Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha 

Cả hai cùng nhau về nhà vào buổi tối, nhưng vì hành vi quá mức của Đỗ Trạch Thần mà Thẩm Ấu Dao đã phớt lờ anh.

Đỗ Trạch Thần tự biết mình sai, quay lại giúp cô thu dọn hành lý.

“Mang ấm nước này theo, đổi mùa nên uống nhiều nước.”

“Mang theo hai bộ quần áo mỏng, dạo này thời tiết ở tỉnh Kim không ổn định, đừng để nóng quá.”

“Đến lúc đó em cần cái gì cứ gọi anh, anh sẽ cho người đưa tới cho em…”

Anh vừa cằn nhằn vừa thu dọn đồ đạc, vị thiếu gia chưa bao giờ động tay động chân giờ đã có thể lo cho người khác.

Thẩm Ấu Dao nhìn anh mà trong lòng ấm áp, dần dần quên đi buổi chiều không vui, chủ động đi tới ôm lấy anh: “Nhớ anh thì phải làm sao bây giờ?”

Đỗ Trạch Thần hiếm khi thấy cô làm nũng, liền kéo cô vào lòng ngồi xuống: “Nhớ anh thì gọi cho anh, anh lập tức chạy tới gặp em, được không?”

Thẩm Ấu Dao tựa đầu vào vai anh, yên lặng bày tỏ thân mật.

Cả một đêm dịu dàng với nhau, Thẩm Ấu Dao tạm thời quên mất chuyện cầm thú của Đỗ Trạch Thần, cô chỉ biết mình sắp phải đi rồi, thời gian ở bên anh ngày càng ít, cô càng ngày càng luyến tiếc.

Vì thế hôm sau lại theo anh đi làm, kết quả lại bị tên cầm thú nghiện thịt hành đến tàn ác.

Thẩm Ấu Dao nhìn biểu cảm thành công của anh, trong lòng cô thầm thề rằng nếu cô tin tưởng anh một lần nữa, cô không còn là họ Thẩm!

Bởi vì ngày hôm sau cô sẽ rời đi, Thẩm Ấu Dao cũng không quá nguyện ý chiến tranh lạnh với anh, giằng co hồi lâu, cô quyết định trước đánh anh một trận, chuyện khác tính sau.

Đỗ Trạch Thần không biết Thẩm Ấu Dao đang tức tối, anh giống như một đứa trẻ bị đòn chẳng ngứa, không thèm để ý chút nào, cười nói: “Bảo bối, cứ đánh đi đánh đi, chỉ cần em có thể nguôi giận lại là được….” Nói đến đây, Đỗ Trạch Thần thở dài một hơi, không nhịn được vươn tay kéo cô vào lòng: “Nghĩ đến ngày mai em sẽ rời đi, anh không nhịn được.”

Anh thật sự biết rất rõ điểm yếu của cô, Thẩm Ấu Dao cũng không thể làm gì được nữa, cô nghĩ nghĩ rồi uy hiếp: “Ngày mai sau khi em rời đi, em sẽ không trả lời điện thoại của anh trong năm... ba ngày!”

Đỗ Trạch Thần sửng sốt một chút, sau đó bật cười thành tiếng: “Chuyện tức giận còn có thể trì hoãn, sao em lại đáng yêu như vậy?”

Thẩm Ấu Dao ôm cổ của anh, dựa vào trên vai của anh tức giận nói: “Sao anh lại xấu xa như vậy nhỉ?”

Đỗ Trạch Thần nghiêng đầu hôn lên má cô: “Anh chỉ có ý với em thôi.”

……

Sáng hôm sau, Đỗ Trạch Thần đưa Thẩm Ấu Dao đến phim trường. Thẩm Ấu Dao nhìn đống hành lý lớn nhỏ của mình: “Sao lại có nhiều đồ như vậy?”

Đỗ Trạch Thần nói: “Chuẩn bị cho an toàn. Chuyện khác anh đã nói cho Tiểu Mầm. Nếu em cần gì khác, nhớ gọi cho anh.”

Thẩm Ấu Dao hừ lạnh một tiếng: “Em đã nói là ba ngày không để ý tới anh, ba ngày không gọi điện thoại cho anh, không tiếp điện thoại của anh.”

