Đỗ Trạch Thần chỉ nói có mấy câu đã làm trường quay hỗn loạn cả lên, xong việc anh mặc kệ mọi ánh nhìn kéo Thẩm Ấu Dao đi ra ngoài.

Nhưng khi cả hai vừa mới bước ra khỏi phim trường “Thiếu nữ tranh đấu” thì Đỗ Trạch Thần nhanh chóng bị fan hâm mộ của mình thăm dò ra được tung tích với cả bị một nhóm diễn viên nhận ra, thấy mình bị mọi người bao vây Thẩm Ấu Dao cảm thấy có hơi áp lực.

Đỗ Trạch Thần bất giác cau mày, anh nghiêng đầu nhìn vết thương trên mặt Thẩm Ấu Dao rồi hỏi nhỏ: “Cô có chạy được không?”

Thẩm Ấu Dao gật đầu, Đỗ Trạch Thần nhìn đám người bao vây tứ phía xong kéo cô bỏ chạy: “Vậy thì chúng ta phải mau khẩn trương lên.”

Thấy cả hai bỏ chạy sau lưng truyền lên tiếng thét chói tai, mọi người đồng loạt chạy nhanh về phía họ, trong lòng Đỗ Trạch Thần thầm mắng một tiếng rồi chần chừ quay đầu lại nhìn Thẩm Ấu Dao.

Thẩm Ấu Dao thấy thế nhịn không được mà bật cười, cô không ngờ được rằng vị thiếu gia này lại rất biết quan tâm người khác vì thế cô dùng cử chỉ hành động để giải thích cho đối phương hiểu bằng cách tăng tốc độ chạy: “Những chỗ khác không sao cả.”

Thấy cô chạy vượt qua mình, Đỗ Trạch Thần cũng bị chọc cho cười, anh cũng chẳng kiêng dè gì nữa dùng hết sức để chạy, cuối cùng leo lên xe an toàn trước khi bị fan hâm mộ vây bắt.

Nhưng cũng chỉ thoát được đến vậy, Thẩm Ấu Dao có hơi kinh ngạc khi thấy đám fan hâm bao vây trước xe, đây là lần đầu tiên cô nhận được sự bao vây đầy nhiệt tình như này nên nói thẳng ra là cô có hơi sợ.

“Nếu cô không muốn ngày mai xuất hiện trên trang đầu tin tức thì che mặt cho cẩn thận vào.” Đỗ Trạch Thần vừa nói vừa thở hổn hển, anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy đám fan hâm mộ đang điên cuồng chụp ảnh họ rồi nói: “Nhưng có lẽ bây giờ đã quá muộn rồi.”

Quả nhiên bây giờ mới che mặt thì có hơi muộn nhưng Thẩm Ấu Dao vẫn chưa quen với tình cảnh bị bao vây như này vì thế cô nhìn xunh quanh tìm đồ che mặt mình lại.

Vừa rồi ở trường quay cô bị Đỗ Trạch Thần kéo từ trên võ đài xuống nên giờ trên người cô mặc mỗi bộ áo vận động viên cùng với chiếc quần đùi, lúc còn trong phim trường cô ăn mặc như này thì không thấy có cảm giác gì lạ nhưng bây giờ khi ở cùng một người đàn ông trong một không gian kín mít khiến cô có hơi xấu hổ.

Dường như Đỗ Trạch Thần nhìn thấu được suy nghĩ của cô, anh cởi áo khoáng trên người ném qua cho cô, đồng thời bên ngoài cửa sổ cũng vang lên một trận la hét thất thanh.

Đỗ Trạch Thần thấy Thẩm Ấu Dao bị dọa sợ, anh bật cười rồi nói: “Không sao đâu, tôi cũng quen với việc này rồi.” Nói xong, có vẻ anh muốn xoa dịu đi sự căng thẳng trong cô nên đã thuận miệng khen cô một câu: “Dáng người của cô rất đẹp.”

