(Nam Tầm thời cổ đại là sản phẩm của trí tưởng tượng,
không phải là Nam Tầm trong hiện thực. Tác giả là người mới, mong mọi người nhẹ
tay)
Trong số các trấn ở vùng sông nước Giang Nam, trấn Nam
Tầm nhỏ bé là trấn giàu có và đông đúc nhất. Tuy trông thì nhỏ bé, nhưng nó lại
vô cùng sung túc dư dả. Trong trấn có rất nhiều nhà phú thương, rất nhiều tai
to mặt lớn có tiếng nói trên triều đình. Những thương nhân buôn may bán đắt thì
phải kể đến nhà họ Cố, nhà họ Mai, nhà họ Tống, nhà họ Diệp... Những vị có uy
tín lớn trong triều đình thì phải kể đến nhà họ Lưu, nhà họ Âu Dương, nhà họ
Cố…
Đúng vậy, trong trấn Nam Tầm nhỏ bé này có đến hai nhà họ
Cố một ngồi Nam, một tựa Bắc. Một nhà thì có truyền thống buôn bán kinh doanh,
còn một nhà có truyền thống làm quan triều đình. Thế nhưng có lẽ bởi vì phạm vi
và lĩnh vực hoạt động không liên quan đến nhau nên đã gần trăm năm nay, cả hai
nhà đều không có bất kỳ một điểm giao nhau nào. Có điều, chuyện gì đến rồi sẽ
đến nhanh thôi.
Hôm nay, đại thiếu gia Cố Thời Hạc, con trai nhà phú
thương họ Cố ở phía Nam mới sáng ra đã bị Cố lão gia Cố Tri Trạch gọi tới cửa
để bàn bạc mấy đồng làm ăn.
Điểm hẹn gặp mặt là ở quán trà. Mới sáng bảnh mắt, Cố đại
thiếu gia đã bị cha mình dựng dậy, vẫn còn đang ngái ngủ. Đêm qua, Cố Thời Hạc
ngồi làm sổ sách của cửa hàng nhà mình đến tận khuya, sáng hôm nay lại phải dậy
từ sớm để ra ngoài bàn chuyện buôn bán làm ăn.
Không còn cách nào khác. Hắn là con trai trưởng trong
nhà, cũng là con cả, phải quen dần với việc gánh vác trọng trách sự nghiệp của
gia tộc.
Cố lão gia cũng là một kẻ chung tình, cả đời chỉ cưới một
người vợ, cũng chính là thanh mai trúc mã của lão - Mai Hoạ Tuyết. Do đó, Cố
Thời Hạc làm đứa con trai cưng duy nhất của Mai Hoạ Tuyết không phải là con
trai trưởng thì còn có thể là gì?
Nói xa quá rồi, chung quy lại Cố Thời Hạc vẫn phải lê cơ
thể mệt mỏi của mình đến tiệm trà lớn nhất Nam Tầm - Du Trà Hiên.
Bước vào một gian phòng riêng, gọi một ấm Chính Sơn Tiểu
Chủng, mấy món bánh trà, ngồi yên lặng đợi các vị hôm nay sẽ nói chuyện làm ăn
với mình đến. Từ gian phòng riêng này có thể nhìn được tất cả các thể loại
khách khứa, ngoài ra còn có thể nghe được câu chuyện do người kể chuyện nhiệt
tình thuật lại trôi chảy. Bấy giờ, Cố Thời Hạc giống như ăn no rửng mỡ, vừa
ngồi nghe người kể chuyện, vừa quan sát đám đông ra ra vào vào Du Trà Hiên.
Cũng đúng vào hôm nay, tiểu công tử nhà quan lại họ Cố ở phương
Bắc - Cố Khuynh, sau mười bảy năm bị nuông chiều hết mực trong phủ đã chán
ngấy, muốn lẻn ra ngoài phủ để ngắm nhìn thế giới bên ngoài, tiện đường đi dạo
đây đó một phen. Cố tiểu công tử trèo tường ra bên ngoài. Tất nhiên, vì sự an
toàn của bản thân, chàng đã dẫn theo con hầu thân cận nhất của mình cùng đi.
