấy cá trắm cỏ ra. Cố Thời Khuynh nhận lấy khoai tây, cầm nạo nhẹ
nhàng gọt vỏ khoai tây. Cố Thời Hạc vệ sinh sạch sẽ, bỏ hết nội tạng ra rồi cắt
thành miếng.
“Tiếp
theo phải nấu chín thịt cá và bong bóng cá.”
“Xong
rồi, anh ơi.” Cố Thời Khuynh đưa khoai tây đã gọt vỏ xong cho Cố Thời Hạc. Sau
khi nấu chín thịt cá và bong bóng cá xong, anh nói: “Cắt khoai tây thành khối
vuông cỡ thức ăn cho mèo… A Khuynh, em thái đi, chú ý cẩn thận đừng để cắt vào
tay, nên thái nhỏ một tí.”
“Vâng.”
Cố Thời Khuynh cắt khoai tây thành miếng nhỏ xong, Cố Thời Hạc lại vuốt màn
hình điện thoại: “Sau đó bỏ khoai tây vào nồi nấu chín, sau đó cho khoai tây,
thịt cá và nước ngâm cá vào một cái bát và trộn đều.
“Trộn
đều rồi đánh hai quả trứng gà vào, tiếp tục trộn thêm một chút nữa là hoàn
thành rồi!”
Làm
thức ăn cho mèo xong, Cố Thời Hạc đổ chúng vào một cái hộp nhựa trong suốt,
đóng nắp lại rồi mang thêm một ít thức ăn khô và đồ hộp cho mèo, xong xuôi thì
kéo tay Cố Thời Khuynh đi chăn mèo cùng mèo. Vì Cố Thời Hạc lo rằng thức ăn
mình tự làm quá ít, không đủ cho lũ mèo ăn nên mấy ngày hôm trước, anh còn dắt
Cố Thời Khuynh tới cửa hàng thú cưng mua một ít thức ăn khô và đồ hộp cho mèo.
Chỉ
sau chốc lát, Cố Thời Hạc và Cố Thời Khuynh đã tìm thấy mấy con mèo hoang trốn
trong lùm cây, trên bãi cỏ ở khu chung cư. Mấy đứa nhóc đó cũng không sợ người,
vừa thấy Cố Thời Hạc và Cố Thời Khuynh đã í ới kêu meo meo.
“Đói
rồi hả, nào ~” Cố Thời Hạc nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn cho mèo lên trên mặt cỏ.
Mấy
con mèo lập tức lao đến, đi xung quanh hộp cơm một vòng rồi mới vươn cái đầu
nho nhỏ ra giành thức ăn.
Cố
Thời Khuynh ngồi xổm xuống, hai tay chống mặt, lạ lẫm nhìn khung cảnh này.
Không có ai có thể chống cự lại mấy con vật nhiều lông như kia, Cố Thời Khuynh
cũng không ngoại lệ. Đáng yêu quá… Bảo sao anh lại thích…
Thức
ăn cho mèo tự làm phút chốc đã bị chén sạch tinh tươm. Mấy con mèo hình như ăn
vẫn chưa no, ngoe nguẩy cái đuôi kêu với Cố Thời Hạc và Cố Thời Khuynh. May mà
bọn họ chuẩn bị cả thức ăn khô và đồ hộp cho mèo.
Lũ
mèo lại vui vẻ tiếp tục ăn. Có vài con giống như muốn chia sẻ đồ ăn với bạn của
mình, chạy tới kêu các bạn đến ăn cùng. Tổng cộng có tám, chín con mèo tụ tập
trên bãi cỏ ăn đồ ăn cho mèo, cam, đen, trắng, xám hay tam thể đều có cả.
Cố
Thời Hạc mỉm cười ngắm dáng vẻ khi ăn của lũ mèo. Anh không dám sờ chúng nó, sợ
sẽ doạ chúng nó chạy.
“A
Khuynh, em biết con mèo hoang nào nổi tiếng nhất trên thế giới không?” Nhìn lũ
mèo đang ăn, Cố Thời Hạc lơ đãng hỏi.
“Em
không biết, anh, là con nào vậy?”
“Là
Bob.”
“Dạ?”
