Buổi trưa trong lúc ăn cơm, thấy Đường Huyên đang có tâm trạng tốt, Đỗ Trạch Thần liền thoải mái hỏi bà: "Dạo này ba có về thăm mẹ nữa không ạ?”
Đường Huyên khựng lại, sau đó mỉm cười đáp: "Chuyện của nhà họ Đường sao có thể so sánh với chuyện ở công ty Anh Hoàng được con, bây giờ ba con còn bận hơn lúc khởi nghiệp nhiều, sợ là chưa tới nửa năm, ông ấy cũng chẳng có thời gian đó con.”
“Dạ vậy thôi ạ.” Đỗ Trạch Thần đáp: "Mẹ, con thấy dạo này sức khỏe của mẹ khá lên, mẹ có định làm gì không, chứ ngày nào cũng ở nhà riết hồi chán lắm. Hồi đó mẹ là sinh viên tài năng trong ngành quản lý, mẹ cũng có thể đến giúp ông ấy mà.”
“Nhưng mẹ lại nghĩ.” Đường Huyên than thở: "Sức khỏe của mẹ có kém lắm đâu, tại ông ấy quá cẩn thận, nên mới kiên quyết không cho mẹ nhúng tay vào thôi.” Nói đến đây, bà liền thì thầm với con trai: "Thật ra thì hồi trước ông ngoại của con đã để cho mẹ quản lý một công ty, lúc đó ba con không biết, nhưng mà con cũng phải nhớ giữ bí mật đó. Mà ông ấy đến cũng đúng lúc, nếu mẹ là chủ tịch, thì bây giờ chắc gì mẹ đã ngồi đây rảnh vậy.”
Mặc dù Đỗ Trạch Thần cười gian nhìn bà, nhưng trong lòng anh cũng rất khổ sở, thực ra thì cái gì ông ngoại cũng nghĩ dùm cho mẹ con bọn họ hết, cho dù gặp tình huống xấu nhất, hai mẹ con họ vẫn có thứ gì đó để khỏi phải vất vả.
Vì hồi trước anh luôn cứng đầu, bất hiếu nên bây giờ anh âm thầm thề trong lòng rằng sau này tuyệt đối sẽ không phụ lòng ông ngoại. Anh sẽ khiến cho Đỗ Hoằng Nghị phải hối hận về những mà ông ta đã làm với hai mẹ con bọn họ!
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, thấy ID người gọi, Đỗ Trạch Thần liền mỉm cười: "Thử vai xong rồi hả? Thành công rồi?”
Thấy đối phương chẳng nói gì, Đỗ Trạch Thần liền bày ra vẻ tự hào: "Tôi đã nói là em sẽ làm được mà! Bữa nay chúng ta phải đi ăn mừng liền, cứ để Chu Văn chở em đến đây rồi mình xuất phát nha.”
Thấy bộ dáng của anh như vậy, Đường Huyên vừa cười vừa nói: "Cuối cùng con trai mình cũng yêu đương rồi.”
Hồi yêu Bàng Tuyết Oánh, mỗi lần nhắc tới đối phương, hầu như Đỗ Trạch Thần chỉ có cảm giác như hai người chỉ là bạn thân thôi và anh cũng chẳng thể hiện rõ cảm xúc lắm. Còn đối với Thẩm Ấu Dao thì khác, vì chỉ cần một cuộc điện thoại thôi là mọi người ở xung quanh anh đều cảm nhận được niềm vui của anh rồi.
Mặc dù anh có chút thẹn thùng, nhưng da mặt dày vốn đã quen rồi: "Mẹ, lát nữa con sẽ đi hẹn hò với Ấu Dao, mẹ giúp con chọn một bộ quần áo được không mẹ?”
Đường Huyền trêu chọc anh: "Ủa, chẳng phải nói là đi ăn mừng sao? Sao lại thành đi hẹn hò rồi?”
“Đây không phải là mẹ dạy con sao?” Đỗ Trạch Thần nhướng mày cười xấu xa đáp: "Mình phải luôn tạo điều kiện chứ.”
Đường Huyên hiểu ngầm, bà cũng nhướng mày lên như Đỗ Trạch Thần: "Học sinh ngoan đó nha.”
Lúc này, cả hai mẹ con lăng xăng trong phòng thay đồ rất lâu. Vừa mới bước vào cửa, Thẩm Ấu Dao thất thần khi thấy Đỗ Trạch Thần ra chào đón mình.
Mặc dù đã quen với việc ở chung với gương mặt đẹp trai này được vài tháng rồi, nhưng vẫn không kịp đề phòng trong chốc lát, vả lại bữa nay hình như anh chuẩn bị rất chỉnh chu. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng rồi khoác vest kẻ sọc màu xám xanh bên ngoài, anh không còn ăn mặc kiểu trẻ trâu như hồi trước nữa, trông rất chững chàng và sang trọng hơn. Mái tóc bồng bềnh xoăn nhẹ, hoàn toàn làm nổi bật lên khuôn mặt góc cạnh một cách rõ ràng, ngay cả nốt ruồi ở khóe mắt trái cũn
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.