《Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.-
Calantha》
Đợi Đỗ Hoằng Nghị
rời đi, Đỗ Trạch Thần chán nản ngã lên ghế, dáng vẻ nản lòng thoái chí.
Thẩm Ấu Dao đến
gần và ôm anh, dịu dàng nói: "Tất cả rồi sẽ qua đi."
Đỗ Trạch Thần
giống như một đứa trẻ nằm trong lòng cô: "Nếu bọn họ thật sự nghỉ việc thì
phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Ấu Dao nói:
"Sẽ không đâu, tập đoàn nhà họ Đường không bạc đãi bọn họ, anh cũng không
bạc đãi bọn họ, không có đạo lý bởi vì anh muốn làm một việc mà đối xử với anh
như vậy..."
[Đúng vậy, nếu so
sánh thì việc sửa đổi phương án marketing chỉ là một chuyện nhỏ, sao lại tăng
lên cao đến mức các giám đốc điều hành đột ngột nghỉ việc tập thể như vậy
được?]
[Đỗ thiếu gia mới
nhậm chức chủ tịch được bao lâu, chỉ cần nhìn thái độ phòng thủ nghiêm ngặt của
bọn họ, Đỗ thiếu gia có thể làm gì? Giống như anh ấy làm chủ tịch sẽ phá hủy
tập đoàn nhà họ Đường ấy.]
[Mọi chuyện đến
mức này thật ra đã hơi rõ ràng rồi, những người chúng ta thấy Đỗ thiếu gia
không có năng lực gì, thấy anh ấy vô lý gây sự, thật ra đều là bị người ta
thiết kế hãm hại…]
[Thế nên chúng ta
đã nghĩ oan cho anh ấy sao?]
[Bỗng nhiên phát
hiện, thiếu gia thật đáng thương... Ba ruột anh ấy vì muốn đoạt quyền mà dẫn
dắt mọi người đuổi anh ấy đi...]
[Thiếu gia cố lên!
Chúng tôi ủng hộ anh!]
[Chỉ sợ chuyện này
không đơn giản như vậy. Nếu những người đó thật sự từ chức, Đỗ thiếu gia nhất
định phải nhượng bộ, tuy rằng không dễ nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói, lợi ích và
đạo đức chẳng liên quan gì đến nhau hết, lần này thiếu gia thật sự rất nguy
hiểm.]
Thẩm Ấu Dao nhìn
đồng hồ đeo tay rồi nói: "Đừng nghĩ nữa, hôm nay phải đi phục hồi chức
năng." Cô xoa đầu Đỗ Trạch Thần: "Cùng lắm thì em nuôi anh
thôi."
Đỗ Trạch Thần cười rộ lên: "Cũng được, cùng lắm thì anh lại trở về lăn lộn
trong giới giải trí, chúng ta còn có thể ở biệt thự, lái xe sang."
[Tuy rằng anh ấy
nói như vậy rất thiếu đánh, nhưng tôi vẫn thấy hơi đau lòng.]
[Thiếu gia, anh
đừng trở về, bảo vệ tập đoàn nhà họ Đường thật tốt, anh nhất định có thể làm
được.]
[Đỗ thiếu gia còn
đang hồi phục chức năng?]
[Cũng bình thường
mà. Dù sao tai nạn xe cộ trước đó rất nghiêm trọng, bại liệt có thể đứng lên
nhanh chóng như vậy đã là kỳ tích, phục hồi chức năng ít nhất phải kéo dài từ
một đến hai năm.]
Trên đường đến
bệnh viện, vì nhận được sự khuyên giải của Thẩm Ấu Dao nên cảm xúc của Đỗ Trạch
Thần tốt hơn rất nhiều.
Nhưng khi người
trị liệu đeo đồ hỗ trợ lên cho anh, trên mặt anh không tự chủ thể hiện sự bài
xích, Thẩm Ấu Dao ôm anh dỗ dành: "Cố lên, tất cả rồi sẽ qua đi."
