“Hãy xem ám nhiên tiêu hồn chưởng* của tôi đây.”

(Ám nhiên tiêu hồn chưởng: là loại chưởng pháp kỳ lạ bậc nhất trên giang hồ do Dương Quá sáng tạo nên trong 16 năm chờ đợi Tiểu Long Nữ và cũng chỉ mình Dương Quá sử dụng.)

“Quý Cảnh! Ông lớn của cậu...”

Kỷ Cảnh thực sự đã sớm khó chịu khi Trần Húc nói xấu bạn gái sau lưng, chỉ là ngại làm phật lòng, không thể làm khó dễ, cho nên lúc này rất vui khi nhìn thấy Tô Giai Tuệ dạy dỗ Trần Húc:

“Gọi tôi làm gì, còn không gọi nữ hiệp tha mạng.”

Trần Húc có ý đồ bẻ tay Tô Giai Tuệ ra, nhưng kỹ năng khóa cổ của Tô Giai Tuệ đã được luyện từ nhỏ, không dễ gì có thể thoát ra được:

“Thà chết vinh...còn hơn sống nhục.”

Nhìn thấy mặt Trần Húc đã đỏ bừng, mấy đàn em ở bên cạnh vội tiến lên khuyên bảo:

“Chị Tuệ chị Tuệ ơi, xin hãy rộng lượng, đừng tính toán với cậu ấy.”

Tô Giai Tuệ cố nén lực, biết được sự nặng nhẹ, cảm thấy đã ổn rồi, mới buông thả cho Trần Húc:

“Nể tình mặt mũi của mọi người, nữ hiệp giữ lại cái mạng chó của cậu, còn có lần sau, nợ mới nợ cũ thanh toán một lần.”

Trần Húc che cổ, hít sâu mấy lần:

“Cậu, cậu...”

Dưới ánh mắt uy hiếp của Tô Giai Tuệ, Trần Húc chậm rãi dời ánh mắt, nhìn về phía Kỷ Cảnh:

“Vì dân trừ hại, cậu vất vả rồi.”

Phía sau ầm ĩ lớn như vậy, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý cả lớp, nghe xong cười rộ lên sôi nổi, nhưng không có ác ý, dù sao biệt danh “mẹ đời” của Tô Giai Tuệ cũng không phải có danh tiếng mà không đáng có, cô không chỉ quan tâm đến chuyện trong lớp mình, mà cũng thích quan tâm đến chuyện của lớp khác, thực sự như một nữ anh hùng trên đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, bởi vì thế nhân duyên rất tốt trong nhóm cả năm.

Cô vừa xuất hiện, lớp chọn lớp mười hai những học sinh đứng đầu lớp 11 và những cá nhân có liên quan nhanh chóng hòa nhập thành một, không còn xa lạ giống như lúc trước.

Kỷ Cảnh đá vào ghế vào Trần Húc, ra hiệu cho bạn thân tránh sang một bên, nhường chỗ cho bạn gái.

Trần Húc bất lực, đứng dậy, lại bị Tô Giai Tuệ ấn trở lại:

“Em muốn ngồi cùng bàn với Tư Miểu.”

Lâm Tư Miểu không phải bạn thân của Tô Giai Tuệ, cũng không phải chị em, thậm chí hai người bình thường cũng không nói chuyện nhiều, nhưng ngồi cùng nhau hiệu qua học tập tăng cao nhanh chóng, có nhiều phần chiến hữu tình thân.

Cô muốn ngồi cùng bàn với Lâm Tư Miểu, Kỷ Cảnh không nói gì:

“Ừm, em qua bên kia đi..”

Tô Giai Tuệ ngẫm nghĩ, rồi lại kéo Trần Húc lên.

Trần Húc tức giận:

“Hai cậu có bệnh à.”

Tô Giai Tuệ nghiêm túc:

“Nếu cậu không học tập tốt, thì đừng làm chậm trĩ sự tiến bộ hằng ngày của người ta, đi đến bên kia đi, cách xa một chút.”

Trần Húc biết rõ tật xấu của Tô Giai Tuệ nói một là một không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích, cho nên miễn cưỡng xách balo chuyển đến vị trí khác.

Giáo viên chủ nhiêm lão Lý từ cửa trước đi vào, chắp tay sau lưng đi lên bục giảng, gật đầu đầy hài lòng:

“Rất tốt, rất tự mình hiểu mình. Đều là người quen cũ, tôi cũng không nói nhiều lời với các em nữa, năm nay là lớp mười hai, muốn thi đại học thì vực dậy tinh thần cho tôi, muốn ra nước ngoài du học thì đừng quấy rối trong lớp, nếu không tôi sẽ không quan tâm nhà các em tài trợ cho trường bao nhiêu tiền, sau lưng có hậu thuẫn gì, tôi sẽ coi như không mà đuổi những người nên đuổi ra khỏi lớp chọn, nghe rõ chưa?”

