Khi Đỗ Trạch Thần đến nơi, anh bắt gặp tình cảnh hỗn loạn này, gián bò lổm ngổm trên mặt đất khiến anh cũng sợ hãi.

Những người mới lần lượt lao ra khỏi phòng học hét lên, anh thấy rõ một người phụ nữ nhân cơ hội đẩy mạnh Thẩm Ấu Dao...

Nếu là cô gái bình thường, chắc chắn sẽ đẩy ngã được, tưởng tượng cảnh nằm trên mặt đất đầy gián...

Đỗ Trạch Thần không khỏi rùng mình, may mắn thay, chân của Thẩm Ấu Dao rất vững, cô không bị ảnh hưởng, chạy theo mọi người một cách thuận lợi.

Đỗ Trạch Thần nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô, không kìm được, đi theo mọi người lên phòng họp trên lầu.

Giáo viên tức giận hỏi người mới đến: "Chuyện gì đây?"

Một cô gái khá xinh đẹp trực tiếp chỉ vào Thẩm Ấu Dao nói: "Là con tiu đây này, đều do cô ta!"

Cô ta hình như là kẻ cầm đầu, cô ta vừa mở miệng, người khác cũng hùa theo: “Đúng vậy, tự cô ta làm sai bị trả thù, còn liên luỵ tới mọi người!"

"Tôi nghĩ cô ta cố tình làm vậy, cố tình nhấc cái hộp lên..."

“Oẹ..." Đây chính là nghệ sĩ cười to lúc nãy.

"Da mặt cũng dày đấy, còn có mặt mũi đi lên lớp."

...

Hơn chục người vội vàng nói Thẩm Ấu Dao, trông giống như trời cũng chẳng dung..

Đỗ Trạch Thần không biết sao trong tình cảnh như này sắc mặt Thẩm Ấu Dao vẫn không thay đổi, dù sao thì anh cũng rất tức giận: "Ai nói cô ấy là con giáp thứ mười ba? Tôi còn không biết mình nuôi con giáp thứ mười ba?"

"Có rất nhiều tin đồn và scandal trong giới giải trí, các người tin hết à? Vậy các người đừng đi diễn nữa, thành lập ủy ban kỷ luật quét sạch thị phi trong giới giải trí đi." 

Anh mất bình tĩnh, những người mới đến đều cúi đầu, nhưng từ bộ dạng của họ đều có thể nhìn ra nỗi bất bình trong lòng họ, sau khi cùng chĩa mục tiêu vào Thẩm Ấu Dao mấy ngày qua, khiến họ chắc nịch thân phận con giáp thứ mười ba của cô.

Đỗ Trạch Thần biết Tiếu Minh Chính nói đúng, nếu anh can thiệp, e là Thẩm Ấu Dao càng bẽ mặt hơn.

Nhưng anh không thể thuyết phục bản thân để cô gái bị chính anh liên luỵ phải chịu khổ, nên anh nói: “Thẩm Ấu Dao, đi theo tôi, sau này không học ở đây nữa, tôi dẫn cô đi tìm cô Tú Văn."

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, cô Tú Văn là một trong những giáo viên dạy biểu diễn hàng đầu của Anh Hoàng, bình thường chỉ phụ trách dạy dỗ những nghệ sĩ tiềm năng mà công ty chú trọng, còn có một số diễn viên phái thực lực, ảnh đế ảnh hậu gặp phải bế tắc, thỉnh thoảng cũng xin bà cho lời khuyên.

Nghệ sĩ bà ấy dạy đều là những diễn viên thực lực.

Nhìn thấy sự ghen tị và ngưỡng mộ trong mắt họ, Đỗ Trạch Thần rất vui: "Ngưỡng mộ? Hết cách rồi, tất cả đều là do các người ép, nếu không thích cô ấy như vậy, chỉ có thể để cô ấy đến học ở chỗ cô Tú Văn."

Nhìn dáng vẻ đắc ý đó, Thẩm Ấu Dao nghi ngờ rằng nếu không phải họ không thể đắc tội với anh, họ sẽ thực sự lao vào đánh anh.