Lúc đầu mọi người
còn không biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi Đỗ Trạch Thần đeo đồ hỗ trợ
rồi đau khổ đứng lên, lúc này mọi người mới biết được, phục hồi chức năng lại
thống khổ như thế. Chẳng qua chỉ hơn mười phút, Đỗ Trạch Thần đã chảy mồ hôi
đầm đìa.
[Đau lòng quá, tôi
nhớ thể chất thiếu gia không thích đổ mồ hôi, có thể đạt đến trình độ này, nhất
định rất thống khổ.]
Thế là Thẩm Ấu Dao
chủ động mở miệng với ống kính: "Lúc mới bắt đầu phục hồi chức năng còn
khó khăn hơn bây giờ gấp trăm lần. Tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy đứng lên từng
chút một, cho đến bây giờ biểu hiện không khác bình thường là mấy."
Đường Huyên nói
cho cô biết, thời điểm nên kể khổ thì vẫn phải kể khổ, con người đều là động
vật sống theo tình cảm, sự khó khăn có thể khơi dậy sự đồng tình nên mọi người
sẽ bất giác khoan dung hơn. Vốn dĩ dạy cô cách đối nhân xử thế, bản thân cô
không quen dùng, lúc này lại rất tự nhiên dùng trên người Đỗ Trạch Thần. cô
thật sự hy vọng mọi người trên toàn thế giới này đều đối xử dịu dàng với anh.
Trợ lý của người
trị liệu là một cô bé, hiển nhiên cô bé cũng xem phát sóng trực tiếp nên đã chủ
động lấy mấy cái đĩa CD ra: "Đây là hình ảnh quay lại quá trình hồi phục
chức năng của Đỗ Trạch Thần, anh ấy có thể đứng lên nhanh như vậy thật sự vô
cùng không dễ dàng."
Đạo diễn phát vài
đoạn quay trong lúc phát sóng trực tiếp. Lúc ban đầu anh hoàn toàn bại liệt,
không thể đứng dậy nổi, đoạn sau anh đi lại vẫn rất khó khăn như vớt ra khỏi
mặt nước... Mỗi một đoạn, mỗi một bước đều ẩn chứa sự nỗ lực không muốn để ai
biết.
[Nước mắt không
ngừng rơi... Xin lỗi thiếu gia, lúc anh gặp khó khăn nhất thì không bảo vệ anh
được!]
[Xin lỗi, tôi xin
lỗi vì sự thiếu hiểu biết của tôi, tôi thề, sau này tôi tuyệt đối không tùy
tiện mắng chửi người khác trên mạng nữa.]
[Xin lỗi... Tôi
không ngừng khóc được, tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy lớn lên trong sự yên bình,
không ngờ anh ấy lại phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn như vậy. Nhớ
đến khoảng thời gian bên ngoài mắng chửi và nguyền rủa anh ấy, thật sự rất đau
lòng.]
[Thật muốn trở về
đánh chết mình lúc đó, vì sao lại không có đầu óc, người ta bảo sao thì nghe
vậy chứ, tôi thật sự là một tên ngốc mà!]
[Mọi người có phát
hiện không, lúc Thẩm Ấu Dao ở đây thì cho dù Đỗ thiếu gia có đau đớn thế nào
cũng nở nụ cười. Còn lúc Thẩm Ấu Dao vắng mặt thì anh ấy mới vô cùng thống
khổ.]
[Cuối cùng tôi
cũng biết vì sao Đỗ thiếu gia lại thích Thẩm Ấu Dao như vậy, khi tất cả mọi
người vứt bỏ anh ấy, chỉ có cô ấy ở canh bên, kiên định cổ vũ, cùng anh ấy đi
trên cùng một con đường về phía trước.]
[So sánh với Thành
Nhụy, bỗng nhiên tôi hiểu được lời thiếu gia nói, hình như chỉ khi nào có
chuyện liên quan đến sự nghiệp và tài sản của thiếu gia thì cô ta mới tích cực
xuất hiện thôi. Nếu thật sự quan tâm đến bạn bè, thời gian này mới là lúc cần
hỏi thăm và quan tâm nhất, sao đến cái bóng còn chẳng thấy?]