“Rõ...”

“Được rồi, học kỳ này lớp chúng ta có hai học sinh chuyển trường đến, làm quen một chút rồi bắt đầu vào tiết học.”

Lão Lý nói xong, hướng ra cửa vẫy vẫy tay. Khi các sinh viên chuyển trường xuất hiện, trong lớp lần lượt hô lên đầy kinh ngạc, giống như ấm đun nước nhà ai đang sôi.

Đến tuổi biết yêu cái đẹp, người ta thường tình, huống chi trong lớp không thiếu trai đẹp gái xinh, các bạn học ồn ào hoan nghênh, lão Lý cũng không ngăn cản mất hứng.

“Tôi tên là Giang Diên, Giang trong Trường Giang, Diên trong Diên Trì.”

Giang Diên đã thay đồng phục xuân hạ, mặc dù đều là áo sơ trắng quần tây đen, nhưng cậu ta mặc vào lại mang lại hương vị điềm tĩnh ấm áp, mái tóc ngắn cùng làn da không trắng, ngũ quan cân đối thêm một chút vẻ đẹp trai chưa được trau chuốt, cùng với giọng nói trầm ấm từ tính, hoàn toàn đủ để bước vào đội ngũ những anh chàng đẹp trai.

Các cô gái vỗ tay nhiệt liệt.

Lão Lý nói:

“Em ngồi ở hàng thứ tư ghế bên cửa sổ trước đi, sau này có chuyện gì rồi lại chuyển, được rồi, tiếp theo.”

Tiếp theo là váy trắng nhỏ được Trần Húc đánh giá là người đẹp tám điểm.

“Chào mọi người, tôi, tôi là Quý Mộc Điềm...”

Bạn học mới mặc váy trắng liền dường như có hơi thẹn thùng, hai má ửng hồng, đôi mắt ngấn nước, giọng nói cũng hơi run run, nhưng dưới sự cổ vũ không ngừng của những tràn vỗ tay, cô ta rất nhanh mỉm cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa ngây thơ.

Hơn một nửa nam sinh trong lớp đều nhìn đến trợn tròn mắt, cho dù các nữ sinh Hải Cao học tập tốt giống như thái sư Diệt Tuyệt, thường chống nạnh chào hỏi gia đình bạn, những đứa học không giỏi căn bản đều được nuông chiều từ bé giống như công chúa nhỏ, đôi mắt mọc trên đỉnh đầu giống như cua.

Váy trắng nhỏ dịu dàng đáng yêu như vậy, thực sự giống như gấu trúc vườn bách thú Ấn Độ, hoàn toàn không có.

“Cậu tên gì, nghe không rõ.”

“Quý Mộc Điềm.”

“Ôi trời! Kỷ Cảnh! Em gái của cậu đến rồi !”

Tô Giai Tuệ ngây người, ngạc nhiên quay đầu lại, không biết cô ngồi ở đây, ai còn dám đùa giỡn với Kỷ Cảnh một cách tùy tiện như vậy chứ.

Lão Lý cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cho nên giải thích:

“Người ta là Quý trong hoa hồng.”

“Hoa hồng nhỏ.”

Một giọng nói thì thầm nho nhỏ vô cùng ái muội vang lên bên tai Tô Giai Tuệ.

Là giọng nói của Kỷ Cảnh!

Nhưng rõ ràng Kỷ Cảnh đang ngồi ở góc phòng học, cho dù mở miệng nói chuyện, cô cũng không thể nghe thấy được, thực sự giống như ảo giác vậy/

Không đúng, không đúng.

Tô Giai Tuệ đột nhiên đau đầu dữ dội, cơn đau này dường như là để nâng cao sức mạnh tinh thần lúc bé, cưỡng ép nuốt chửng hạt nhân pha lê của quái thú đột biến cấp cao, chỉ là, lúc này tràn vào trong đầu cô lại là một tràng ký ức kỳ lạ.

“Chị Tuệ, cậu làm sao vậy, sắc mặt khó coi vậy.”

“...Không sao, hơi khó chịu thôi.”

Tô Giai Tuệ mím chặt môi, cuối cùng cũng ý thức được mình không phải xuyên không trở về thời đại hòa bình trước kỷ nguyên mới, mà là ở một không gian khác trong lĩnh vực tuyệt đối.