“Một
ngày nào đó năm 2007, kẻ lang thang ăn bữa nay lo bữa mai James Bowen gặp một
chú mèo hoang bị thương tên Bob. Anh ta tận lực chữa trị cho nó. Từ đó, một
người một mèo đồng cam cộng khổ, trở thành câu chuyện huyền thoại truyền cảm
hứng làm rung động cả thế giới.”
Dừng
một chút, Cố Thời Hạc tiếp tục nói: “James, một nghệ sĩ biểu diễn đường phố ở
Covent Garden, London kết thúc một ngày bán nghệ kiếm sống, mệt mỏi trở về nơi
ở đơn sơ của mình. Anh ta phát hiện ra trước cửa nhà mình có một chú mèo màu
vàng nằm cuộn tròn lại. Anh ta đã bị ánh nhìn chăm chú tràn đầy linh tính của
chú mèo này hấp dẫn. Do đó, anh ta đặt tên nó là Bob. Một người ăn bữa hôm lo
bữa mai như James không muốn giữ chú mèo này ở lại. Anh ta dành gần hết số tiền
của mình để chữa trị vết thương cho nó, hy vọng nó có thể tìm ra con đường sống
của chính mình, thế nhưng Bob không bỏ đi. Vì vậy, James đành bất lực bắt đầu
“công việc” của mình với nó. Không ngờ rằng, nhờ có Bob, James trở thành tiêu
điểm của đám đông. Anh ta không chỉ kiếm đủ tiền ăn cho mình mà còn kiếm đủ
tiền để mua thức ăn hộp cho Bob. Nhờ có Bob, James nhận được sự tôn trọng của
người khác, thấy được cuộc sống mà mình chưa bao giờ được thấy. Anh ta bán
nghệ, bán tạp chí, lặp đi lặp lại lời dặn của bác sĩ, cố gắng nỗ lực cai
nghiện. Nhân sinh rối như tơ vò từng chút trở lại quỹ đạo đúng đắn của nó. Sau
khi cai nghiện thành công, dưới sự trợ giúp của biên tập viên và tác giả chuyên
nghiệp, anh ta viết những câu chuyện của mình và Bob đã trải qua thành sách,
được dịch thành hơn bốn mươi ngôn ngữ khác nhau, bán được tám triệu bản. Anh có
sách của anh ta, tí nữa về anh sẽ đưa cho A Khuynh xem.”
“Dạ
vâng.”
Đợi
lũ mèo ăn xong, Cố Thời Hạc dọn dẹp hộp cơm sạch sẽ, Cố Thời Khuynh dọn dẹp
thức ăn khô và đồ hộp cho mèo xong xuôi rồi vứt vào thùng rác cách đó không xa.
Sau đó, hai người trở về nhà cùng nhau.
“A
Khuynh, sau này mình tới đây chăn mèo hoang thường xuyên đi.”
“Dạ
được.”
Sau
khi cả hai về đến nhà, Cố Thời Hạc đến phòng làm việc lấy hai quyển "Bob -
Chú Mèo Đường Phố", "Bob - Chú Mèo Đường Phố 2" của James viết
trên kệ sách rồi đưa cho Cố Thời Khuynh. Cố Thời Khuynh cầm sách về căn phòng
nhỏ của mình đọc.
Giống
như lời anh đã nói, đây là một câu chuyện truyền cảm hứng, trách nhiệm, tràn
ngập tình yêu. Cố Thời Khuynh chỉ tốn mấy ngày để đọc xong hai quyển sách. Hai
cuốn sách đã mang lại cho cậu rất nhiều cảm xúc.
Cố
Thời Khuynh trả sách cho Cố Thời Hạc, nói với anh: “Em nghĩ từ giờ trở đi, em
cũng sẽ thích mèo.”
“Ha
ha, được vậy thì tốt quá.”
Cố
Thời Hạc cất hai quyển sách lại kệ sách. Lúc này, Cố Thời Khuynh nhận ra bên
cạnh hai quyển sách kia, trên kệ sách còn có một loạt truyện tranh Garfield.
“Garfield?”
“Hửm?
À, Garfield là cuốn truyện tranh về mèo anh cực kỳ thích. A Khuynh muốn xem thử
không?”
Xem
ra, anh thật sự thích mèo rất nhiều…(Ngọc Anh x T Y T)
“Dạ
muốn.” Vì thế Cố Thời Hạc lấy mấy quyển truyện tranh Garfield xuống, đưa cho Cố
Thời Khuynh.