[Ha ha, ai nói
Thẩm Ấu Dao chỉ thích hợp sống trong phú quý? Tuy rằng bởi vì không phải chuyên
nghiệp nên cô ấy không giúp anh ấy được, nhưng cô ấy đã chuẩn bị cho anh ấy một
đường lui, cho dù thất bại vẫn sẵn sàng cùng anh giúp đỡ lẫn nhau bước tiếp,
người như thế mới đáng giá giao phó cả cuộc đời.]
Sau khi Đỗ Trạch
Thần hồi phục chức năng xong, anh nằm trên giường thở hổn hển, tâm trạng đau
buồn khi bị Đỗ Hoằng Nghị và các giám đốc điều hành bức bách cũng biến mất, anh
cười nói với Thẩm Ấu Dao: "Em nói đúng, tất cả rồi sẽ qua đi."
Thẩm Ấu Dao ôm
anh.
"Ấu
Dao." Đỗ Trạch Thần nói: "Mấy ngày nay anh muốn theo dõi chặt chẽ
những chuyện bên tập đoàn nhà họ Đường, nghĩ biện pháp trấn an các giám đốc
điều hành và cổ đông. Anh không để ý được bên phía Lãng Tuệ và Tượng Lam Loan,
em giúp anh để ý một chút nhé." Sau khi nói xong, anh ghé sát bên tai Thẩm
Ấu Dao thì thầm gì đó.
Thẩm Ấu Dao gật
đầu: "Anh cứ yên tâm làm chuyện bên này đi, em sẽ giúp anh để ý."
Đám người Đỗ Hoằng
Nghị nhìn hướng gió trên mạng, vẻ mặt không khỏi âm trầm như nước.
Vương Cảnh Huy
nhíu mày: "Làm sao bây giờ? Tiểu Thần vậy mà thông minh, lợi dụng sự yếu
thế khiến chúng ta mang danh bất nghĩa."
Đỗ Hoằng Nghị suy nghĩ một chút nói: "Có thể dùng tiền cưỡng ép xoay
chuyển hướng gió không? Không thể để nó
náo loạn như vậy được, sau này nó mời thủy quân tẩy trắng, chúng ta cứ
để mặc nó làm như thế?"
"Tổng giám đốc Vương, ngài đừng quá lo lắng quá." Đỗ Hoằng Nghị nói:
"Tôi ở trong giới giải trí nhiều năm, biết rõ những cư dân mạng chỉ mở mồm
nói chuyện tùy tiện thôi, rất nhanh sẽ thấy núi Thái Sơn. Trên thực tế, không
đến mấy ngày là bọn họ sẽ quên hết tất cả mọi chuyện."
"Hơn nữa mọi người không lăn lộn trong giới giải trí, bọn họ không nhận ra
ai với ai, nhắc tới giám đốc điều hành và cổ đông tập đoàn nhà họ Đường thì có
thể làm gì được? Ngược lại, bản thân Tiểu Thần nổi tiếng, lại nháo mọi chuyện
lớn như vậy, nếu cho nó nếm được vị ngọt, sau này nó cứ dùng biện pháp này để
chơi xấu thì biết làm sao? "
Có người nói:
"Cậu ta chắc chắn sợ chúng ta từ chức, tôi nghĩ chắc cậu ta hết cách rồi,
chỉ có thể sử dụng dư luận để đe dọa chúng ta."
Đám người nghĩ
cũng đúng, đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ qua thì rất đáng tiếc. Dư luận
sẽ thuộc về người thắng, bây giờ việc quan trọng là nắm được lợi ích thực tế
trong tay, huống hồ pháp luật không trách mắng dân chúng, nhiều người cùng nhau
hành động thì cư dân mạng muốn mắng cũng không biết mắng ai.
Mấy xưng hô như
giám đốc điều hành tập đoàn nhà họ Đường hay cổ đông tập đoàn nhà họ Đường cũng
không khác nhau là bao.