Tô Giai Tuệ sinh ra ở kỷ nguyên mới vô cùng khát khao về thời đại hòa bình, sau khi kết thúc những buổi huấn luyện nhàm chán hàng ngày sẽ trong nhà xem phim truyền hình, đọc tiểu thuyết, trước khi ăn miếng socola hạt phỉ có tẩm độc, cô đang chuẩn bị đọc một cuốn tiểu thuyết học đường có tên là “Hoa hồng nhỏ”.

Cho nên, lĩnh vực tuyệt đối của cô là giây phút cuối cùng trong cuộc đời cô, đưa cô vào không gian phẳng trong sách.

Bạn trai Kỷ Nguyên mà cô quen hai năm cùng với học sinh chuyển trường Quý Mộc Điềm trước mặt, là nhân vật chính trong cuốn sách này, còn cô, Tô Giai Tuệ, chính là nữ phụ độc ác điển hình.

Dựa vào gia thế kiêu ngạo chuyên quyền chả ra làm sao, thích nam chính bám chặt không tha, nam chính giận dỗi bố mẹ mà đồng ý hẹn hò với cô, chứ chưa bao giờ có tình cảm nam sinh với cô, thậm chí còn không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào.

Sau khi gặp nữ chính, nam chính đã thực sự rung động, sau đó chia tay với cô, nảy sinh tình cảm thầm kín với nữ chính, tính cách rõ ràng vừa lạnh lùng vừa ngông nghênh, nhưng luôn chủ động bắt chuyện với nữ chính, thu hút sự chú ý của nữ chính, cố ý chọc cho nữ chính vui vẻ, còn lén lút tặng quà cho nữ chính, tự tay trồng một khu vườn đầy hoa hồng cho nữ chính, dịu dàng lưu luyến gọi nữ chính “Hoa hồng nhỏ”.

Mà cô sau khi bị đá ôm hận trong lòng, liên kết với các học bá trong lớp xúc phạm nữ chính, hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của nữ chính, thúc đẩy tình cảm giữ nam chính và nữ chính, đến cuối cùng rơi vào kết cục thê lương bị cô lập hoàn toàn.

Toàn bộ lý lý nguyên thượng cao* ( truyện đăng trên app TᎽT )

(Lý lý nguyên thượng cao*: Nguyên văn bài thơ "Lý Lý Nguyên Thượng Cao" miêu tả sự tươi tốt của cỏ dại trên Nguyên Thượng, còn "Lý Lý Nguyên Thượng Phổ" được dùng để chỉ những thứ vô cùng thái quá. Có thể nói hai câu này không liên quan gì nhau về mặt ý nghĩa. Khi mọi người bày tỏ sự cảm thán về một điều gì đó thái quá, họ thường khó tìm được một từ thích hợp để diễn đạt sự thái quá ở mức độ tương đối cao.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tô Giai Tuệ không nghiêm túc nghe giảng, trong tâm trí đều là giọng nói “Hoa hồng nhỏ” đó.

Khi chuông hết tiết vang lên, lão Lý không chậm trễ, ôm một chồng sách rời đi. Lão Lý chân trước vừa bước ra sau, trong lớp học phía sau liền ồn ào hỗn loạn, nguyên nhân chủ yếu là do Trần Húc ở phía sau đứng đầu những phần tử không ổn định đang ồn ào, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng rõ ràng là đang thảo luận về học sinh chuyển trường.

Tô Giai Tuệ nhìn về phía Quý Mộc Điềm, sau một tiết học, cô ta đã kết bạn rồi, là một cô gái đeo kính trông rất thanh lịch, hình như tên là... Đường Thư.

“Đừng quan tâm bọn họ.”

Đường Thư liếc mắt ra sau, nói nhỏ:

“Đây là giờ giải lao giữa tiết, tôi dẫn cậu đi tham quan trường.”

Quý Mộc Điềm ngượng ngùng gật đầu, đi theo Đường Thư ra khỏi lớp học.

Hóa ra đây mới là bạn thân tốt trong khuôn văn trường.

Tô Giai Tuệ thực sự không nói nên lời, bởi vì bạn thân tốt của cô Trình Hướng Tuyết ở trong tiểu thuyết là tấm bia đỡ đạt cùng cô bắt nạt nữ chính, kết cục cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, sau cùng cũng không thi đậu đại học, chán nản trở về quê nhà Đông Bắc.

“Chị Tuệ.”