“Garfield
là truyện tranh của tác giả Jim Davis. Nghe nói hồi nhỏ ông sống cùng với hai
mươi lăm con mèo trong một nông trường.”
“Bảo
sao vẽ ra được nhiều truyện Garfield như vậy.”
“Đúng
vậy, nghe khi bắt đầu đăng truyện tranh, một tờ báo đã quyết định không đăng
truyện tranh Garfield theo kỳ. Kết quả là, một lượng lớn độc giả đã gửi thư khiếu
nại về việc này. Cuối cùng, tờ báo không còn cách nào khác là phải tiếp tục
đăng những số còn lại.”
“Chắc
chắn đây là một bộ truyện tranh thú vị.”
“Cố
Thời Khuynh ôm mấy quyển truyện tranh Garfield về phòng đọc.
Bắt
đầu đọc quyển thứ nhất…
Jon
ngồi trên một chiếc ghế đẩu, chỉ vào một con mèo đang ngồi trên tủ nói với mọi
người: “Hey! Xin chào! Tôi tên là Jon Arbuckle! Tôi là một hoạ sĩ truyện tranh,
còn đây là chú mèo của tôi - Garfield.”
Lúc
này, Garfield nói: “Hey! Xin chào. Tôi tên là Garfield, tôi là mèo, còn đây là
nhà hoạ sĩ truyện tranh của tôi - Jim.”
“Chúng
tôi chỉ có một mục đích, đó là giúp bạn vui vẻ.”
“Cho
tôi ăn.”
Tiếp
theo là thói quen hàng ngày của Garfield là ăn uống, ngủ nghỉ, ăn kiêng để giảm
cân, bắt nạt Jon, bắt nạt Odie (một chú chó cưng khác của Jon), bắt nạt Nermal
(một con mèo nhỏ), cắn người đưa thư, tâm sự tuổi hồng với con gấu bông nhỏ của
nó…
Rất
thú vị, Cố Thời Khuynh nghĩ.
Một
ngày nọ, Jon muốn Garfield đăng ký tham gia cuộc thi sắc đẹp.
“Garfield,
tao đã đăng ký cho mày tham gia cuộc thi sắc đẹp rồi đó.”
"Thật
thú vị. Tôi muốn tỏa sáng trong phần thi áo tắm!"
“Trước
khi tham gia cuộc thi sắc đẹp, mày đi tắm cái đi, Garfield.”
“Không
tắm được không?” (Garfield ghét tắm).
“Chỉ
có mèo sạch mới giành chiến thắng.”
Thế
là Garfield bước một chân về phía bồn tắm. "Để trở nên nổi tiếng, tôi sẵn
sàng chấp nhận mọi thử thách, bằng bất cứ giá nào!”
“Bây
giờ thì sấy khô thôi.” Jon cầm máy sấy, bật công tắc để sấy cho Garfield. Sau
khi sấy xong, lông của Garfield trở nên rất bồng bềnh, thoạt nhìn có hơi xấu
xí.
“...”
“Chúng
ta phải bày trò để ban giám khảo chú ý đến mày."
“Như
vậy chắc chắn sẽ hiệu quả.” Jon trang điểm cho Garfield thật xấu.
“Nếu
giám khảo muốn thử mày, họ có thể lấy rất nhiều cớ.”
“Rất
có thể họ sẽ bảo mày biểu diễn một tiết mục nào đó, vì vậy chúng ta sẽ tập nhảy
qua vòng.”
Garfield
đã nhảy - nó bị mắc kẹt trên vòng tròn.
Jon:
“Tao muốn khóc quá.”
Hôm
nay Garfield đánh nhau với Odie, Jon gọi nó: “Nhanh lên, Garfield! Chúng ta sắp
đi thi đấu rồi.”
Garfield
tìm đến Jon với bộ lông xù.
“Tôi
phải đặt mèo ở chỗ nào nhỉ?” Jon hỏi người dẫn chương trình.
Người
dẫn chương trình chỉ vào giữa một cái bàn dài: “Để nó ở chỗ này đi.”
Kết
quả là vì Garfield quá béo, chiếc bàn dài bị ép cong tớn, ngả xuống sàn nhà.
Các con mèo khác đều rơi xuống theo độ nghiêng của bàn dài.