Đáng tiếc số trời lại không độ, Cố tiểu công tử vừa mới
đi dạo chưa được bao lâu, bầu trời đã tí tách thả xuống trần gian những hạt mưa
lạnh lẽo. Cố tiểu công tử vội vội vàng vàng trèo tường trốn đi nên chắc chắn sẽ
không mang dù. Chàng bèn kéo con hầu của mình chạy tới một quán trà trú mưa.
Thật trùng hợp làm sao, quán trà này có tên là Du Trà
Hiên.
Vì vậy Cố Thời Hạc đang nhàn nhã thưởng trà ở gian phòng
trên có thể nhìn thấy tất cả những chuyển động phía dưới.
Một người ăn mặc đường hoàng, tuổi tầm mười sáu, mười bảy
vội vã kéo một con hầu vào trong tiệm trà. Tiểu công tử phía dưới vừa ngẩng đầu
lên, Cố Thời Hạc đã sửng sốt ngẩn người ra…
Mạch Thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Chú thích:
Nguyên gốc câu thơ “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” thực ra là
ngược lại: “Công tử thế vô song, mạch thượng quân như ngọc”, trích trong bài
thơ “Khởi liệu uyên ương bổng”
Dịch nghĩa:
Người quân tử trên đời không có hai, bước đi trên đường đẹp như ngọc.
Cố Thời Hạc bỗng nảy ra hai câu thơ. Hai câu thơ này cũng
là cách hắn miêu tả về người trong mắt. Khuôn mặt nhỏ thó trắng nõn, đôi mắt
lấp lánh long lanh, khuôn miệng nhỏ nhắn đo đỏ, chiếc mũi thon thả, hàng lông
mày đẹp như tranh vẽ.
Đây là tiểu công tử nhà ai? Tại sao trước đây hắn chưa
từng thấy chàng? Người này quả thực rất tuấn tú.
Nhất kiến chung tình, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà
thôi.
Ngay tức khắc, hắn ngừng uống trà, cũng không có tâm
trạng để nói chuyện làm ăn nữa. Cố Thời Hạc vội ra hiệu với con hầu bên cạnh,
bảo nó hẹn lại lịch với các vị đến bàn chuyện rồi rảo bước xuống lầu, đi đến
chỗ của thiếu niên kia.
Đây là lần đầu tiên Cố Khuynh vào một tiệm trà như thế
này, chàng cảm thấy khá mới mẻ tò mò. Vì vậy chàng quan sát xung quanh một hồi,
sau đó tìm một bàn còn trống ngồi xuống.
Tiểu nhị lập tức đi đến cạnh chàng: "Bẩm thầy, thầy
muốn gọi cái chi? Thầy có muốn dùng chút gì đó lót dạ không?"
Cố Khuynh lấy tay chống cằm, suy nghĩ một lát, hỏi:
"Chỗ các ngươi có gì ngon không?"
"Vậy khá nhiều đấy. Chỗ của chúng con, đồ uống thì
có Đại Hồng Bào, trà Lục An, Chính Sơn Tiểu Chủng, Bích Loa Xuân, Hoàng Sơn Mao
Phong... Bánh thì có há cảo, xíu mại, xôi gà lá sen, bánh quế, bánh đậu xanh,
bánh vừng, bánh bao xá xíu, bánh rán vừng... Nếu thầy đói bụng cũng có thể gọi
thêm đồ ăn. Đồ ăn Du Trà Hiên của chúng con rất nổi tiếng, có..."
Cố Khuynh kiên nhẫn nghe tiểu nhị quán trà huyên thuyên
một hồi rồi nhìn vào thực đơn, gọi mấy món trà bánh và đĩa đồ nhắm.