Anh đảm bảo chắc chắn rằng anh chỉ đơn thuần khen cô một câu thôi, cỏ thế đoán được rằng cô gái này rất thích vận động thể thao, đôi chân thon dài mạnh mẽ, vòng eo mảnh khảnh nhưng cũng rất săn chắc, đến cả đường dây áo còn có thể thấy rõ ràng chứng tỏ cô có dáng người cực phẩm.

Anh thấy mặt mặt Thẩm Ấu Dao đỏ lên như muốn bốc khói, sau đó cô từ từ kéo áo khoác che kín khuôn mặt mình.

Đỗ Trạch Thần:...

Sao anh lại có cảm giác như mình đang chọc ghẹo ai đó nhỉ?

Đỗ Trạch Thần cúi người lục lọi một lúc rồi lấy ra hộp cứu thương, anh đưa cho cô rồi nói: “Cô xem trong này có cái gì dùng được không rồi tự xử lý vết thương trên người đi.”

Thẩm Ấu Dao đưa tay từ trong khoác ra nhận lấy.

Đột nhiên điện thoại di động trong túi áo vang lên, Thẩm Ấu Dao giật mình hoảng sợ vội kéo áo khoáng xuống, cô để lộ đôi mắt đầy lo sợ.

Đỗ Trạch Thần nhìn thấy bộ dạng này của cô đột nhiên nhớ tới con mèo trắng Ragdoll mẹ anh nuôi, mỗi khi nó bị anh bất ngờ ôm lấy đều lộ ra ánh mắt như vậy, trông rất đáng yêu.

*Ragdoll là một giống mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng.

Anh đưa tay móc điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn Thẩm Ấu Dao có chút gì đó giống móc treo đồ, cô bất động chờ đợi cho anh lấy điện thoại ra rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, có điều khi cô quay sang nhìn anh thấy anh bày ra vẻ mặt phiền não khi nhìn số trên điện thoại, phải do dự một lúc lâu anh mới ấn xuống nút trả lời cuộc gọi.

“Tổ tông của tôi ơi, cậu không thể để tôi nghỉ ngơi yên tĩnh một lúc à?” Có vẻ người bên kia điện thoại đang gào thét vì vậy đến cả Thẩm Ấu Dao cũng có thể nghe thấy rõ từng câu từ: “Cậu lại gây ra chuyện gì rồi?”

Thẩm Ấu Dao có chút buồn cười trước bộ dáng có hơi nhức đầu của Đỗ Trạch Thần, cô không kìm được mà cười thành tiếng kết quả bị đối phương phát hiện.

"Cô cười cái gì?" Đỗ Trạch Thần nhìn đôi mắt cong tớn lên của cô rồi trừng mắt xấu xa nói: “Tôi thành ra như này là vì ai chứ?”

Thẩm Ấu Dao chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Thực sự xin lỗi cũng như cảm ơn anh rất nhiều.”

Đúng là khéo léo đến nỗi động lòng người mà, mắt của Đỗ Trạch Thần nhìn qua một lượt rồi anh thẳng tay đưa điện thoại di động cho cô: “Vậy thì hãy dùng hành động thiết thực để bày tỏ cho lời cảm ơn của cô đi. Đây là quản lý của tôi, cô nói chuyện với anh ấy nhé!”

Thẩm Ấu Dao: ...

“À, xin chào.”

Quả nhiên khi được được lời hỏi thăm ân cần êm dịu này, Chu Ngạn Lâm dừng lại không mắng người nữa, giọng nói cũng vô thức hạ xuống đi tám phần: “Em là Thẩm Ấu Dao?”

“Đúng vậy, chào anh.” Thẩm Ấu Dao nói theo đúng như những chỉ thị của Đỗ Trạch Thần đã đưa ra: “Em và Đỗ tiên sinh hiện tại đang bị bao vây ở studio phía Bắc, làm phiền anh giải vây giúp bọn em được không ạ?”

 ...

Sau khi cúp máy, Đỗ Trạch Thần giơ ngón tay cái lên nói với cô: “Tuyệt lắm! Tí nữa tôi giao anh ấy cho cô đối phó!”

