Vào ngày lễ giáng sinh, tuyết rơi nhẹ đầy trời, mặc dù không phải trận tuyết đầu tiên của mùa đông này nhưng lại mang đến không khí giáng sinh trong mùa đông dài cho cả Nam Thành, có vẻ lãng mạn vô cùng.

Cố Thời Khuynh thức dậy từ sớm, đánh răng rửa mặt, sửa sang lại tóc tai rồi bắt đầu lựa chọn trang phục để đi “hẹn hò” với anh. Cậu chọn một chiếc áo khoác len màu lạc đà làm áo khoác ngoài, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sau đó mặc thêm một chiếc áo vest màu nâu nhạt dệt kim ở bên ngoài, thắt một chiếc cà vạt đồng màu nâu nhạt kiểu đại học Nhật Bản trên cổ áo sơ mi. Phía dưới cậu chọn một chiếc quần âu màu trắng với đôi bốt Martin màu nâu.

Soi gương vài vòng, bộ quần áo này rất hợp với ngoại hình của cậu. Trông cậu y như nam chính bước ra từ truyện tranh.

Hoàn hảo, cậu tin rằng anh sẽ thích.

Sau đó cậu vớ lấy chiếc dù màu đen, đứng dưới ký túc xá đợi anh.

Một lát sau, cuối cùng Cố Thời Hạc cũng xuống tầng. Từ đằng xa, anh đã trông thấy một bóng hình màu nâu, tay cầm dù, đứng trong làn tuyết mịn. Không hiểu vì sao, rõ ràng Cố Thời Hạc không thấy rõ vẻ mặt của người, nhưng anh lại biết chắc chắn đó là cậu em trai cưng của anh.

Khi tiến lại gần hơn thì đúng thật là cậu.

Thế là anh lại cười tươi rói, giọng nói chuyện cũng vì thế mà vô thức pha thêm một điệu nhạc sôi động vui tươi.

“A Khuynh, em lạnh không? Em đứng đây đợi bao lâu rồi?”

“Em vừa đến thôi. Đợi một xíu là anh đã xuống rồi.”

“Hôm nay A Khuynh mặc rất đẹp.”

Nhìn xem, cậu đã biết trước được rằng anh sẽ khen cậu mà.

Cố Thời Khuynh nghe thế, khoé miệng khẽ cong lên rồi hỏi lại: “Hửm? Vậy trước đây trông em không đẹp sao?”

“Phụt, sao tự nhiên em lại nghĩ như thế? Trước đây em cũng đẹp, còn hôm nay là đẹp vô cùng. Hài lòng chưa?”

“Khụ, hôm nay trông anh cũng rất đẹp.”

Hôm nay Cố Thời Hạc mặc một chiếc áo khoác gió màu kaki lớn, phối cùng áo len cao cổ trắng tinh. Cả người anh đều toát lên vẻ dịu dàng điềm đạm.

Hôm nay là lễ giáng sinh, tuy rằng chỗ này không phải là cửa hàng cơm Tây số một, nhưng vẫn có rất nhiều đôi tình nhân lựa chọn chỗ này để làm nơi hẹn hò.

Lúc đang đợi đồ ăn, Cố Thời Hạc nhìn thấy đôi tình nhân bàn bên cạnh đang nói mấy lời mặn nồng ân ái qua khoé mắt thì có hơi ngượng ngùng. Cố Thời Khuynh lại rất thản nhiên, cẩm lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm. Cậu nghĩ, vốn dĩ cậu với anh đến đây là để “hẹn hò” mà, không việc gì phải ngại.

Hai người ăn xong “bữa cơm lễ giáng sinh” xong xuôi thì dắt nhau đi dạo giữa đường rộng, mưa tuyết vẫn bay đầy trời. Cố Th�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play