Tuy nhiên, Thẩm Ấu Dao rất vui khi trở thành đối tượng được bảo vệ, tất nhiên, chuyện vui nhất là có thể học hỏi cô Tú Văn, giáo viên trong lớp này như có thành kiến với cô, dạy học không nghiêm túc lắm. Nhìn thấy nụ cười của Thẩm Ấu Dao, Đỗ Trạch Thần cảm thấy bớt bức bối, mỗi khi cô gái này cười, đôi mắt như lấp lánh ánh sao, vừa trong sáng vừa long lanh.

"Đi nào!"

Lúc Đỗ Trạch Thần dẫn Thẩm Ấu Dao đi ra ngoài, anh nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười khẩy khinh thường: "Bảo vệ cô ta như vậy, còn nói không phải con giáp thứ mười ba."

Đỗ Trạch Thần muốn xoay người, nhưng lại bị Thẩm Ấu Dao ngăn lại, ánh mắt lấp lánh: "Đưa tôi đi gặp cô Tú Văn, đừng vì mấy chuyện linh tinh này mà lãng phí thời gian."

Cô như không quan tâm đến những lời chửi mắng và khi dễ đó, Đỗ Trạch Thần thực sự ngưỡng mộ cô, nếu anh có một nửa tâm tính của cô, Chu Ngạn Lâm có lẽ sẽ không đau đầu như vậy.

Cô Tú Văn không nói gì, những người đứng càng cao, càng không dễ dàng kết luận, giới giải trí không phải là nơi dễ dàng nhìn ra chân tướng.

Hơn nữa, bà ấy từng dạy dỗ Đỗ Trạch Thần một thời gian, biết rằng mặc dù anh có một số thói quen xấu của con nhà giàu, nhưng bản chất không xấu.

"Trong lớp của Lý Khả? Chẳng trách." Bà ấy cười: "Dái tai bà ấy mềm, còn dễ tin người.”

Vì vậy nói tới cùng, Thẩm Ấu Dao bị lớp bài xích, vì cô giáo dung túng.

Sau khi Thẩm Ấu Dao ổn định, Đỗ Trạch Thần lái xe đến dinh thự Thái Dương. Hôm nay, một công tử trong giới thấy buồn chán nên đã tổ chức tiệc, gọi một nhóm người tới tụ tập. Đúng là Đỗ Trạch Thần đã lâu không gặp các anh em, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện không hay, mẹ anh cứ cằn nhằn bên tai anh, mà người có thể giúp anh chính là ba, nhưng ba anh lại đi công tác.

Vì vậy, khi nghe nói có tiệc, anh không quan tâm mình có thân không, chỉ mau chóng chạy ra ngoài.

"Yo, đại minh tinh của chúng ta đến rồi!"

"Từ lúc đi quay phim, lâu lắm mới gặp!"

Đỗ Trạch Thần vừa vào cửa liền bị hai người bạn thân ôm lấy: "Đừng nói nữa, quay phim chạy loạn xạ, còn có rất nhiều việc, thật sự rất phiền phức."

Phàn Hiểu Phong cười ha ha, nói: "Là do nhiều việc? Scandal của cậu ba mẹ tôi cũng biết, còn hỏi tôi cơ, đến cô ấy cũng không biết cậu có người yêu, suy ra là cậu ngoại tình."

“Cút!” Đỗ Trạch Thần cười mắng: “Ông đây là loại người như vậy?”

Kỳ Cao Nghị xem náo nhiệt không lo chuyện lớn: "Nghe cậu nói kìa, như thể lúc trước cậu rất an phận thủ thường ý, dù sao tôi không nhìn ra cậu có phải loại người như vậy hay không."

“Tôi không an phận thủ thường bao giờ.” Đỗ Trạch Thần bóp cổ, khẽ dùng sức: “Lâu rồi không xử cậu, cậu to gan nhỉ.”

Họ vui đùa đi vào trong góc, thì nghe thấy bên cạnh có người nói: "Yô, đây không phải là Đỗ thiếu gia à? Còn tâm tư ra ngoài chơi à?"

Nếu phía trước chỉ là một trò đùa và trêu chọc giữa những người bạn, thì câu này rất châm chọc.

Đỗ Trạch Thần nhìn những người đang đến, sau đó lộ ra vẻ mặt nóng nảy: "Sao Cao Lập Vĩ mời cả mấy hạng thế này tới vậy, trông thật chướng mắt, không sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của khách à."