Vương Cảnh Huy giả
vờ thở dài nói: "Nhìn dáng vẻ hôm nay của Tiểu Thần, sợ là không đụng vào
tường nam không biết quay đầu, người trẻ tuổi vẫn nên vấp phải chút trắc trở
mới tốt."
Hướng gió trên
mạng không chỉ hướng đến một nhóm người, dù sao mấy người Đỗ Hoằng Nghị cũng
trải qua không ít sóng gió, có thể duy trì bình tĩnh, còn Thành Nhị lại tức
giận đến mức không ăn được cơm.
Cô ta tắt phát
sóng trực tiếp, nghiến răng nghiến lời nhìn chằm chằm vào những bình luận mắng
cô ta trên mạng.
"Đỗ Trạch
Thần, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận!" Cô ta hiểu những nhà tư bản kia
nhất, bức ép anh đến mức này là vì lợi ích bây giờ, sao có thể chỉ vì dư luận
mà buông tay?
Xem ra cô ta phải
chuẩn bị lần hai thật tốt, Đỗ Trạch Thần thật sự ngây thơ không cứu nổi!
Cô ta nhìn dáng vẻ Đỗ Trạch Thần tựa vào lòng Thẩm Ấu Dao mà căm ghét trong
lòng, Thẩm Ấu Dao hỗ trợ? Vậy cũng phải xem Bành Khả có đồng ý hay không đã!
Đến lúc đó đừng có tạo thành trò cười.
Cư dân mạng hiển
nhiên cũng nhớ tới chuyện của Bành Khả.
[Bỗng nhiên thấy
hơi sợ hãi, Đỗ thiếu gia và Bành Khả là đối tượng hợp tác, nhưng hình như Bành
Khả là thế thân của Thẩm Ấu Dao?]
[Trải qua nhiều
ngày như vậy, cô Bành chắc hẳn phải biết chuyện chứ?]
[Tôi cảm thấy cô
ta biết rồi, chứ đã nhiều ngày như vậy, với tư cách là cộng tác viên, dù thế
nào thì cô ta cũng nên quan tâm tới Đỗ thiếu gia đúng không? Kết quả cô ta một
lần cũng chưa từng tới, ngược lại đối thủ cạnh tranh của cô ta là Thành Nhụy
mỗi ngày đều chịu khó chạy tới đây.]
[Có phải Đỗ thiếu
gia bởi vì đã dùng hết vận may của hai mươi năm đầu thai rồi nên bây giờ chỉ
toàn gặp chuyện xui xẻo chăng?]
[Chị gái nhỏ Bành
Khả cũng hỗ trợ mà, bị coi là thế thân cũng không phải lỗi của hai người bọn
họ.]
[Tôi tin rằng chị
gái nhỏ Bành Khả rất rộng lượng nên sẽ không trách bọn họ đâu.]
[Mấy người bên
trên quá lạc quan rồi, Bành Khả cũng không dễ chọc như vậy.]
[Chuyện gì đang
xảy ra vậy? Cầu xin phổ cập khoa học.]
[Oa, chuyện này
là... Đang lo lắng cho mấy người Đỗ thiếu gia đó.]
Thì ra cư dân mạng
thần thông quảng đại đã bới ra không ít tư liệu cá nhân của Bành Khả:
Cô cả nhà họ Bành,
tính cách ương bướng, tính tình nóng nảy. Khi mẹ cô ta sinh cô ta ra đã bị
thuyên tắc ối nên qua đời. Cô ta cực kỳ bài xích với việc ba cô ta tái hôn và
vô cùng chán ghét hai đứa em trai nhỏ tuổi của cô ta. Chỉ cần cô ta ở nhà, nhà
họ Bành sẽ không được yên bình.
Lúc đầu ông bà nội
cô ta thấy cô ta còn nhỏ tuổi đã mất mẹ nên vô cùng đau lòng, sau này cũng hoàn
toàn thất vọng về cô ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.