Mắt của Thẩm Ấu Dao có chút cong lên, Đỗ trạch Thần thấy vậy cũng không tự chủ được mà nở nụ cười.

Nụ cười của anh đúng quả thực là một đòn tấn công sắc đẹp mà, nó khiến Thẩm Ấu Dao bất giác rũ mắt xuống, người đàn ông trước mặt cô chỉ có thể dùng cụm từ “vẻ đẹp tuyệt trần” để hình dung, đằng nào Thẩm Ấu Dao cũng chỉ là một người bình thường cho nên lúc buông lỏng cảnh giác lại bị nhan sắc này đánh trúng một cái nên có chút không kích động.

Đỗ Trạch Thần chứng kiến cảnh tượng này không nhịn được mà bật cười, mặc dù đã quen với bộ dáng thất thần của mọi người khi nhìn anh, nhưng có lẽ là do lần đầu gặp mặt cô anh đã xây dựng hình tượng không được tốt lắm nên bây giờ khi thấy mình xoay chuyển được tình thế, anh cảm thấy tâm trạng mình rất tốt.

Chu Ngạn Lâm thật xứng với cái danh người quản lý vàng đứng đầu giới giải trí, hiệu quả làm việc của anh ấy rất năng suất, trong vòng chưa đầy mười phút đã thấy không ít bóng dáng đội bảo vệ an ninh chạy ra duy trì giữ trật tự giải tán đám đông cho trường quay vì vậy Đỗ Trạch Thần cũng thuận lợi khởi động xe phóng khỏi đó.

Một tiếng rưỡi sau, hai người đã đến tòa nhà cao ốc của công ty giải trí Anh Hoàng, cả hai từ gara tầng hầm để xe tiến vào cửa thang máy, có điều có mấy lần thang máy ngừng lại, không ít người đi lên đi xuống đều nhìn họ với anh mắt có chút khác thường.

Nhưng cả hai người bọn họ đều không quan tâm, chủ yếu là do bộ dạng của Thẩm Ấu Dao có hơi kỳ lạ, cô khoác trên mình chiếc áo gió lớn của Đỗ Trạch Thần, nó dài che phủ đến bắp chân cô, cổ áo thì bị cô kéo lên chỉnh chu làm che mất đi một nửa khuôn mặt chỉ lộ một nửa mặt trên dùng để nhìn đường.

Nhưng điều khiến cô cảm thấy khó hiểu nhất là khi có nhóm các nghệ sĩ cải trang ăn mặc kỳ quái thì làm gì có ai để ý nhưng đến lượt cô thì lại nhận được nhưng ánh mắt dèm pha khinh thường, chẳng lẽ là do cô đang mặc áo khoác của Đỗ Trạch Thần sao?

Cô đang nghĩ ngợi thì thang máy đã lên đấy tầng của bọn họ, cửa tự động mở ra, một người đàn ông có vóc dáng cao lớn bước vội vã về phía thang máy, nhìn thấy lão tổ tông chuyên gây phiền phức cho mình đi ra, bằng một vẻ mặt cười như không cười anh ấy ôm chặt lấy cổ Đỗ Trạch Thần nghiến răng nói: “Đỗ thiếu gia, thật thú vị nha, cậu mắng người vui vẻ không?”

Có vẻ Đỗ Trạch Thần có chút sợ anh ấy nhưng anh vẫn là tự tin nói: “Anh ta đáng bị mắng, anh không biết được anh ta làm ra những thứ quá phận thế nào đâu!” Nói đến đây, anh mới sực nhớ tới việc có người làm chứng đang đi cạnh mình vội quay đầu kéo Thẩm Ấu Dao chắn phía trước rồi nói: “Nào, để tôi cho anh Chu xem anh ta độc ác cỡ nào.”

Đỗ Trạch Thần với Chu Ngạn Lâm giật mình khi trông thấy nửa khuôn mặt bị che lại của Thẩm Ấu Dao.

Lúc đầu trong vết thương không có nghiêm trọng lắm, sau hai giờ vết thương dần để phát tán ra, một bên mặt với khóe miệng sưng vù lên, bên trên xương gò má bầm một vệt tím xanh lớn...