Jon:
“...”
Người
dẫn chương trình: “...”
Jon
nói với người chủ trì: "Tôi muốn đăng ký thi cho Garfield của tôi."
“Được
thôi. Ừm, để tôi xem một chút, ờm, vâng. Xin lỗi ngài, chúng tôi không có đội
‘mèo béo’.”
Jon
xoa dầu Garfield an ủi, Garfield múa may móng vuốt của nó: “Anh đừng cản tôi.”
“Đây
là mèo gì?” Jon hỏi một người phụ nữ cũng tới tham gia cuộc thi sắc đẹp cho
mèo.
“Nó
là Monarch, là giống mèo Abyssinian màu đỏ thuần chủng. Nó có 1400 điểm, đang
nằm trong nhóm vô địch. Đó là loại mèo gì vậy?"
“Nó
là Garfield, là… ừm, là một con mèo mướp sọc vàng.”
Garfield
nhắm mắt đỡ lấy trán: “Đây là lần đầu tiên tôi mất mặt như vậy đấy.”
Cuối
cùng, chỉ còn lại ba con mèo bao gồm cả Garfield bước vào vòng tranh chức vô
địch.
Garfield
thò hai cái móng ra cào loạn lên, làm xù lông hai con mèo ngồi hai bên.
“Tôi
thích cạnh tranh, mà khi cạnh tranh thì có những lúc không từ thủ đoạn.”
“Đội
mèo giành chức vô địch là…” Người dẫn chương trình bắt đầu công bố kết quả của
cuộc thi sắc đẹp cho mèo.
“Garfield!”
Hai mắt Jon trừng to, miệng há hốc, vẻ mặt vui mừng, không tin vào mắt mình.
Garfield cười đắc ý.
“Chúc
mừng cậu, Garfield! Cậu đã từng nghĩ rằng mình sẽ giành chiến thắng ở một cuộc
thi sắc đẹp cho mèo chưa?”
“Câu
hỏi ngu ngốc.”
“Mèo
mẹ có cổ vũ cho tôi không?”
Mỗi
dịp giáng sinh, Jim Davis lại vẽ truyện tranh Garfield về chủ đề giáng sinh,
điều này khá thú vị.
Garfield
đứng dưới bụi cây với bàn chân mở rộng và mỉm cười, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Jon
và Odie lướt qua bên cạnh nó. Thế nhưng Jon và Odie đều không để ý đến nó.
Garfield tức giận, chống nạnh trừng mắt nhìn đỉnh cây tầm gửi, nói: “Cái thứ
đáng giận này chả có tác dụng gì.” (Cây tầm gửi: Một loại cây trang trí giáng
sinh mà những người gặp nhau phải hôn nhau.)
…
Vào
ngày lễ giáng sinh, Garfield nói, "Lễ giáng sinh là điều tôi yêu thích
nhất. Tôi hy vọng bạn cũng như tôi, có người yêu để cùng bạn trải qua kỳ nghỉ
lễ. Giáng sinh vui vẻ!"
…
Nửa
đêm hôm đó trời mưa xối xả. Cơn mưa tầm tã như trút nước, thỉnh thoảng lại có
những tia chớp lóe lên rồi biến mất, từng đợt sấm đánh ầm ầm vang lên.
Nửa
đêm, Cố Thời Hạc đang ngủ bỗng cảm thấy khát nước, rời giường muốn đi vào phòng
khách hoặc phòng bếp tìm nước uống. Anh mở cửa phòng mình ra, suýt nữa bị dáng
vẻ nhỏ nhắn đang ngồi xổm ngoài cửa phòng anh dọa sợ.
Đứa
trẻ nhỏ Cố Thời Khuynh đang ngồi xổm ở cửa phòng anh ôm chiếc gối nhỏ của mình,
trông rất đáng thương.
“A
Khuynh? Sao thế? Có chuyện gì à?” Cố Thời Hạc nhìn dáng vẻ đáng thương vô cùng
của Cố Thời Khuynh, không khỏi có hơi sốt ruột.
“Anh
ơi, em sợ…”
“Sợ
sét đánh?”
“Vâng.”
