Lúc Quý Mộc Điềm và Đường Thư trở lại lớp học gặp Tô Giai Tuệ ở hành lang.
Hoàn toàn không cần Đường Thư chỉ rõ hay ám chỉ gì, Tô Giai Tuệ đi từ cuối hành lang tới, trên đường đi không biết có bao nhiêu người dừng chân gọi một tiếng “chị Tuệ”.
Mà cô không nghiêng không lệch dừng trước mặt Quý Mộc Điềm.
“Học sinh chuyển trường, còn 10 nữa là vào lớp, tôi mượn cậu uống nước ngọt được không?”
Tô Giai Tuệ lông mày cong, nụ cười rạng rõ, nhưng trong mắt của Đường Thư đều là uy hiếp nham hiểm, cô ấy nhéo lòng bàn tay của Quý Mộc Điềm, Quý Mộc Điềm run rẩy nói:
“Ngoan nào bé cưng, được rồi, vậy thì cùng nhau ăn trưa.”
Tô Giai Tuệ muốn đoàn kết, không cho phép từ chối, hơn nữa cô nghĩ rằng mình nên dẫn đầu hoan nghênh học sinh chuyển trường vào tập thể, sau khi nói xong lướt qua Quý Mộc Điềm và Đường Thư.
“Xem đi, tôi biết sẽ như vậy mà.”
Đường Thư phẫn nộ:
“Chó dựa thế chủ, không có Kỷ Cảnh cô ta dám kiêu ngạo như vậy à.”
Sắc mặt Quý Mộc Điềm tái nhợt, giọng nói giống như muỗi kêu, càng trông rõ đáng thương:
“Tôi phải làm sao đây.”
“Cậu đừng sợ, cùng lắm thì tôi tìm Kỷ Cảnh, cậu ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Giờ giải lao giữa tiết nhanh chóng kết thúc, Tô Giai Tuệ xách một túi đồ uống quay lại lớp học, Kỷ Cảnh Trần Húc cùng những người khác theo sát phía sau, giống như học sinh tiểu học xếp hàng để cô phát cho mỗi người một chai.
Trần Húc uống một ngụm nước chanh, cuối cùng cũng sống lại:
“Cảm ơn nha chị Tuệ, cuối tháng sẽ trả tiền cho cậu.”
“Dùng cà rốt trả à?”
“Chậc, Kỷ Cảnh, cậu xem cô ấy, đúng là thù dai mà.”
Quý Mộc Điềm lặng lẽ quay đầu lại.
Kỷ Cảnh ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa số, lười biếng dựa vào lưng ghế, cúi mắt nghịch điện thoại, cũng không nhìn Tô Giai Tuệ.
Có vẻ giống như những gì Đường Thư nói, anh và Tô Giai Tuệ chỉ là vui đùa mà thôi.
Điện thoại trên bàn vang lên “ong ong ong” chấn động.
Tô Giai Tuệ biết là tin nhắn Kỷ Cảnh nghĩ đến, hắng giọng, rung động vừa rồi liền dừng lại.
Lúc này Đường Thư cũng chú ý đến động tĩnh của mấy người, hạ thấp giọng nói bên tai Quý Mộc Điềm:
“Người mặc áo thun đen kia là Trần Húc, anh em tốt của Kỷ Cảnh, cậu ta hiểu rõ Tô Giai Tuệ là người như thế nào, lớp chúng ta chỉ có cậu ta dám xem nhẹ Tô Giai Tuệ.”
“Nhưng mà, trông quan hệ của bọn họ rất tốt.”
“Cậu quá ngây thơ rồi, bình thường Tô Giai Tuệ thích lấy lòng nhưng nam sinh này, còn ở trước mặt Kỷ Cảnh ôm ấp bọn họ, suy cho cùng, cô ta trông xinh đẹp, ai sẽ từ chối, sau này cậu sẽ hiểu.”
Thời gian học cấp 3 giống như cát trong đồng hồ cát, chảy một cách chậm rãi lặng lẽ.
Cả một buổi sáng Tô Giai Tuệ cũng không để ý nhiều đến Kỷ Cảnh, Kỷ Cảnh thấy cô mấy tiết học sau chuyên tâm học tập, nên cũng không đến gần làm phiền, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Kỷ Cảnh vừa mới đứng dậy, đã bị Tô Giai Tuệ trừng mắt.
“...”
Thực sự không hiểu đã đắc tội gì với bạn gái.