Chu Ngạn Lâm thấy vậy khẽ nhíu mày còn Đỗ Trạch Thần bất ngờ làm ầm lên, tức giận nói: “Tại sao trên đường đi em không nói cho anh biết chuyện này! Trước hết phải đưa em đến bệnh viện đã!”

Thẩm Ấu Dao chạm nhẹ lên vết thương, có cảm giác hơi nóng với ngứa: “Quả thật trông nó có hơi đáng sợ nhưng vết thương này cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần chườm đá là khỏi nhanh thôi.”

Chu Ngạn Lâm đã lăn lội trong giới giải trí hơn chục năm qua, anh ấy đã từng chỉ là một quản lý nhỏ cố gắng từng bước một để leo lên được vị trí như ngày hôm nay, anh ấy đã gặp qua vô số loại người vì vậy dễ dàng nhận ra cô gái trước mắt đang rất thành thật, không có ý muốn giành lấy sự thương cảm từ người khác...

Thật không dễ dàng gì để kiếm được một người thật thà như vậy trong giới giải trí này.

Thấy Đỗ Trạch Thần có ý định lôi cô đi bệnh viện, Chu Ngạn Lâm lên tiếng: “Đợi một chút, nếu bây giờ cậu đưa cô ấy ra ngoài, tôi sợ sẽ lại phát sinh ra rắc rối lớn khác.” Nói xong anh lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh xung quanh mặt của Thẩm Ấu Dao rồi nói tiếp: “Giữ lại để phòng bị.” 

Đỗ Trạch Thần nghi ngờ nhìn Chu Ngạn Lâm, xong xuôi anh mở cửa phòng làm việc mời hai người bọn họ vào trong sau đó gõ lên điện thoại vài phát rồi cười lạnh nói với Đỗ Trạch Thần: "Cậu tự mình xem đi!"

Nói xong anh ấy quay sang nhìn Thẩm Ấu Dao, trông cô có vẻ khá khách sáo, thấy vậy anh ấy mời cô ngồi xuống ghế bên cạnh rồi chào hỏi: “Ngồi xuống trước đi, để anh lấy túi chườm đá cho em, em cũng cập nhật thông tin mới đi, tin hot search trên weibo ý.”

Thẩm Ấu Dao tự giác ngồi xuống một bên ghế sôfa, cô lấy điện thoại di động ra lăn qua lăn lại, điện thoại của cô vốn không phải của một nhãn hiệu tốt nào, với cả nó được mua từ rất lâu rồi vì vậy chỉ đủ chứa ứng dụng weibo thôi chứ khi mở nó lên máy đơ muốn chết.

Đỗ Trạch Thần quay đầu lờ đi bộ dáng lao lực của cô, sau đó anh lấy từ trong túi quần ra chiều chiếc điện thoại di động rồi để vào tay cô nói: “Cô xem chung cái này cùng tôi.”

Kết quả điện thoại vừa mới được mở khoá, Chu Ngạn Lâm vội cướp lấy xong  anh ấy đưa cho Thẩm Ấu Dao túi chườm đá: “Cậu đừng xem chung với em ấy, xem chung với tôi này!”

Chu Ngạn Lâm thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Ấu Dao, anh ấy vội lên tiếng giải thích: “Anh sợ vị tổ tông này không nhịn được lại dùng móng vuốt của mình lên weibo nói linh tinh.”

Thẩm Ấu Dao nghe thấy vậy cười trộm trong lòng, cô cảm thấy vất vả thay cho vị quản lý này.

Sau khi cô tìm kiếm nội dung trên weibo thì cô đã hiểu tại sao vị quản lý này lại canh chừng Đỗ thiếu gia nghiêm ngặt như vậy. 

Tuy nhiên, chỉ trong vòng chưa đầy hai giờ đồng hồ trên danh sách hot search đã xuất hiện hai tiêu đề nóng “Đỗ thiếu gia ngoại tình”, “Đỗ thiếu gia là kẻ đồi bại”, Đỗ Trạch Thần có số lượng fan đông đảo như vậy vì thế việc lọt top chỉ là vấn đề của thời gian.