Đỗ Trạch Thần nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, nhéo mặt cô cười: “Em nguyên tắc như vậy sao?”

Thẩm Ấu Dao nhăn mũi với anh, tỏ thái độ kiên định.

Đỗ Trạch Thần đột nhiên nắm lấy eo cô, đột nhiên ấn cô vào lòng, cúi đầu cắn vành tai cô: “Vậy anh có nên lấy phần thưởng trước không?”

Thẩm Ấu Dao rùng mình một cái, bịt lỗ tai đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy? Có thể lỡ máy bay đấy.”

Đỗ Trạch Thần thở dài: “Đi thôi.”

Trên đường đưa Thẩm Ấu Dao ra sân bay, Đỗ Trạch Thần chắc chắn cô sẽ luyến tiếc mình nên anh đã trêu chọc cô suốt quãng đường, khi thời gian lên máy bay đến gần, Thẩm Ấu Dao càng dung túng anh hơn.

Khi lời nhắc lên máy bay vang lên trên đài phát thanh, cô thậm chí còn chủ động hôn lên môi anh, bị anh ép hôn một nụ hôn kéo dài nóng bỏng nồng say.

Thẩm Ấu Dao lưu luyến tạm biệt anh để vào cổng. Mới vừa ngồi lên ghế đã muốn nhắn tin cho Đỗ Trạch Thần, người ngồi bên cạnh đi tới, lúc ngồi xuống phát ra tiếng lớn làm cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó mở to hai mắt ngạc nhiên.

Đỗ Trạch Thần quay đầu nhìn cô cười: “Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”

Thẩm Ấu Dao thật sự kinh ngạc: “Anh, sao anh ở đây?”

Đỗ Trạch Thần cười nói: “Thật sự không đành lòng chia tay với em cho nên anh đưa em đến phim trường luôn.”

Thẩm Ấu Dao nắm lấy tay anh lắc lắc, biểu lộ vui mừng nhưng lại có chút lo lắng: “Chuyện ở công ty không có chuyện gì chứ?”

“Đừng lo lắng.” Đỗ Trạch Thần nói: “Những người mà ông anh chuẩn bị cho anh đều rất có năng lực.” Chính vì lo lắng cháu mình sẽ không hiểu gì, những người được chọn của ông ấy không chỉ trung thành mà năng lực nghiệp vụ còn rất tốt.

“Hơn nữa, em thấy anh dạo này đi sớm về muộn bị quay như chong chóng là vì gì?”

Trong lòng  Thẩm Ấu Dao nóng lên, không nhịn được ôm lấy anh.

Sau khi máy bay cất cánh, hai người điều chỉnh lại chỗ ngồi, Đỗ Trạch Thần dựa vào lưng ghế, ôm Thẩm Ấu Dao hỏi: “Ba ngày nay thật sự phớt lờ anh sao?”

Thẩm Ấu Dao suy nghĩ một chút nói: “Vậy hai ngày?” Sau đó cô lại sợ chính mình mềm lòng, liền gật đầu kiên định thuyết phục chính mình: “Ừm, hai ngày, không thể ít hơn.”

Làm cho Đỗ Trạch Thần ôm cô vào lòng: “Sao em lại đáng yêu như vậy? Nói cho anh biết đi! Em đến đây là vì muốn mệnh anh sao?”

Thẩm Ấu Dao cắn cổ của anh, khẽ hừ một tiếng: “Có anh muốn ăn em thì có.”

Đỗ Trạch Thần nghĩ tới điều gì đó, ghé vào tai cô thì thầm: “Cũng đúng, em luôn là người nói ‘không được’, ‘muốn chết’ mà.”

Sắc mặt Thẩm Ấu Dao đỏ lên, tức giận đến đẩy anh ra...

Hai người xà nẹo một đường, tới nơi được người quản lý dẫn hai người đến một căn phòng đôi lớn.

Thẩm Ấu Dao nói: “Không cần bố trí phòng lớn như vậy, nếu không ngày mai phải đổi, cứ theo như ban đầu sắp xếp là được.”

Giám đốc sản xuất khó hiểu: “Đây là phòng chuẩn bị cho hai vị? Không có phòng khác.”

Thẩm Ấu Dao còn chưa kịp phản ứng: “Ngày mai anh ấy đi rồi, tôi không cần một mình ở chỗ này…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play