Ánh mắt điềm tĩnh của Kỷ Cảnh rơi trên người Trần Húc. Suy đi tính lại, buổi sáng Trần Húc nói xấu Tô Giai Tuệ, anh ở bên cạnh xem trò vui là một tội rồi, anh em tốt, thời khắc mấu chốt nên đâm hai đao.
Kỷ Cảnh cân nhắc nên đâm đao trên người Trần Húc như thế nào mới co stheer khiến cho Tô Giai Tuệ nguôi giận, Trần Húc không hề cảnh giác, nhiệt tình kéo Giang Diên cùng đi ăn cơm trưa, còn về phía nam sinh bên này cậu ta đang gắn kết tình toàn kết thân ái:
“Tất cả đều là bạn học, khách sáo gì chứ, cùng gọi chị Tuệ, này? Chị Tuệ đâu? Kỷ Cảnh, hôm nay chị Tuệ sao vậy, không cùng cậu ăn cơm sao?”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói.”
Kỷ Cảnh dùng đầu bút bi đâm vào eo của cậu ta, Trần Húc rất phối hợp che eo phun “máu”.
Mà lúc này Tô Giai Tuệ đã dẫn Quý Mộc Điềm và Đường Thư đi ra khỏi dãy phòng học.
Tô Giai Tuệ đã suy nghĩ kỹ rồi, dù sao cô cũng không phải nữ phụ độc ác gì, Kỷ Cảnh cũng sẽ không dễ dàng thay đổi ý định như vậy, vì vậy cô sẽ làm bạn với Quý Mộc Điềm trước, đứng về phe chính nghĩa, còn chuyện sau này, một bước xem một bước vậy.
“Chị Tuệ!”
Trình Hướng Tuyết không vào lớp chọn, chỉ có thể vào giờ nghỉ trưa mới có thể đến tìm Tô Giai Tuệ, nhìn thấy hai cô gái bên cạnh Tô Giai Tuệ, không khỏi ghen tị:
“Tình huống gì vậy?”
“Bạn học mới.”
Tô Giai Tuệ khoác tay Quý Mộc Điềm, cười khanh khách nói:
“Giới thiệu một chút, Quý Mộc Điềm.”
Để tránh cho Trình Hướng Tuyết hiểu nhầm bạn học mới là người thân của Kỷ Cảnh, cô lại nói thêm một câu:
“Quý trong hoa hồng.”
Trình Hướng Tuyết đã quen dùng lời thô tục để thể hiện sự phấn khích của mình:
“Vãi! Sao lại đẹp như vậy!”
Sau đó ghé sát vào bên tai Tô Giai Tuệ:
“Bạn học mới đẹp trai đẹp trai kia đâu rồi? Cậu đã có Kỷ Cảnh rồi, mình cũng đáng thương mà, hãy bắt cầu cho mình đi.”
Giọng nói Trình Hướng Tuyết rất nhẹ nhàng, Đường Thư và Quý Mộc Điềm chỉ nghe mơ hồ được “bạn học mới” “Kỷ Cảnh”, tình cảnh này giống như Tô Giai Tuệ tìm một người bạn thân đến cùng nhau làm khó dễ bọn họ, trong lòng càng cảm thấy bất an.
“Đi thôi, ăn cơm trước.”
Tô Giai Tuệ đẩy Trình Hướng Tuyết ra, khoác tay Quý Mộc Điềm đi vào căn tin.
Căn tin của trường trung học Hưng Hải cũng là do phụ huynh học sinh tài trợ, đồ ăn phong phú, cân bằng dinh dưỡng, giá cả rẻ hơn so với những nơi khác, cho nên tất cả giáo viên học sinh đều sẽ lựa chọn ăn trưa ở căn tin, vừa đến giờ cơm căn tin lại nhộn nhịp đông nghẹt người.
Tuy nhiên học sinh cấp ba được ưu đãi, có khu vực bàn ghế đặc biệt và lối đi nhanh.
“Hai cậu đi kiếm chỗ trước đi, tôi và Quả Cam đi lấy đồ ăn.”
Tô Giai Tuệ nói chuyện với người khác đều theo giọng điệu hạ lệnh, không có chỗ nào thương lượng, cho dù là tốt bụng mời khách, nghe có vẻ hơi vênh mặt hất hàm sai khiến.
Đường Thư do dự trong nháy mắt, sau đó kéo Quý Mộc Điềm ngồi gần chỗ giáo viên.