Trà bánh và đồ nhắm thoáng chốc đã được bưng lên, hai mắt
của Cố Khuynh sáng long lanh, thoạt nhìn trông như chàng chưa từng thấy thế
giới, chuẩn bị bắt đầu ăn. Quả thật, Cố tiểu công tử đã ăn biết bao nhiêu của
ngon vật lạ trong biệt phủ, dĩ nhiên sẽ không bao giờ tìm đến những món ăn dân
dã tầm thường.
Cố Thời Hạc đi đến trước mặt Cố Khuynh, nhìn thấy Cố tiểu
công tử đang dùng cơm một cách rất tao nhã.
Dù gì cũng là tiểu công tử được nuông chiều từ bé đến
lớn, bây giờ mới có dịp đi ra ngoài. Cho dù đây là lần đầu tiên chàng được nếm
thử của ngon trước mắt, nhưng từng cái giơ tay nhấc chân khi ăn vẫn rất ra dáng
con nhà quan.
Khuôn mặt của Cố Thời Hạc bỗng chốc dịu dàng hơn hẳn. Hắn
bước từng bước về phía trước, đánh tiếng hỏi: "Xin chào, tại hạ Cố Thời
Hạc. Vừa rồi ta mới thấy công tử thì có cảm giác như vừa gặp đã quen. Không
biết liệu tại hạ có may mắn được kết bạn với công tử hay không?"
Cố Khuynh đang im lặng ăn ngẩng đầu lên, rau còn đang
nhồi trong miệng, hai má chàng phồng lên vì ngậm đồ ăn, trông cực kỳ đáng yêu.
Cố tiểu công tử khó khăn lắm mới nuốt trôi được miếng rau
trong miệng, sau đó chàng cẩn thận ngắm nghía người trước mặt.
Người này khoác lên mình áo trường sam trắng, đường viền
cổ áo thanh tú mà cao quý, dáng người cao thẳng như cây tùng, trong tay cầm một
chiếc quạt xếp, ngũ quan ngay thẳng, ôn nhuận như ngọc, anh tuấn nho nhã. Khuôn
mặt hắn cho người ta cảm giác khó gần nhưng lễ độ lịch sự, hẳn là hắn cũng
giống với chàng, cũng là công tử của một gia đình có quyền có thế.
Vì vậy chàng nở nụ cười, nói với hắn: "Được, ta tên
là Cố Khuynh, có muốn ngồi xuống ăn cùng không?”
"Thật sự trùng hợp, không ngờ rằng công tử cũng họ
Cố, khó trách vừa rồi Cố mỗ lại cảm giác công tử vừa gặp đã quen."
"Ồ? Ta là tiểu công tử của nhà họ Cố ở thành Bắc,
còn ngươi?"
Thì ra là tiểu công tử nhà họ Cố ở thành Bắc. Hình như
trước đây hắn đã từng nghe người ta nói rồi. Chẳng qua do nhà họ Cố bảo vệ
chàng quá kỹ nên Cố Thời Hạc vẫn chưa nhìn thấy mặt Cố Khuynh.
Cố Thời Hạc nở nụ cười: "Ta là đại thiếu gia nhà họ
Cố ở thành nam. Nhà ta làm việc buôn bán, rất vui được gặp."
"Ngài nói chuyện văn vẻ lịch sự như thế với ta, ta
nghe không được tự nhiên. Không cần khách khí như vậy đâu." Cố Khuynh cắn
một miếng xíu mại, nói với Cố Thời Hạc.
"Xin vâng."
"Ta nói nhỏ cho ngài biết, thật ra là ta lén chạy ra
ngoài đi chơi, ngài phải giữ bí mật cho ta, không được nói cho người
khác."
Cố Thời Hạc đã nhìn ra được, mỉm cười nói: "Tất
nhiên."
"Thật ra ta đã lớn thế này rồi mà bây giờ mới nhìn
thấy thế giới bên ngoài lần đầu tiên..."