Thật
ra Cố Thời Khuynh cũng không sợ sét đánh đến thế, cậu chỉ muốn ở cạnh anh mà
thôi, muốn… ngủ cùng anh. Từ ngày đầu tiên tham quan phòng anh, suy nghĩ đó đã
bắt đầu xuất hiện trong đầu cậu. Nhưng cậu vẫn không tìm được lí do gì để ngủ
chung với anh. Đêm nay Cố Thời Khuynh đang ngủ thì bị một tiếng sấm gọi dậy.
Cậu choàng tỉnh, trong đầu sực nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Sét đánh… Lý do
này có vẻ là một lý do không tồi. Vì thế, Cố Thời Khuynh lập tức ôm chiếc gối
nhỏ của mình đứng trước của phòng Cố Thời Hạc, song cậu lại do dự, như vậy… có
lẽ sẽ làm phiền anh đang nghỉ ngơi… Nghĩ đến việc sẽ làm phiền đến giấc ngủ của
anh, Cố Thời Khuynh lại áy náy ôm chiếc gối nhỏ của cậu ngồi xổm chiếc cửa
phòng của Cố Thời Hạc, trong lòng đang giằng co kịch liệt. Rốt cuộc là cậu có
muốn gõ cửa phòng anh hay không?
Cậu
cứ như vậy đến tận khi Cố Thời Hạc tự mở cửa phòng ra.
“Vậy,
đêm nay A Khuynh ngủ cùng với anh đi.” Cố Thời Hạc cười xoa đầu cậu, an ủi nói.
Đôi
mắt Cố Thời Khuynh lập tức sáng lên, ôm chiếc gối nhỏ của cậu mà gật đầu: “Vâng
vâng vâng.”
Cố
Thời Hạc xuống bếp uống một cốc nước rồi kéo tay Cố Thời Khuynh, dắt cậu vào
phòng của mình.
Cố
Thời Hạc lấy chiếc gối nhỏ trong tay Cố Thời Khuynh. Sau đó anh chuyển gối của
mình sang một bên, đặt gối của Cố Thời Khuynh lên giường.
“Em
đi lên đi.”
Cố
Thời Khuynh vén chăn lên chui vào lồng ngực của anh. Trên người anh có mùi
hương của chanh rất thơm, có lẽ là mùi của sữa tắm. Cố Thời Khuynh rúc vào
trong lồng ngực anh, tham lam hít lấy hít để mùi hương trên người anh. Cố Thời
Hạc ôm cậu, an ủi cậu, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: “Ngủ đi, A Khuynh, ngủ ngon
nhé.”
“Anh
cũng ngủ ngon.”
Hai
người cứ vậy ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Cố
Thời Hạc mơ một giấc mơ.
Trong
mơ, anh ôm lấy A Khuynh, vốn dĩ chuyện này không có gì để bàn. Nhưng quan trọng
là, trên đầu A Khuynh mọc ra hai cái tai mèo màu vàng tinh xảo mềm mại.
Lông
xù, mềm mại.
Trông
rất đáng yêu.
Cố
Thời Hạc không kiềm được vươn tay nhéo nhéo chóp tai của cậu, chỉ cảm thấy khi
nhéo bên trong có cảm xúc rất tinh tế, bên ngoài cái tai màu vàng cam tầng lông
mềm mại xinh đẹp. Anh ngay lập tức bị nó thu hút, yêu thích không buông tay.
Dường như Cố Thời Khuynh rất thoải mái khi bị nhéo như vậy, híp mắt hưởng thụ,
không ngừng cọ chiếc tai mèo đó vào tay Cố Thời Hạc. Cố Thời Hạc để ý thấy Cố
Thời Khuynh đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, xỏ một chiếc quần dài màu đen,
và để chân trần. Chiếc áo sơ mi được cởi ba nút gần cổ áo và cổ áo, để lộ ra
xương quai xanh thanh tú và đẹp đẽ. Cậu còn dắt theo một chiếc lục lạc nhỏ màu
vàng trên cổ.
Lúc
này, Cố Thời Hạc cảm thấy bàn tay kia bị thứ gì đó mềm mại và nhiều lông quét
qua. Anh cúi xuống thì thấy có một cái đuôi nhỏ mềm mại đang thập thò gần vạt
áo sơ mi trắng. Cố Thời Hạc đưa tay vuốt ve nó, vuốt một lần, rồi lại thêm một
lần nữa. Lông đuôi mềm hơn lông tai, sờ vào có cảm giác thoải mái khó tin.