Ở bên trong đề tài có người chứng kiến tất cả mọi chuyện vạch trần Đỗ thiếu gia ngoại tình đứng ra mặt thay cho diễn viên mới ra mắt, thậm chí còn mắng chửi đạo diễn ở phim trường vì bất mãn cho thân phận phản diện cho cô ta. Phía dưới là hình ảnh Đỗ Trạch Thần đẩy thế thân ra, xem xét vết thương cho Thẩm Ấu Dao, chỉ vào Vương Hạo chửi bới rồi kéo người rời đi một cách mờ ám.

Đỗ Trạch Thần đọc xong tức giận quát: “Lá gan của tên Vương Hạo này đúng là to bằng trời mà, lúc ấy ở studio cũng không có ít người chứng kiến, cứ chờ xem rồi sẽ có người tung ra video hoàn chỉnh lúc í anh ta xong đời rồi!”

“Tôi có điều này muốn nói.” Chu Ngạn Lâm nói tiếp: “Chuyện này có liên quan đến Bàng Tuyết Oánh nữa, vừa nãy Tiếu Minh Chính gọi điện thoại cho tôi nói cậu ấy nghe thấy Vương Hạo gọi điện cho Bàng Tuyết Oánh.”

“Nếu không thì mọi việc sẽ giống như những gì cậu nói, lúc ấy studio đông người như thế, mặc dù sẽ có một bộ phận người vì lợi ích cá nhân mà theo phe của Vương Hạo nhưng cũng không thể nghiêng hết sang một bên như thế được. Với cả giọng nói được tung lên mạng cũng có thể đã bị chỉnh sửa qua một chút.”

“Tôi đã điều tra qua rồi, Bàng Tuyết Oánh quả thực đã bí mật lợi dụng cậu để lăng xê, có điều sau một thời gian, cậu đột nhiên làm náo loạn một trận như này, cô ta nhanh tay đẩy thuyền lấn tới mượn đề tài để nói chuyện của mình. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, chắc chắn ngày mai cô ta sẽ thả tin tức cô ta cùng cậu chia tay lên trang mạng, sau đó dần dần để lộ thân phận của Thẩm Ấu Dao, trước đây cư dân mạng có thể khó tìm thấy được những tác phẩm của Thẩm Ấu Dao diễn nhưng giờ đây cái đoàn làm phim tài liệu kia cũng đủ để bọn họ lợi dụng, tính kế lan truyền tin đồn hai người một kẻ ngoại tình một kẻ làm tiểu tam, nhiêu đó cũng đủ khiến hai người thanh danh bại liệt, còn cô ta thì nhân cơ hội giành lấy sự cảm thông của cộng đồng mạng.”

Đỗ Trạch Thần nhíu mày: “Vì vậy Thẩm Ấu Dao được vào đoàn phim của Vương Hạo cũng là do cô ta tính kế? Nếu không phải vậy thì sao có thể trùng hợp đến như vậy, đối phương vừa hay là kẻ thù địch với Thẩm Ấu Dao, anh không thấy thái độ của đoàn làm phim với cô ấy sao, với tình hình như này chắc hắn chụp được không ít tư liệu đen.”

"Tôi cũng nghĩ như cậu, cũng may có cô Thẩm nhắc nhở chúng ta nên chúng ta mới sớm tìm ra được chân tướng sự việc.” Chu Ngạn Lâm lạnh lùng nói tiếp: “Bên phái Minh Chính cũng có phát hiện mới rồi, tuy nhiên vẫn còn chưa điều tra xong, hiện tại trước mắt chúng ta nắm đủ chứng cứ để cô ta không vùng dậy được.”

Sau khi nói xong, anh ấy cảnh cáo Đỗ Trạch Thần: “Nếu lần này cậu muốn thuận lợi đàn áp được Bàng Tuyết Oánh thì an phận cho tôi, đừng có mà làm loạn, nghe hiểu chứ?”

《Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play