"Công tử..." Con hầu của Cố Khuynh kéo áo
chàng, ý bảo chàng không nên nói chuyện riêng tư của mình ra cho một người lạ
mặt chưa gặp được bao lâu như vậy. Cậu nhỏ nhà nó khờ dại hồn nhiên, không bao
giờ tính toàn, sẽ không thấy những thứ này. Nếu gặp phải người xấu, thì dù có
cho nó mười lá gan nó cũng không cứu nổi chàng.(Ngọc Anh x T Y T)
Nó không nghĩ rằng công tử nhà mình lại không hề gì với
lời của nó: "Không sao, ta tự biết đong đếm."
Sau đó chàng lại nói với Cố Thời Hạc: "Đây là lần
đầu tiên ta nhìn thấy thế giới bên ngoài, Cố công tử, ngài biết gần đây có chỗ
nào chơi vui vui một chút không?"
Con hầu của Cố Khuynh thở dài, đi cùng chàng. Cùng lắm
thì nó trông công tử nhà mình một tí, không để công tử nhà mình bị người ta lừa
đi mất.
Cố Thời Hạc suy nghĩ rồi nói: "Phố bán quần áo ở
thành đông có rất nhiều đồ ăn vặt. Ngoài ra cũng có thể đi dọc bờ sông ngắm
nhìn hàng trăm toà nhà xung quanh, hay ngồi thuyền bơi từ thành nam đến thành
bắc. Nếu như Cố công tử đây không chê, Cố mỗ có thể đi chơi với người. Đến lúc
đó cũng có thể đưa Cố công tử về đến Cố phủ ở thành Bắc bình an."
Cố Khuynh nghe xong, đôi mắt lập tức sáng rỡ, không nháy
mắt nhìn chằm chằm Cố Thời Hạc: "Được, được. Vậy phiền Cố thiếu gia
rồi."
Cố Thời Hạc bị người nhìn chằm chằm cũng hơi ngượng
ngùng, uống một ngụm trà che dấu nội tâm đang rung động: "Không phiền, sau
này gọi ta là Thời Hạc được rồi." Hắn cầu còn không được.
"Được, Thời Hạc huynh ~"
"! ! !"
"!!!" Hắn không nghĩ thiếu niên ấy lại gọi hắn
như vậy. Thanh niên ngồi đối diện chàng nghe thấy chàng gọi xong, hai lỗ tai
không kìm được đỏ bừng lên.
Thiếu niên không hề ý thức được mình đang trêu ghẹo người
khác, tiếp tục thêm mắm thêm muối -
"Mọi người trong nhà đều gọi ta là A Khuynh, Thời
Hạc huynh cũng có thể gọi ta như vậy."
"A Khuynh."
"Dạ." Thiếu niên cất giọng lảnh lót đáp lại.
Lúc này, cơn mưa bên ngoài cũng vừa tạnh. Cố Khuynh gọi
tiểu nhị, chuẩn bị tính tiền.
Tiểu nhị kiểm kê lại số lượng món ăn cậu nhỏ Cố đã dùng,
nói một vài con số.
Cậu nhỏ Cố trông có chút bất lực nhìn về phía con hầu nhà
mình.
"..."
"..." Hai người nhìn nhau không nói gì.
Rất rõ ràng, cậu nhỏ Cố trèo tường chạy trốn trong tình
thế rất vội vàng, không mang đủ ngân lượng.
Ngay khi cậu nhỏ Cố định nói với tiểu nhị rằng: 'Các
ngươi có thể ghi sổ được không? Để hôm nào ta gọi người nhà mang tiền đến trả
sau.' thì Cố đại thiếu gia đã mở miệng.
"Ta trả tiền cho vị tiểu công tử này." Nói
xong, hắn lấy tiền trong túi ra, đặt bạc lên bàn.
"Dạ vâng." Tiểu nhị mỉm cười nhận tiền.
"Thời Hạc huynh... chuyện này."
"Ta và A Khuynh vừa gặp đã quen, thật sự là chuyện
đáng mừng. Lần này coi như ta mời khách, lát nữa đi chơi, ta cũng có thể mời
thêm bữa nữa."
"Vậy thật sự cảm ơn huynh. Lần sau nếu gặp mặt, ta
sẽ mời huynh sau."