“Điềm Điềm, cậu đừng lo lắng, cậu mới chuyển đến học, cũng chưa nói chuyện với Kỷ Cảnh câu nào, cô ta nhắm vào cậu bởi vì một trò đùa, Kỷ Cảnh nhất định sẽ cảm thấy cô ta gây sự vô cớ, không chừng sẽ chia tay với cô ta.”
“Vậy... chẳng phải cô ta sẽ càng ghét tôi sao?”
“Không sao, tôi tin Kỷ Cảnh sẽ bảo vệ cậu, trước đây tôi bị bọn lưu manh ở bên ngoài trời bắt nạt, chính Kỷ Cảnh đã giúp tôi ra mặt dạy dỗ bọn họ, cậu đừng thấy Kỷ Cảnh đối với ai cũng phớt lờ, thực sự cậu ta rất tốt.”
Quý Mộc Điềm mỉm cười:
“Cậu nói như vậy, thì tôi yên tâm hơn nhiều rồi.”
Tô Giai Tuệ không biết khẩu vị của hai bạn học, chỉ có thể gọi mỗi món một ít, hơi mất thời gian.
Bốn khay đặt trên bàn, Trình Hướng Tuyết lại đi lấy bốn chai sữa bò:
“Ô, phúc lợi khai giảng.”
“Đây không phải bữa sáng của học sinh nội trú sao?”
“vậy cậu xem, chị Trình không có quan hệ ở căn tin sao, nào, mỗi người một chai.”
Trình Hướng Tuyết tùy tiện ném sữa bò vào Quý Mộc Điềm, tự cảm vòng cung hoàn hảo, tốc độ chậm, nhưng Quý Mộc Điềm không thể bắt được, bị đập vào bả vai.
“Ôi mẹ ơi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, có đau không, nhìn cậu mấy lần, tay vụng hơn chân.”
“Không, không sao....”
Quý Mộc Điềm nhặt chai sữa lên, lặng lẽ đặt trên bàn, đôi mắt lập tức ửng đỏ.
Trình Hướng Tuyết sững sờ, cô ấy thực sự không nghĩ rằng bị một chai sữa 80ml đập trúng có thể đau nhiều như nào, mà dáng vẻ nước mắt rơi của Quý Mộc Điềm trong lúc này cô cảm thấy hơi đạo đức giả, cho nên sự hảo cảm đối với Quý Mộc Điềm hạ thấp giống như nhảy bungee.
Thanh niên thiếu nữ ở độ tuổi này, đa phần đều không biết làm trước một kiểu sau một kiểu, trong lòng nghĩ như thế nào đều viết rõ trên mặt, Trình Hướng Tuyết không kiềm được mà bĩu môi, lẩm bẩm nói:
“Không đến mức, để người khác nhìn thấy cho rằng tôi bắt nạt cậu đấy chứ....”
Thực sự không phải một vấn đề lớn, nhưng bầu không khí trở nên kỳ lạ không giải thích được.
Tô Giai Tuệ nhìn hai cô gái đối diện có vẻ như “sống chết có nhau”, lại nhìn Trình Hướng Tuyết đầy sự bất mãn, cảm thấy mình đột nhiên đứng về phía phản diện rồi.
Làm như vậy không được nha.
Tô Giai Tuệ kéo Trình Hướng Tuyết ngồi xuống, quyết định nói chuyện vài câu để xoa dịu bầu không khí:
“Cái đó...”
Cô vừa mới mở miệng, nước mắt Quý Mộc Điềm rơi xuống lẩy bẩy.
Đừng nói Trình Hướng Tuyết, Tô Giai Tuệ cũng sững sờ, hai người nhìn nhau, cứng họng không nói nên lời.
Trong lúc lúng túng này, Kỷ Cảnh Trần Húc cùng với Giang Diên đã đến căn tin. Ba chàng trai đều cao trên mét tám, mỗi người đều đẹp trai theo cách riêng, ví dụ như Kỷ Cảnh ung dung quý phái, Trần Húc cởi mở vui vẻ, Giang Diên điềm tĩnh hướng nội, ba người bọn họ vừa xuất hiện, lập tức thu hút hầu hết ánh nhìn của mọi người trong căn tin, đặc biệt là các nữ sinh lớp 10 vừa kết thúc huấn luyện quân sự, tất cả đều che mặt phấn khích.
Trình Hướng Tuyết tạm thời cũng di dời sự chú ý:
“Ôi vãi, biểu diễn F3 sao, mẹ kiếp thật đẹp trai.”
