Thẩm Ấu Dao ra khỏi phòng, đi thẳng lên tầng sáu, bố cục của tầng sáu
và tầng năm khác nhau, tầng năm xây thành các phòng riêng, thích hợp tụ tập bạn
bè, nhưng tầng sáu có một số không gian mở, phù hợp với những người bình thường
xa lạ giao tiếp.
Thẩm Ấu Dao dễ dàng nhìn thấy Đỗ Trạch Thần, có rất ít khuôn mặt phương
Đông ở đây. Đỗ Trạch Thần rất ưa nhìn, hơn nữa cạnh anh có hai hoặc ba người
phụ nữ xinh đẹp ngồi bên, từ khí chất và cách ăn mặc có lẽ là tiểu thư giàu có
thuộc tầng lớp thượng lưu. Đối diện với anh là hai anh họ của cô và một số
thanh niên đẹp trai, một trong số họ đang nói chuyện với Đỗ Trạch Thần, mặc dù
Thẩm Ấu Dao không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng cô có thể nhìn thấy sự
kiên nhẫn dưới khuôn mặt tươi cười của Đỗ Trạch Thần.
Thẩm Ấu Dao lặng lẽ đến gần, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với
họ.
"Cậu Đỗ, tôi thấy trò chơi “Thánh Châu" của anh rất có triển
vọng, chúng ta có thể hợp tác, ngày mai tôi sẽ bảo thư ký của tôi đến tìm anh."
Người phụ nữ tóc vàng bên phải Đỗ Trạch Thần nói, cô ấy mỉm cười trước khi nói,
trông rất hấp dẫn .
Đỗ Trạch Thần chưa nói, Thẩm Ngọc Côn đã nói: "Đây là một cơ hội
rất tốt. Đừng trông cô Mizze còn trẻ nhưng đã là tổng giám đốc của công ty AM,
không bằng hai người hãy bàn bạc thật kỹ.”
Ngay cả Thẩm Ấu Dao cũng đã nghe nói về công ty AM, đây là công ty trò
chơi xếp hạng thứ ba trên thế giới, nếu "Thánh Châu" có thể hợp tác
với họ, nhất định sẽ một bước lên mây.
Thẩm Ấu Dao có chút khó hiểu, chẳng lẽ là cô đã hiểu lầm? Họ thực sự
muốn giúp anh?
Cô lại nghe thấy Đỗ Trạch Thần từ chối: “Cảm ơn cô Mizze ưu ái, nhưng
vấn đề hợp tác cần phải thảo luận sau." Anh liếc nhìn Thẩm Ngọc Côn, nói:
“Mục đích em đến Mỹ lần này là để đính hôn với vợ em, đây là chuyện quan trọng
nhất trong đời em, mọi chuyện phải đợi chuyện này kết thúc."
Thẩm Ngọc Côn thấy anh không bị lừa, Thẩm Ngọc Côn cảm thấy không hài
lòng, nhưng ngoài mặt nở nụ cười nói: “Thấy cơ hội tốt như vậy vụt mất không
phải là việc mà một người nắm quyền khôn ngoan nên làm, cậu chỉ biết yêu đương
như vậy khiến tôi sợ em tôi sẽ phải chịu khổ cùng cậu."
Đỗ Trạch Thần cười thầm trong lòng: Nếu đồng ý, anh lại nói tôi chỉ
nhằm vào tiền, vì tiền có thể bỏ mọi thứ đúng không.
Trong lòng anh không khỏi thở dài, hai ngày nay quả thật anh đã học
được rất nhiều, cách làm việc của một gia tộc trăm tuổi này đúng là vừa quang
minh lỗi lạc vừa gian xảo nham hiểm, ví dụ chỉ ra lỗi lầm của họ thì khiến họ
không còn mặt mũi, nhưng nếu như không biết khó mà lui, thì chính là người mặt
dày không biết xấu hổ, dù thế nào cũng không phải người tốt.
So Đỗ Hoằng Nghị nhỏ bé và nhà họ Đường mới kế thừa được bốn đời căn
bản không so được với cách chơi đùa người khác thành thục như này.
Nhưng tất cả những điều này có thể phá giải bằng một trái tim kiên
định, nói tới cùng chẳng qua là cám dỗ, bọn
họ chỉ đặt cái lợi to hơn trước mắt anh, xem anh muốn hay không mà thôi.
Những tình tiết như tung tấm séc để đuổi người khác trong phim, tuy thô
tục, nhưng lại rất thực dụng đối với đại đa số, không chịu bỏ đi chẳng qua là
vì giá trị tấm séc chưa đủ, cho một triệu không chịu đi, vậy nếu cho mười triệu
thì sao? Mười triệu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.