"Được, vậy Cố mỗ cung kính không bằng tuân
mệnh." Cố Thời Hạc làm nên chuyện, bật cười nói với chàng.
Cố tiểu công tử vẫn không biết rằng sau này chàng sẽ phải
lấy cả bản thân ra để gán nợ, vui tươi hớn hở đi theo sau Cố đại thiếu gia.
Hai người đi dạo phố quần áo ở thành đông, ăn không ít đồ
ăn vặt là đặc sản của địa phương - "mì Song Giao", "bánh Định
Thắng", "Tầm Đề", "bánh Hồng Cao"... Hai người cùng đi
dạo giữa hàng trăm toà nhà, buổi tối đến lại xem người ta đốt pháo hoa, sau đó
thì đi thuyền từ thành nam tới thành bắc, tiện đường ngắm nhìn cảnh đêm ở trấn
Nam Tầm nhỏ bé. Cuối cùng, thuyền dừng lại ở nhà họ Cố thành bắc.
Cố tiểu công tử biến mất gần một ngày, chỉ để lại đúng
một tờ giấy nhắn lại - [Ta ra ngoài mua sắm, tối nay về nhà, đừng mong.] khiến
tất cả mọi người trong Cố phủ ai ai cũng đều lo lắng.
Cũng may người đã bình an vô sự, được một vị công tử đưa
về đây. Nhà họ Cố hôm nay như mắc ân sâu nghĩa nặng với Cố Thời Hạc đã chăm sóc
Cố Khuynh. Sau khi biết được hắn là đại thiếu gia của Cố phủ thành nam thì vui
mừng mà nhếch lông mày. Cố lão gia thành bắc tỏ lòng rằng hôm nào nhất định
phải tự mình đến cửa bái tạ cảm ơn.
"Cảm ơn Thời Hạc huynh đã giúp đỡ ta hôm nay. Ta
thực sự rất vui."
"Em không cần khách khí với ta như vậy. Hôm nay chơi
cả ngày trời, chắc A Khuynh cũng mệt rồi. Về nhà nhớ nghỉ ngơi cẩn thận nhé,
lần sau gặp."
Khuôn mặt thiếu niên tươi tỉnh: "Vâng, lần sau
gặp."
Nhất định sẽ gặp lại. Thanh niên thấy nụ cười của chàng,
thầm khẳng định chắc nịch trong lòng.
Tới khuya Cố Thời Hạc mới về đến Cố phủ thành nam. Vừa
vào tới cửa đã thấy Cố Tri Trạch mặt mày u uất nhìn hắn: "Tên nhóc nhà
con, con làm cái gì vậy? Ta nghe người nói rằng hôm nay con thả chim bồ câu của
Trần Sinh đi? Trần Sinh là đối tác mà Cố Thời Hạc phải đi bàn chuyện làm ăn
cùng ngày hôm nay.
"Khụ, khụ." Cố Thời Hạc thoáng chút chột dạ:
"Cha, hôm nay con gặp tiểu công tử của nhà họ Cố thành bắc, vừa gặp đã
quen nên hàn huyên vài câu. Vì không muốn chậm trễ chính sự nên đã hẹn Trần
thúc hôm nào khác để bàn lại."
"Tiểu công tử nhà họ Cố thành bắc? Trước đây ta chưa
từng thấy con để ý đến người khác như vậy. Thôi thôi, chuyện này bỏ qua
đi."
Cố Thời Hạc nhẹ nhõm thở phào một hơi: "Cảm ơn
cha."
Ngày hôm sau, quả nhiên Cố lão gia thành Bắc tự mình đến
cửa bái tạ. Cố Tri Trạch khá bất ngờ. Người tới là khác, do đó lão chiêu đại vị
Cố lão gia này rất thịnh soạn. Hai vị Cố lão gia trò chuyện với nhau thật vui
vẻ.
Cố Thời Hạc nói với Cố lão gia thành bắc rằng cứ nhốt Cố
Khuynh trong Cố phủ thành Bắc từ năm này qua năm khác cũng không phải cách. Hắn
xin cho hắn được đưa Cố tiểu công tử ra ngoài đi dạo thường xuyên, để giúp
chàng ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Cố Thời Hạc cũng bày tỏ rằng hắn chắc chắn
sẽ bảo vệ, bao bọc Cố tiểu công tử thật kỹ.