Những gì Đỗ Trạch Thần nói hơi gay gắt, người trước mặt anh chỉ trông hơi bình thường, có thêm răng khểnh, cho nên dù trau chuốt, khi đứng trong đám công tử nhà giàu cũng trông không ra gì.

Tuy nhiên, khi trao đổi chiêu thức với kẻ thù không đội trời chung, tự nhiên phải gay gắt, biết Ngụy Anh Tuấn ghét người khác nói tới ngoại hình anh ta, Đỗ Trạch Thần không ngừng lấy chuyện đó ra công kích anh ta.

Một người dù tốt tính đến đâu cũng luôn có kẻ thù không đội trời chung, chưa kể tính tình Đỗ thiếu gia vốn kiêu ngạo, bá đạo, nên cũng có vài kẻ thù không đội trời chung, nhưng gốc rễ với người trước mặt tương đối sâu, có thể trực tiếp liên quan tới đời ba anh.

Nhà họ Ngụy cũng là một trong những cổ đông lớn của Anh Hoàng, năm đó họ tranh giành cổ phần của Anh Hoàng để có được quyền chủ tịch cao nhất. Ba anh năm đó vừa hay kết thân với nhà họ Đường, được nhà họ Đường ủng hộ, cho nên giành được thắng lợi cuối cùng.

Anh Hoàng ngày càng lớn mạnh, ông Nguỵ càng lo lắng, càng không ưa gia đình họ Đỗ, Ngụy Anh Tuấn cũng học theo, từ nhỏ đã đối địch với Đỗ Trạch Thần, nhưng hầu như chưa bao giờ thắng.

Lần này, anh ta không tức giận, mà lấy điện thoại ra lướt: "Đỗ thiếu gia ngoại tình với Thẩm Ấu Dao, là người mới của đoàn phim “Mạc Thuỷ", Đỗ thiếu gia này, không phải cậu không sợ trời không sợ đất à? Không làm chuyện có lỗi mà không trả lời à? Đã ba bốn ngày rồi phải không?"

"Còn có cả ả con giáp thứ mười ba này…" Nguỵ Anh Tuấn lắc đầu, thở dài nói: "Trông đúng là có lỗi với khán giả quá nhỉ?"

Đỗ Trạch Thần cười khẩy: "Đã lâu không gặp, cậu chẳng những càng ngày càng xấu, còn mù lòa, với chút đầu óc này nên ngoan ngoãn làm thằng bại gia đi, như thế nhà họ Ngụy còn có thể cố gắng thêm một khoảng thời gian nữa."

"Cậu…" Nguỵ Anh Tuấn còn muốn nói, nhưng lại bị Hạ Tuấn Trì cách đó không xa cắt ngang: "Thần Tử! Mọi người nói gì thế? Mau lại đây, cãi nhau ở tiệc người ta, đúng là thất lễ!"

Kỳ Cao Nghị nói với Nguỵ Anh Tuấn: "Đúng, trông xấu đúng là mất lịch sự, chúng ta tránh ra đi." Nói xong, anh ấy khoác tay Đỗ Trạch Thần, đi đến bên cạnh Hạ Tuấn Trì.

Chọc Nguỵ Anh Tuấn tức gần chết, anh ta tức giận hét lên: "Đỗ Trạch Thần, phẩm hạnh của cậu sẽ khiến giá cổ phiếu của Anh Hoàng giảm xuống. Để xem lần này ba cậu còn bảo vệ cậu như thế nào!"

Phàn Hiểu Phong nói: "Đầu óc Nguỵ Anh Tuấn bị lừa đá à? Thần Tử không phải là người nắm quyền, sao có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu?"

Đỗ Trạch Thần không quan tâm đến những thứ khác: "Mở Weibo trên điện thoại ra, cho tôi xem."

“Cậu không có à?” Phàn Hiểu Phong nói. 

“Quản lý của tôi đã thay đổi mật khẩu rồi.” Đỗ Trạch Thần nói: “Hơn nữa hai hôm nay tôi ở với mẹ và ông.” Chủ yếu do anh không thấy nên không biết, anh biết anh không kìm được giận, sao có thể thấy giận mà không lao lên chửi.

Thỉnh thoảng, anh cũng thấy thương Chu Ngạn Lâm.

