Ấu Dao không thể nhịn cười với bộ dạng ngớ ngẩn của anh, Chu Ngạn Lâm quay lại, nói: "Chúng tôi đến rồi, Trạch Thần, điều chỉnh trạng thái.”
Cho đến khi ngồi trong phòng trang điểm ở hậu trường, Đỗ Trạch Thần vẫn cười khúc khích.
Tiếu Minh Chính không chịu được: "Người ta chỉ đùa, cậu đang nghĩ gì thế?"
Đỗ Trạch Thần không thừa nhận: “Với tính cách như vậy, không nghĩ tới sao có thể tùy tiện nói ra?” Anh không khỏi nhếch miệng cười: “Cô ấy đâu?”
Tiếu Minh Chính nói: "Anh Chu nói hiếm lắm mới được tới đây một lần, nên dẫn cô ấy đi khắp nơi, thứ nhất để làm quen với môi trường, sau này cô ấy tới các chương trình tương tự cũng có kinh nghiệm, hai là để xem có người quen nào không, tới để chào hỏi."
“Ừm, không tệ.” Đỗ Trạch Thần nói” “Tôi đi vệ sinh.”
Trên đường đi, anh nhìn thấy Thẩm Ấu Dao ở góc hành lang, Chu Ngạn Lâm không ở bên cạnh, mà là một người phụ nữ, anh còn tưởng là bạn của cô, đang định tiến lên chào hỏi, nhưng thấy vẻ mặt của người phụ nữ không được tốt, anh dừng lại, muốn nghe những gì cô ta nói.
...
"Cô thật lợi hại, Đỗ thiếu gia đã què một chân, còn có thể mở đường cho cô, cô quả nhiên vẫn định ly hôn với anh ấy đúng không? Bằng không cứ yên tâm làm bà Đỗ là được, còn đi diễn làm gì?"
Thẩm Ấu Dao nghi ngờ nhìn Triệu Hiểu Đan: “Sao cô lại ở đây?”
Cô ta đã thay đổi khá nhiều, một tháng rưỡi trước còn khá giản dị giờ đã mặc đồ hiệu nổi tiếng, vẻ u ám, hận đời kia trở thành kiêu ngạo, hoàn toàn trở thành bộ dạng mà cô ta từng ghét.
Triệu Hiểu Đan nói: "Đến để ghi hình "Phái thần tượng".” giọng điệu rất trịch thượng, không thể trách cô ta đắc ý. “Phái thần tượng” thực sự là một show giải trí nổi tiếng trong những năm gần đây.
“Mà nói ra, sao Đỗ thiếu gia không trực tiếp tìm tài nguyên cho cô, đã tự mình tới ghi hình, có lẽ là vì bị liệt, nên Đỗ thị không thèm để ý tới anh ấy nữa?”
Thẩm Ấu Dao nhíu mày, đang định nói, thì nghe thấy giọng Đỗ Trạch Thần cách đó không xa: "Đúng là để cô lo lắng cho tôi." Anh lăn bánh xe lăn lại gần, nhìn Triệu Hiểu Đan cười nói: "Cô tên gì? Lo lắng cho tôi như vậy, tôi phải báo đáp cô thật tốt."
Vẻ mặt Triệu Hiểu Đan cứng đờ, như nhớ ra gì đó, lập tức cười nói: "Đỗ thiếu gia, tôi thường xuyên nghe Nguỵ thiếu gia nhắc tới anh."
“Nguỵ thiếu gia?” Đỗ Trạch Thần sửng sốt, sau đó nhìn Triệu Hiểu Đan từ trên xuống dưới, đột nhiên phá lên cười: “Ha ha ha, tôi nói mà, ai lại nuôi kiểu này, xinh không xinh, thông minh không thông minh, hoá ra là Nguỵ Anh Tuấn, vậy tôi hiểu rồi, trông xinh và thông minh cậu ta không đối phó được, quả nhiên chó giống chủ.”
