Bởi vì mấy con quái vật biến dị từ
dưới đất sẽ phá hủy đường ray xe lửa, vậy nên bắt đầu từ năm thứ 17 của kỷ
nguyên mới, xe lửa trên cao đã được đưa vào xây dựng với quy mô lớn, đến nay,
49 quận của Liên Bang đã được thông xe hoàn toàn.
"Khu công nghiệp tái chế tài
nguyên số 11 chào mừng bạn trở về, cả chặng đường qua bạn đã vất vả rồi!"
Kỷ Cảnh ra khỏi nhà ga theo lời phát
thanh, một người đi xe máy tay ôm mũ bảo hiểm vội vã chạy tới:
"Xin chào xin chào, bạn từ khu
trung tâm trở về nghỉ ngơi sao?"
Dù sao cũng là bạn cùng nhà với
nguyên thủ năm năm, lại thêm bây giờ Kỷ Cảnh đeo khẩu trang và cầm theo một
chiếc túi rẻ rách, cũng không giống với một công nhân than đá bản địa ở quận
11, anh trai này thậm chí còn coi anh là nạn nhân của khu vực trung tâm.
Kỷ Cảnh lắc lắc đầu, một lời cũng
không nói. Anh đột nhiên vội vã rời khỏi nhà, không mang theo tiền, tất cả số
tiền có trong người đều dùng để mua vé xe lửa rồi, giờ chỉ có thể dựa vào đôi
chân này thôi.
Trở lại căn nhà cũ đã lâu không có
người ở, Kỷ Cảnh mở cửa sổ ra, châm lửa, quét sạch bụi bặm một lát, sau đó nặng
nề ngã xuống giường, nhìn trần nhà chăm chú, đầu óc trống rỗng.
Kỷ Cảnh cái gì cũng không nghĩ tới,
tình hình hiện tại, đối với anh mà nói, thật ra không hề có cảm giác chân thực,
giống như đang mơ, có cảm giác khi tỉnh lại sẽ trở lại với ảo giác bình thường.
Vậy nên anh nhắm mặt lại, rất nhanh
liền chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, thời gian bị đảo
ngược, Kỷ Cảnh trở lại năm đầu tiên khi kết hôn với Tô Giai Tuệ, mặc dù họ sống
chung một mái nhà nhưng lại rất ít khi gặp nhau, lúc đó Tô Giai Tuệ rất bận,
thậm chí khi ở nhà, cũng luôn có một nhóm quan chức cấp cao của Liên Bang đi
theo, bọn họ thảo luận về chiến lược chính trị, quy hoạch đô thị và phương
hướng phát triển trong tương lai của Liên Bang ngay trong phòng khách.
Khi mọi người đang bàn luận, đương
nhiên sẽ có lúc nảy sinh ý kiến bất đồng, đập bàn mắng chửi là chuyện bình
thường, khi cãi nhau thì như muốn hất luôn cái nóc nhà đi.
Tô Giai Tuệ dù sao cũng còn trẻ, lại
nhờ vào nhóm "quan chức kỳ cựu" này mới có được ngày hôm nay, không
thuyết phục được mọi người, cô chỉ đành ngồi vô cảm ở đó, chỉ nghe thôi, cả
ngày không nói lời nào.
Lúc đó Kỷ Cảnh còn cảm thấy Tô Giai
Tuệ đáng thương, vậy nên không coi cô là vợ mình, trong lòng luôn nghĩ đây là
một cô gái đáng thương, muốn đối xử với cô tốt một chút, tốt hơn nữa lại càng
tốt.
Nhưng Kỷ Cảnh đã quên mất xuất thân
của Tô Giai Tuệ, quên mất Tô Giai Tuệ lớn lên trong môi trường như thế nào, sự
nhạy cảm trong chính trị của cô tốt hơn hẳn so với những người nửa vời dựa vào
siêu năng lực để trở thành ông phật nửa chừng, chưa từng nhìn thấy cô đập bàn
nhìn chằm chằm, cũng chưa nhìn thấy cô điên cuồng đe dọa, cô cứ trầm mặc như
vậy, không lên tiếng, đã dọn dẹp hoàn toàn đám quan chức cấp cao kia từng người
từng người một thật sạch sẽ.
Kể từ ngày hôm đó, trong nhà rất yên
tĩnh. Kỷ Cảnh đứng ở lầu hai nhìn xuống phòng khách, Tô Giai Tuệ vẫn ngồi ở vị
trí cũ, cô mặc một bộ quân phục mới màu xanh đậm, cắt tóc ngắn, khiến khuôn mặt
to bằng lòng bàn tay, trên khuôn mặt đó có một đôi mắt xinh đẹp, móc vào trong
cong ra ngoài, đuôi mắt dài mảnh, vốn nên vô cùng sáng ngời quyến rũ, nhưng đôi
đồng tử đen láy kia giống như nét mực đậm trong bát sứ trắng, lặng lẽ và cô
độc, không một tia cảm xúc.
Cô không mở miệng, người bên cạnh
cũng không ai dám mở miệng, không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng nặng
nề.
Cuối cùng, Tô Giai Tuệ cũng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.