Tô Giai Tuệ ngước mắt, là Kỷ Cảnh. Kỷ Cảnh ở trường học thực sự phù hợp với giả thuyết vừa lạnh lùng vừa ngông nghênh trong tiểu thuyết, anh dựa vào bàn học, tư thế đứng lười biếng, không có biểu cảm gì, áo sơ mi đồng phục lớn hơn một cỡ, cổ tay áo được xắn lên lỏng lẻo, trên cổ tay đeo đồng hồ Rolex, càng làm cho những ngón tay trắng nõn thon dài hơn, nói chung, khá ngầu.

“Anh làm gì vậy?”

“Câu này nên để anh hỏi em.”

Kỷ Cảnh cúi người, tiến lại gần cô, con ngươi đen nhánh hơi chuyển động:

“Có phải em bị phân tâm trong tiết học không? Nghĩ gì vậy?”

“Ai nói em phân tâm, anh không học nhìn chằm chằm em làm gì.”

“Anh giám sát em mà, không nhìn chằm chằm em làm sao biết em phân tâm.”

Lâm Tư Miểu ở bên cạnh nhíu mày nói:

“Hai cậu có thể đừng lải nhải được không, đừng làm phiền tôi tự học.”

Tô Giai Tuệ đẩy nhẹ anh ra:

“Nghe thấy chưa, phiền phức.”

Trần Húc đi qua, ôm bả vai Kỷ Cảnh:

“Không thấy người ta đang chê cậu sao, còn mặt nóng dán mông lạnh, đi, đi đánh bóng nào.”

Giờ giải lao giữa tiết chỉ có 20 phút, Kỷ Cảnh cụt hứng, bị Trần Húc kéo đi góp đủ số lượng.

Bên kia, Đường Thư kéo Quý Mộc Điềm đi dạo một vòng sân thể dục:

“Bên kia là hội trường, bên cạnh hội trường là siêu thị và căn tin trong trường, trở về cậu có thể đăng ký thẻ trường, thuận tiện cho việc mua đồ và cơm trưa.”

“Cảm ơn cậu nha Đường Đường, tôi vừa mới chuyển đến, không quen biết ai cả, lúc đầu còn hơi sợ, may mà có cậu.”

Quý Mộc Châu hơi nói giọng giọng miền nam, mềm mại nhẹ nhàng.

Đường Thư an ủi cô ta:

“Sợ cái gì, có phải mấy bạn nam phía sau lớp chúng ta dọa cậu rồi không, không sao, bọn họ chỉ là trêu chọc mà thôi, không giống với đám lưu manh bên ngoài trường đâu.”

“Vậy thì tốt.”

Quý Mộc Điềm cúi đầu, khóe mắt hơi đỏ:

“Thực sự tôi chuyển học đến Hưng Hải, bởi vì do trường học trước kia, có một nam sinh luôn quấy nhiễu tôi.”

“Ai bảo cậu xinh đẹp, đúng rồi, cậu cũng phải cẩn thận một chút.”

“Cẩn thận?”

“Vừa rồi lúc cậu ở trên bục giảng giới thiệu bản thân, không phải có người nói câu là Kỷ Cảnh sao, tôi nhìn thấy Tô Giai Tuệ quay đầu lại, cô ta chắc chắn là nhìn trúng cậu.”

“Kỷ Cảnh là ai? Tô Giai Tuệ lại là ai? Cậu nói làm tôi mơ hồ.”

Đường Thư kéo Quý Mộc Điềm đến bên ngoài sân bóng rổ, chỉ qua lưới vây:

“Người kéo cổ áo kia chính là Kỷ Cảnh, nghe nói tải sản đứng tên riêng cậu ta gần một tỷ nhân dân tệ, trường của chúng ta để là của cậu ta, Tô Giai Tuệ là bạn gái cậu ta, tuy nhiên... cậu hiểu đó, chỉ chơi vui mà thôi.”

“Chỉ là Tô Giai Tuệ này là người rất bá đạo, bất kỳ cô gái nào nói chuyện với Kỷ Cảnh nhiều hơn một câu đều sẽ bị cô ta gây phiền phức, chưa nghe ai nói cậu là em gái của Kỷ Cảnh, tại sao lão Lý lại vội giải thích thay cho cậu?”

Trên sân bóng rổ, khí thế thiếu niên hứng thú, mái tóc bối rối dưới ánh nắng nhàn nhạt ánh bạc.

Quý Mộc Điềm nghiêng mặt nhìn Đường Thư:

“Vậy, cô ta tìm cậu gây rắc rối sao?”

Đường Thư đẩy mắt kính xuống, tự giễu cười:

“Tôi không xinh đẹp.”

Tác giả có lời muốn nói”

Chiều hôm nay tôi đi nhổ răng, quên đặt thời gian cập nhật ô ô ô tôi có tội, 30 bình luận đầu của chương này sẽ được phát lì xì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play