Sắc mặt Triệu Hiểu Đan thay đổi, vẫn muốn tiếp.
Nghe thấy Đỗ Trạch Thần cười khẩy: "Lấy anh ta chèn ép tôi?" anh nhìn Triệu Hiểu Đan, thấy rất buồn cười: "Cậu ta không nói cho cô cậu ta đẹp trai, mạnh mẽ như thế nào đâu nhỉ? Tôi thấy cô có thể hỏi cậu ta, cậu ta đã thắng tôi vài lần chưa. "
Mặt Triệu Hiểu Đan đỏ bừng, như muốn chửi bậy, nhưng lời nói của Đỗ Trạch Thần lại khiến cô ta ghen tị, huống hồ Nguỵ Anh Tuấn chỉ là kim chủ của cô ta, cô ta không chắc đối phương sẽ vì mình mà đối đầu với Đỗ Trạch Thần, đành phải nuốt nước bọt nhịn cơn tức.
Thẩm Ấu Dao cười cười, đi tới giúp anh đẩy xe lăn: “Đừng nói trước mặt người ta, bất lịch sự lắm.” Đối với người bất lịch sự, có thể dạy dỗ chút cô rất vui vẻ, chỉ là cô không giỏi, có Đỗ Trạch Thần ở bên đúng là khá hả giận.
"Được rồi, nghe theo em, chúng ta nói trước mặt, nhưng em cũng từng gặp Nguỵ Anh Tuần, xấu trai còn giở trò, nếu chửi trực tiếp, tức giận chỉ biết giậm chân, IQ không theo kịp.”
Thẩm Ấu Dao lườm anh một cái: "Còn nói!"
Đỗ Trạch Thần im lặng, trước khi đi còn liếc nhìn bảng tên trên ngực Triệu Hiểu Đan, cười giễu cợt: “Cô Triệu, chúc cô vạn sự như ý!”
Triệu Hiểu Đan cảm thấy bất an, vội vàng gọi điện cho Nguỵ Anh Tuần.
Đỗ Trạch Thần cũng gọi điện thoại, nhưng sau khi cúp máy, tinh thần không vui vẻ, Thẩm Ấu Dao nói: "Sao vậy? Sắp lên sân khấu rồi, cần điều chỉnh lại tâm trạng."
“Xin lỗi.” Đỗ Trạch Thần ngẩng đầu nhìn cô: “Để em chịu ấm ức cùng tôi rồi.” Đây là những nơi anh thấy, nơi anh không thấy, cô đã phải chịu bao nhiêu dị nghị và bài xích? Anh lại lần nữa nhận ra rắc rối anh gây ra cho người khác vì tính tình ngông cuồng của mình ngày trước.
Mặc dù cô mạnh mẽ, nhưng đó không phải là lý do khiến cô chịu tổn thương.
Thẩm Ấu Dao sửng sốt, ngồi xổm ở bên chân anh, nhìn thẳng vào mắt anh cười nói: "Anh đang nói gì thế?"
Đỗ Trạch Thần có chút buồn bực: "Nếu như không phải tôi nhúng tay vào..."
“Xem ra Đỗ thiếu gia của chúng ta thật sự đã trưởng thành rồi!” còn biết xem lại bản thân, Thẩm Ấu Dao cười rồi thở dài một hơi: “Nhưng mà, có lẽ anh từng nghe câu “làm hết sức, nghe ý trời” đúng không?”
“Đời người không biết sẽ gặp người như thế nào, gặp chuyện
gì vào lúc nào, ở địa điểm nào, gặp thời vận có thể thuận buồm xuôi gió, nhưng
khi gặp nghịch cảnh sẽ không ngừng xoay chuyển, những cuộc gặp gỡ trong đời
không phụ thuộc vào bản thân, giống như khi anh gặp Bàng Tuyết Oánh và thư ký
Dương, nhưng làm gì sẽ tùy thuộc vào bản thân, chúng ta chỉ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.