《Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》
Đỗ Trạch Thần nhìn
đám người chen chúc trong văn phòng: "Mấy người có ý gì?"
Vương Cảnh Huy
nói: "Chủ tịch Đỗ, xin cậu khôi phục chức vị của tổng giám đốc Lý, ông ấy
làm trong tập đoàn nhà họ Đường lâu lắm rồi, cậu nói tổng giám đốc Trịnh tự từ
chức thì chúng ta cũng không tranh cãi, thế nhưng tổng giám đốc Lý là do cậu
yêu cầu sa thải đúng chứ?"
Một giám đốc điều
hành tức giận nói: "Ngài hỏi chúng tôi có ý gì, chúng tôi cũng muốn biết
ngài có ý gì? Tại sao ngài lại sa thải tổng giám đốc Lý? Sau khi tổng giám đốc
Lý có phải sẽ đến lượt chúng tôi đúng không?"
Đỗ Trạch Thần bị
anh ta hỏi dồn dập khiến anh cảm thấy tức cười: "Thế nên ý của mấy người
là mấy người cũng muốn giống như anh ta, hoàn toàn không cho phép tôi nhúng tay
vào chuyện của công ty sao?"
Vương Cảnh Huy
nói: "Là do cậu quá nóng vội. Cậu mới tới công ty được bao lâu, những công
việc này của tập đoàn nhà họ Đường không phải là những hạng mục nhỏ mà các cậu
hay làm trong giới giải trí, chỉ cần phạm một sai lầm thôi là không có cơ hội
cứu vãn."
"Một quyết
định sai lầm có thể phá hủy hoàn toàn một doanh nghiệp, tổn thất không thể đo
lường được."
Đỗ Trạch Thần nói:
"Tốt xấu gì tôi cũng lớn lên với ba và ông ngoài của tôi, sao tôi lại
không biết mấy kiến thức thông thường này? Tôi dường như chưa từng định tham
gia vào việc ra quyết định, tôi muốn biết một chút, chẳng lẽ công việc của tôi
trong công ty cũng là sai ? Rốt cuộc là vì cái gì khiến các người nghĩ rằng tôi
là một kẻ ngốc vậy?"
Vương Cảnh Huy bày
ra bày ra dáng vẻ không biết phải làm sao để có thể nói chuyện: "Đỗ thiếu
gia, bây giờ cậu đang để tâm vào mấy chuyện vụn vặt và coi tất cả mọi người là
kẻ địch của cậu."
Đỗ Trạch Thần cười
lạnh lùng: "Mấy người không phải sao?"
Giám đốc điều hành
vừa mới mở miệng lại nói: "Có phải cậu cảm thấy chúng tôi không phải người
của cậu nên muốn đổi hết chúng tôi một lượt đúng không? Vậy thay vì chờ bị đuổi
đi, tôi thà tự đi còn hơn."
"Ỷ vào nhiều
người để có thể đánh ngược một trận?" Đỗ Trạch Thần bật cười: "Thế
nên hai người đang uy hiếp tôi?"
Vương Cảnh Huy
nói: "Rõ ràng là cậu đang ép bọn họ."
Đỗ Trạch Thần kéo
một cái ghế ra và ngồi xuống, thả lỏng tựa lưng vào ghế, nhìn qua từng người
một, không ít người chột dạ quay đầu đi.
"Tôi tự nhận
mình không bạc đãi mấy người, tiền lương và phúc lợi đãi ngộ của mấy người cũng
giống như lúc ông ngoại tôi ở đây, không thay đổi một chút nào. Nếu muốn nói
mấy người bất mãn với tôi, ngay cả mấy người các ông tôi còn không gặp đầy đủ,
tiếp xúc công việc lại càng ít đến đáng
thương. Vậy nên các ông không phải chướng mắt người lãnh đạo là tôi, mà chỉ để
có khả năng tranh thủ được càng nhiều lợi ích."
Vương Cảnh Huy
nhíu mày nói: "Chủ tịch Đỗ, ngài đang trộm đổi khái niệm đấy, chúng tôi
chỉ cảm thấy ngài đang xử lý vấn đề của tổng giám đốc Lý bị mất công
bằng."
Đỗ Trạch Thần
không để ý tới ông ta nữa nữa, anh thở dài một hơi rồi nói: "Lòng tham
không đáy không phải một chuyện tốt." Nói đến đây, bỗng nhiên anh nở nụ
cười: "Mấy người có thể từ chức đi, thử xem tôi có cúi đầu hay
không."
Mọi người hai mặt
nhìn nhau, không phải là níu kéo và cầu xin như dự đoán, có vài người không
khỏi hơi dao ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.