Cố lão gia vui vẻ đồng ý. Từ nay về sau, hai Cố phủ thành
nam thành bắc cũng coi như đã làm thân với nhau.
Con hầu cùng tới Cố phủ thành nam bái phỏng với Cố lão
gia thành bắc nói chuyện này cho Cố tiểu công tử đang bị phạt cấm túc trong
phòng vì tội dám trèo trộm ra ngoài để đi chơi.
Cố tiểu công tử biết chuyện xong quả nhiên rất vui vẻ.
Vậy là sau này chàng có thể quang minh chính đại ra ngoài chơi rồi! Quả nhiên
chàng không nhìn lầm người. Thời Hạc huynh thật sự là một người rất tốt!
Hôm sau, Cố Thời Hạc tìm đến bạn thân của mình, thiếu gia
của nhà họ Diệp, Diệp Dị An.
Hắn ngồi xuống, không nói gì, dáng vẻ có tâm sự hiển thị
rõ ràng trên khuôn mặt.
"Sao thế? Để ta đoán xem, vẻ mặt này của ngươi...
ngươi gặp được người trong lòng?"
"... Sao ngươi biết?"
"Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của ngươi là đoán được
thôi."
“Dịch An, ngươi có biết tiểu công tử Cố Khuynh của nhà họ
Cố thành bắc không?"
"Hình như là có một người như vậy. Có điều ta chưa
từng thấy mặt."
"Ta nhất kiến chung tình với em ấy."
"Ngươi nói ai? Nhất kiến chung tình với ai? Tiểu
công tử của nhà họ Cố?" Rõ ràng tin tức này là đủ để khiến Diệp Dị An vứt
ba hồn bảy vía lên mây.
"Đúng vậy."
"Thời Hạc ơi là Thời Hạc. Ta ở bên cạnh ngươi nhiều
năm như vậy, nhưng chưa bao giờ ta ngờ rằng, trông ngươi như thế mà cũng sẽ
thích nam tử. Lúc đầu ta còn nghĩ người ngươi để ý là cô nương nhà ai cơ."
"Ta không nghĩ rằng chuyện này có vấn đề gì. Nói
chính sự đi, Dịch An, ngươi có biết phải theo đuổi người trong lòng, khiến
người ấy cũng thích lại mình như thế nào không?"
"Sao, muốn theo đuổi tiểu công tử nhà họ Cố thành
bắc sao?"
"Ngươi đường đường là con trai trưởng của một nhà
phú thương. Còn phải nghĩ làm gì nữa? Cứ bảo cha ngươi tới cửa cầu hôn trực
tiếp người ta là được rồi?"
Cố Thời Hạc: "..." Cũng không phải là không
thể.
Cố Thời Hạc: "Như vậy rất ngang ngược. Ta cho rằng
chuyện tình cảm nên để lưỡng tình tương duyệt là tốt nhất. Hơn nữa bọn ta mới
quen biết nhau không lâu. Mới thấy mặt một lần đã bảo cha tới thẳng cửa cầu
hôn, không nói đến việc cha đồng ý hay không, nhưng tỷ lệ bị Cố tiểu công tử từ
chối là rất lớn. Như vậy không ổn lắm."
"Nói nghe cũng có lý. Được rồi, để ta nghĩ một lát
xem. Nếu là ta, ta sẽ thường xuyên hẹn hắn ra ngoài chơi, thường xuyên ở bên
hắn bầu bạn, có gì ngon hay có trò gì thú vị cũng sẽ nghĩ đến hắn đầu tiên,
chia sẻ cho hắn đầu tiên. Cứ như vậy, cho dù tim hắn có là tảng đá thì có lẽ
cũng sẽ bị nung chảy."
"Dịch An không hẹn mà có cùng cách nghĩ với ta. Ta
cũng đang có ý này."