Trần Húc nhìn thấy bọn họ trước tiên, chỉ tay về bên này, ba người cùng nhau đi đến.
“Này, chuyện gì vậy?”
Trần Húc nghi hoặc nói:
“Chị Tuệ, sau lại làm cho bạn học mới khóc rồi.”
Trình Hướng Tuyết đặc biệt quan tâm đến Giang Diên, vì vậy nhất định phải chỉnh lại hình tượng, nhẹ nhàng nói:
“Đều tại tôi, tôi không cẩn thận ném chai sữa lên người cậu ấy.”
Đường Thư im lặng một lúc lâu đột nhiên đứng dậy, như thể muốn vạch trần bộ mặt thật của cô ấy:
“Cậu chắc chắn là cố ý!”
Trình Hướng Tuyết ngây người, không dám tin quay đầu lại:
“Cậu có bệnh à? Tại sao tôi lại cố ý lấy sữa ném vào cậu ấy?”
Đường Thư nhìn về phía Tô Giai Tuệ, hít thật sâu nói:
“Trong lòng các cậu tự hiểu rõ.”
Tô Giai Tuệ:
“...”
Trình Hướng Tuyết hoàn toàn bị chọc giận:
“Mẹ kiếp thật xấu xa! Mời các cậu ăn cơm cũng có tội à! Có bản lĩnh thì câu nói rõ ra đi! Đừng có ở đây ăn nói ậm ừ!”
Đường Thư còn thẳng thắn hơn Trình Hướng Tuyết:
“Không phải vì sáng hôm nay, có người nói đùa Điềm Điềm là em gái của Kỷ Cảnh, cho nên các cậu mới đến tìm Điềm Điềm gây rắc rối sao?”
Vốn dĩ những người này ở trong trường rất được chú ý, nhưng lời nói của Đường Thư lại thu hút được khá nhiều sự chú ý, ngay lập tức xung quanh đều là những lời xì xào bàn tán, chỉ có duy nhất bàn này là yên tĩnh, ngay cả Trình Hướng Tuyết đang tức giận cũng nghẹn họng không nói nên lời.
Kỷ Cảnh là người đầu tiên phá vỡ tình thế bế tắc, kéo Tô Giai Tuệ đại não đang sụp đổ ra khỏi ghế, không một lời kéo cô đi.
Trần Húc sờ sờ mũi, cũng có chút khó hiểu, mặc dù cậu ta ghét Tô Giai Tuệ, nhưng tiếp xúc hai năm nay, cậu ta cũng hiểu tính tình Tô Giai Tuệ, thật sự sẽ không vì một câu nói đùa mà làm khó bạn học mới. Cho dù như thế nào, nhiều người đang xem như vậy, tốt hơn là nên giải thích mọi chuyện rõ ràng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Quý...ừm.”
Trần Húc nhất thời không nhớ tên của Quý Mộc Điềm:
“Trước tiên cậu đừng khóc nữa, nào, lau nước mắt đi, uống chút nước, có gì uẩn khuất từ từ rồi nói.”
Trình Hướng Tuyết thấy Trần Húc bình thường cà lơ phất phơ lại dịu dàng dỗ dành Quý Mộc Điềm như vậy, càng tức giận hơn, nặng nề “hừ” với cậu ta:
“Hôm nay xem như tôi nhìn rõ cậu rồi! Lưu manh!”
Trần Húc vô cùng oan uổng:
“Tại sao tôi là lưu manh.”
“Cậu không có lập trường! Sau này tôi và chị Tuệ sẽ không quan tâm đến cậu nữa!”
Cô ấy tức giận nhìn Giang Diên:
“Cậu muốn cùng cậu ta cấu kết làm việc xấu sao?”
Giang Diên đương nhiên đứng về phía Tô Giai Tuệ.
Nhìn bóng lưng hai người, Trần Húc bất lực đi theo:
“Tại sao tôi lại thê thảm rồi, ôi chao, đứng cô lập tôi mà, tôi đi nói cho giáo viên!”
Đường Thư vuốt ngực, chậm rãi ngồi xuống ghế, lúc này lộ ra dáng vẻ sợ hãi còn sót lại:
“Điềm Điềm, không sao đâu, cậu có nhìn thấy biểu cảm khi Kỷ Cảnh kéo Tô Giai Tuệ đi không, cậu ta chắc chắn rất tức giận, tôi nghĩ trong thời gian ngắn Tô Giai Tuệ sẽ không dám tìm cậu gây rắc rối đâu.”