Phàn Hiểu Phong chưa mở ra, Kỳ Cao Nghị ở một bên hét lên: "Tôi nói này, cậu đừng ở trong làng giải trí nữa." Anh ấy nhìn những lời lăng mạ trên mạng, ngay cả người ngoài cuộc cũng cảm thấy đau lòng: "Fan của cậu đáng sợ quá, lúc trước còn yêu cậu đến chết, nhưng giờ lại cãi chửi nhau như kẻ thù truyền kiếp."

Đỗ Trạch Thần chộp lấy điện thoại của Phàn Hiểu Phong, tự lướt:

[Bằng chứng thuyết phục: Đỗ thiếu gia ngoại tình với diễn viên mới Thẩm Ấu Dao trong “Mạc Thuỷ”]

[Tôi không tin Đỗ thiếu gia sẽ làm chuyện như vậy!]

[Lầu trên ngây thơ quá, mấy đứa nhà giàu chơi đùa phụ nữ không phải rất bình thường sao?]

[Tiểu Tuyết Nhi đáng thương cũng bị trêu đùa?]

[Tiu đây Thẩm Ấu Dao cút khỏi làng giải trí!]

Anh còn chưa xem xong, đã có tin tức mới xuất hiện: [Thẩm Ấu Dao ức hiếp người khác, ra giá ở trong đoàn phim.]

Phía dưới là đoạn video khi Thẩm Ấu Dao đóng phim một đấm đã K.O Mao San San, và ảnh mặt cô ta sưng tấy, khóe miệng chảy máu.

[Trời, ác vậy? Đỗ thiếu gia thích mỹ nữ rắn độc?]

[Đúng là không có phẩm vị? Thấy nhỏ bàn lớn, bản thân Đỗ thiếu gia cũng rất low*?]

*Thấp, hạ, kém, chậm. Thấp hèn, ở bậc dưới; tầm thường, ti tiện, hèm mọn. 

[Tôi đồng ý, cô gái này trông đúng là xấu quá nhỉ?]

Thì ra có người bắt đầu nhặt ảnh của Thẩm Ấu Dao, bởi vì họ khinh bỉ, dù sao ảnh chụp không rõ hoặc xấu, là loại chỉ vì ngoại hình mà muốn ăn đòn.

“Con giáp thứ mười ba trong scandal của cậu đúng là hơi xấu." Kỳ Cao Nghị nhận xét.

Đỗ Trạch Thần nhớ tới đôi mắt sáng như sao lấp lánh kia, cau mày nói: “Người ta không trông như vậy, còn đẹp hơn cả người họ Bàng.”

[Coi giới giải trí như khu vườn sau nhà à? Nghĩ bản thân là thái tử chắc?]

[Đúng vậy, chủ tịch Đỗ mau kéo con trai về đi, đừng làm hại các cô gái trong làng giải trí.]

...

Kỳ Cao Nghị nhìn bạo liệu đáng sợ trên Internet, như thể anh ấy đã bước vào một thế giới khác, không khỏi tự hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lúc trước không phải nói sẽ dẫn người tới cho chúng tôi gặp à, sao fan của hai người lại xé nhau như kẻ thù vậy?"

“Hôm nay đừng nói nữa, được không?” Đây đúng là nỗi xấu hổ trong đời anh, Đỗ Trạch Thần chỉ nhớ lại chuyện ngốc mình làm trong nửa năm nay đã hận không thể tự bóp chết bản thân.

Nói xong, anh ném điện thoại đi, mắt không thấy tim không đau nói: "Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, nói chuyện khác đi."

Đáng tiếc có người không muốn anh vui vẻ, nhất là loại quanh năm chịu thiệt, mãi mới có trò cười để xem, Nguỵ Anh Tuấn sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?

"Con giáp thứ mười ba này là nghệ sĩ của Anh Hoàng đúng chứ?" Bạn đồng hành của anh ta ngẫm nghĩ nói: "Anh gọi điện thoại gọi cô ta tới đây cho bọn em gặp người thật xem? Xem có ác độc như vậy thật không?"

“Có gì khó?” Nguỵ Anh Tuấn trợn mắt, ác ý nói: “Hay anh gọi Bàng Tuyết Oánh tới đây nữa, xem Đỗ thiếu gia bảo vệ ai?”

Một nhóm nam nữ xung quanh hét lớn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play