"Ta đây chờ tin tốt của ngươi. Lúc nào hai người bái
đường nhớ gửi thiệp mời cho ta. Đến lúc đó ta nhất định sẽ chúc mừng ngươi bằng
một khoản lớn."
Cố Thời Hạc nở nụ cười, lấy quạt xếp trong tay gõ lên đầu
bạn thân: "Nói vớ va vớ vẩn gì vậy. Theo đuổi được hay không vẫn chưa biết
đâu."
Từ đó về sau, Cố đại thiếu gia thật sự hẹn Cố tiểu công
tử xuất môn du ngoạn rất thường xuyên. Mùa đông, bọn họ cùng nhau nhìn ngắm bức
tranh cây mai dưới tuyết. Mùa xuân, bọn họ cùng nhau đạp thanh ngắm đào. Mùa
hè, bọn họ cùng nhau bơi thuyền ngắm sông. Mùa thu, bọn họ lại cùng nhau dạo
hoa viên thả đèn lồng. Bọn họ cùng ăn các món ăn đặc sản Nam Tầm, cùng xem
những bữa tiệc pháo hoa đẹp nhất Nam Tầm, cùng chèo thuyền với nhau vô số lần,
cùng đi tới tiệm trà nghe sách, cùng tới nhà đối phương làm khách... Mỗi khi Cố
đại thiếu gia có thức ăn ngon hoặc trò chơi gì đó thú vị sẽ đưa đến tay Cố
Khynh đầu tiên. Bầu bạn ở bên, cưng chiều vô hạn.
Hôm nay, Cố đại thiếu gia cũng hẹn Cố tiểu công tử ra
ngoài chơi như thường lệ.
Hai người đến vùng ngoại ô thả diều. Cố Khuynh dùng một
tay kéo ống tay áo của Cố Thời Hạc, một tay buộc diều bắt đầu chạy. Chạy được
một lát, con diều đạp gió bay lên trời cao. Bấy giờ chàng mới chạy chậm lại,
hài lòng nhìn con diều mình đã thả.
"A Khuynh." Cố Thời Hạc đột nhiên gọi.
"Dạ? Có việc gì vậy?"
"Lòng ta có em."
"Ta biết."
"Hả?" Cố Thời Hạc nhíu mày.
"Huynh tốt với ta như vậy, ta cũng không phải là đồ
ngốc, sao lại không nhìn ra được chứ?"
"Vậy A Khuynh cũng biết, ta nhất kiến chung tình với
em. Lần đầu tiên thấy em ở Du Trà Hiên, ta đã động lòng."
"?!!! Việc này thì ta không biết thật."
"Ít ngày nữa ta sẽ bảo cha đến cửa cầu thân, không
biết A Khuynh có đồng ý không?"
"Tất nhiên rồi... em đồng ý."
Sau một thời gian, Cố Thời Hạc cảm thấy rằng đã đến lúc.
Hắn ngỏ lời với cha của mình, xin cha hắn đến Cố phủ thành bắc cầu hôn.
Trước đây, Cố Thời Hạc đã nói với mẹ mình rằng mình có ý
với Cố tiểu công tử thành bắc. Mai Hoạ Tuyết nghe xong cũng tỏ ra hiểu cho hắn.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói với Cố Tri Trạch.
Cố Tri Trạch biết rồi cũng không bất ngờ: "Con đó,
ta cứ bảo sao con cứ dăm ba bữa không có việc gì là chạy đến Cố phủ thành bắc,
thậm chí còn hay mời Cố hiền chất đến chơi nhà. Thì ra là do con có lòng dạ như
vậy." Thật ra Mai Hoạ Tuyết đã lén nói với Cố Tri Trạch chuyện con trai
nhà mình thích Cố Khuynh từ lâu. Cố Tri Trạch biết chuyện rồi thì cẩn thận quan
sát Cố Khuynh lúc chàng đến chơi phủ. Lão chỉ cảm thấy càng ngày nhìn càng
thích "con dâu tương lai" này. Nếu có thể thật sự khiến chàng trở
thành "con dâu" của lão thì không còn gì bằng.
