Cố Thời Hạc và Cố Thời Khuynh kết thúc chuyến du lịch
Giang Nam của mình xong thì chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng. Cố Thời
Khuynh rất hào hứng, vì giáo viên phụ đạo đã nói với các cậu rằng học kỳ này,
sinh viên có thể tự do ra vào cổng trường trong thời gian không có tiết học.
Phải biết rằng, trong lúc dịch bệnh hoành hành, trừ thứ bảy chủ nhật ra, thời
gian còn lại nhà trường nghiêm cấm ra vào cổng trường. Dù cho đến cuối tuần ra
được trường rồi vẫn phải đeo khẩu trang cẩn thận, viết tờ khai đàng hoàng.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể đi đây đi đó sau giờ học
một lát. Dĩ nhiên là Cố Thời Khuynh rất muốn đi khắp nơi. Tuy rằng hai tháng
vừa rồi đã đi du lịch Giang Nam với anh, nhưng trái tim hừng hực khao khát muốn
đi chơi của Cố Thời Khuynh vẫn không thể kiềm chế được.
Nếu cậu muốn một mình tự đi ra ngoài đó chơi thì chả nói
làm gì, quan trọng là cậu còn muốn kéo theo Cố Thời Hạc đang nỗ lực ôn thi
nghiên cứu sinh của đại học Nam Thành đi ra ngoài chơi. Vì thế hôm nay, Cố Thời
Khuynh lại đi tới chỗ Cố Thời Hạc ôn bài, kéo tay ái anh, đáng thương cầu xin
anh trai cậu.
"Anh ơi, lúc nào rảnh anh dẫn em đi loanh quanh Nam
Thành một chút có được không…"
"Không rảnh, A Khuynh tự đi một mình đi, anh còn
phải ôn bài nữa."
"Anh, nhưng em đi một mình cô đơn lắm, cô đơn lắm
luôn…" Cậu dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Với lại nhìn em đẹp đẽ
sáng sủa thế này, nhỡ đâu bị bọn buôn người lừa bán đi thì biết phải làm sao
bây giờ…"
Cố Thời Hạc: “???” Thì ra cậu cũng biết mình đẹp.
"Tóm lại, nếu anh không đi cùng em thì em không đi
đâu hết, cứ ở trường học, ở cạnh anh như này. Nhưng mà như thế thì em sẽ mọc
nấm mất thôi…"
Cố Thời Hạc bất đắc dĩ bỏ bút xuống, rốt cuộc anh vẫn
không thắng nổi Cố Thời Khuynh nũng nịu ỉ ôi. Anh chầm chậm nói: "Em muốn
đi đâu chơi? Anh sẽ đi cùng em."
Đây chính là những lời cậu muốn nghe!
Cố Thời Khuynh vừa nghe được lời nhân nhượng của anh thì
hai mắt sáng lên, long la long lanh.
"Em muốn đi ngắm hoa. Tháng ba xuân này, hoa ở khắp
Nam Thành đều nở rộ rồi. anh ơi, chúng ta đến Phi Tú Phong ngắm hia đi. Em còn
muốn tới sở thú nhìn khỉ nữa. Em mới nhận ra rằng hình như em chưa từng đi vào
sở thú chơi lần nào…"
Nghe thấy đề xuất của Cố Thời Khuynh, Cố Thời Hạc hơi
sững người một chút. Hình như anh chưa từng đưa A Khuynh đến chơi sở thú. Họ đã
là người yêu của nhau, A Khuynh phải xin xỏ như vậy thật sự là do người bạn
trai là anh lơ là trách nhiệm.
“Được, anh dẫn em đi. Hai người chúng ta cùng đi. Em nhớ
mang thẻ sinh viên đi nhé, nó có thể giúp giá vé giảm xuống một nửa đấy.”
“Tuyệt cú mèo.”
Thế là ngày hôm đó, Cố Thời Hạc và người em trai không
cùng huyết thống của anh đã có mặt dưới chân núi Phi Tú Phong.
Trước đó, anh và Cố Thời Khuynh đã đến đây vào mùa thu.
Nhưng bây giờ trời đã mon men sang tháng ba, dịch bệnh cũng đã ngớt, có rất
nhiều khách du lịch. Mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở.
Đó là thời điểm lí tưởng để ra ngoài và ngắm nhìn những
cánh hoa.
Trong vườn hoa anh đào.
“Anh, nhìn em, nhìn em, nhìn em này. Em ở đây.” Cố Thời
Khuynh mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay và một chiếc quần kaki.
Rõ ràng là cậu bắt chước những gì anh từng mặc. Cậu đứng
đó vẫy tay gọi anh.
Cố Thời Hạc bất đắc dĩ đi sau cậu, trên tay cầm một chiếc
máy ảnh kỹ thuật số. Chàng trai vừa bước vào vườn anh đào giống như một con bướm
bay vào giữa rừng hoa, không có bất cứ thứ gì có thể cản bước chân của cậu. Anh
đành phải theo sát em mình đề phòng cậu đi lạc.
Cố Thời Hạc mỉm cười, lắc đầu, nhìn người em không cùng
huyết thống của mình.
Thiếu niên trong chiếc áo sơ mi trắng lắc lư, nở nụ cười,
quay đầu lại nhìn anh dưới cành anh đào. Gió ấm tháng ba thổi qua, có vài cánh
hoa mỏng manh lả tả rơi xuống, nhưng hình như cậu cũng không để ý tới chúng,
chỉ khăng khăng nở nụ cười với thiếu niên cách đó ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).