Ngày hôm sau, Cố Tri Trạch dẫn theo một đoàn sính lễ dài
tới cửa cầu hôn.
Lúc Cố lão gia thành bắc nhìn thấy người tới cửa cầu hôn
là Cố Tri Trạch thì có đôi chút giật mình. Nhưng thật ra lão cũng không có phản
cảm gì với vị hiền chất Cố Thời Hạc thường hay đến rủ Cố Khuynh đi chơi.
Cố lão gia nói Cố Tri Trạch chờ một lát. Lão tới phòng
của con trai mình hỏi chàng, xem chàng có đồng ý chuyện hôn nhân này hay không.
Cố tiểu công tử mới rồi đã biết được cha của Cố Thời Hạc tới cửa cầu hôn chàng từ miệng của
con hầu, giờ phút này trở nên hưng phấn khó kiềm chế được. Thấy cha mình tới
hỏi ý, dĩ nhiên chàng sẽ gật đầu đồng ý với cha.
Cố lão gia nhìn thấy dáng vẻ trầm luân của con trai mình
thì thở dài một hơi. Đúng là người lớn rồi thì không thể giữ lại trong nhà. Lão
có cảm giác củ cải trắng nho nhỏ mình dốc tâm săn sóc cũng bị người khác hái đi
mất.
Vậy là hai nhà Cố phủ thành nam và thành bắc cứ như vậy
mà định việc hôn nhân.
Mấy ngày sau, nhà họ Cố thành nam gửi sính lễ cho nhà họ
Cố thành bắc. Người đứng xem chuyện vui trước phủ chật như nêm cối. Bà mối và
Cố lão gia thành nam xếp hàng trong sân với những người mang của hồi môn như
vàng miếng, ngọc trai, ngọc lục bảo, mã não, san hô, vàng bạc, đồ trang trí,
lụa sa tanh, giấy tờ gia sản... Ba mươi sáu hộp được chất đầy, vô cùng xa hoa
phong phú.
Trong lúc thư thái rảnh rỗi, người Nam Tầm trong sân nói
chuyện say sưa.
Mọi người hai nhà chọn ngày lành tháng tốt, bắt đầu chuẩn
bị các công việc cho ngày đại hôn của hai bảo bối trong nhà.
Hai nha mở tiệc khắp chiêu đãi từ bạn bè thân thiết đến
danh gia vọng tộc. Nhà họ Mai, nhà họ Lưu, nhà họ Âu Dương, nhà họ Tô, nhà họ
Tống, nhà họ Lý… Hầu như mời gần hết nhà các đại phú thương và quan lại của Nam
Tầm, còn có cả các danh môn từ khắp mọi miền đất nước. Trong đó không thể thiếu
những gia đình đã kết thân nhiều thế hệ với nhà họ Cố thành nam, trong đó là
nhà họ Diệp cùng làm nghề buôn bán.
Thiệp mời của nhà họ Diệp là do Cố Thời Hạc tự mình đến
Diệp phủ giao tận tay cho Diệp Dị An.
“Không ngờ rằng cậu thật sự rước tiểu công tử nhà họ Cố
kia về nhà. Thời Hạc, chúc mừng chúc mừng!”
“Vậy Dịch An huynh tính đi bao nhiều tiền mừng cưới đây?”
“Vừa đến đã đòi huynh đệ của ngươi phải mừng tiền? Được
được được, chắc chắn không thể thiếu phần của ngươi.”
"Ha ha ha ha ha ha."
Ngày đại hôn đã tới, tiết trời trong trẻo, ngày lành
tháng tốt, thập lý hồng trang, tam thư lục lễ, chồng cưới vợ cheo.
Chú thích: Thập
lý hồng trang: Mười dặm hồng trang.
Chú thích: Tam
thư lục lễ:
Tam thư lục lễ
có một tên gọi khác là Tam môi lục sính, đây là nét văn hóa trong hôn lễ xưa
của người Trung Quốc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).