''Đúng rồi, vết thương của em thế nào rồi?''
Thẩm Ấu Dao sờ sờ mặt nói: ''Chỉ là mặt vẫn còn hơi bầm, hai ngày này chịu khó uống thuốc, ngày kia đến đoàn phim hẳn là cũng không còn vấn đề gì nữa.''
Đỗ Trạch Thần nghi ngờ là cô cố tình chọc tức anh: “Ai hỏi tới mặt em?''
''Cơ thể vẫn ổn chẳng có vấn đề gì cả.'' Cô nói như thể sợ anh không tin, còn thuận thế tung ra vài quyền.
Đỗ Trạch Thần chống nạng nhìn cô đang nhảy nhót thoải mái phía trước, mặt không biểu tình nói: ''Em đây là đang ra vẻ đó hả?''
Thẩm Ấu Dao lập tức đứng yên.
Trong trường hợp sau khi cô đi rồi chính mình lại không kiên trì được, Đỗ Trạch Thần nảy ra một ý tưởng…
Thẩm Ấu Dao nghi hoặc nhìn Đỗ Trạch Thần đang loay hoay với cái máy quay phim: ''Muốn làm gì?''
Đỗ Trạch Thần đưa ống kính nhắm chuẩn về phía cô: ''Nào, nói gì đó động viên tôi đi, em đi rồi tôi sẽ xem cái này.''
Thẩm Ấu Dao dở khóc dở cười nói: ''Đến nỗi này sao?''
''Đến nỗi này đấy, làm sao mà không đến nỗi này được.'' Đỗ Trạch Thần thúc giục: ''Phải có người cổ vũ, bằng không thì không kiên trì được.''
Thẩm Ấu Dao nhìn ống kính hồi lâu, rầu rĩ nói: “Tôi nói không được.''
Cô là đang nói sự thật, nhưng đầu mày hơi chau lại, mắt nhắm nghiền vừa lộ vẻ bất lực lại vừa rầu rĩ, thế mà lại khiến cho Đỗ Trạch Thần nhìn ra ý tứ nũng nịu. Trái tim tuy hơi loạn nhịp, nhưng anh vẫn duy trì được sự nghiêm túc nói: ''Cứ coi như là đang diễn đi, đối mặt trước ống kính em cũng như thế này sao?''
Nghe đến đây Thẩm Ấu Dao nghiêm túc trở lại, lập tức ngồi ngay ngắn, hắng giọng nhìn vào ống kính, hiển nhiên muốn coi đây là công việc.
''Đỗ Trạch Thần, cố lên!'' Cô nghiêm túc nói.
Đỗ Trạch Thần đợi một hồi lâu cũng không có thêm bất kì câu nào, kinh ngạc nói: ''Chỉ như vậy?''
Thẩm Ấu Dao dùng ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm vào anh, dường như đang muốn nói: ''Còn muốn thế nào?''
Sau đó bản thân cô cũng nhìn ra được ý tứ ''Cực kì chẳng ra làm sao'' từ vẻ mặt của Đỗ Trạch Thần, ngượng ngùng gãi đầu nói: ''Ngắn quá hả? Thế tôi thêm câu ‘Tôi sẽ giúp đỡ anh’ được không?''
''Không được.'' Đỗ Trạch Thần vốn đã lo thay cho cô: “Em về sau đứng trước phỏng vấn thì phải làm thế nào đây?''
Vì nó liên quan đến việc phát triển sự nghiệp, Thẩm Ấu Dao liền bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc trở lại.
Vẻ khó xử đó của cô có chút giống một gói biểu tượng cảm xúc mèo con đang phổ biến gần đây… Bị bỏ lại một mình tại một nơi xa lạ đang kinh hoàng nhìn xung quanh, đôi mắt to tròn trong veo ướt át lại lắm lúc nhìn người khác đầy vẻ vô tội. Hai loại xúc cảm chất chồng lên nhau lộ ra dáng vẻ vừa thỉnh cầu giúp đỡ lại thỉnh cầu yêu thương.
Đỗ Trạch Thần cảm thấy dễ thương muốn chết, cuối cùng cũng không nỡ khiến cô khó xử, dứt khoát viết kịch bản cho cô.
''Đỗ Trạch Thần, cố lên! Anh có thể làm được! tôi luôn dõi theo anh, đợi anh đứng lên được, chúng ta cùng đi diễn cùng đi du lịch...''
''Khoan khoan khoan, dài quá rồi! Chỉ là động viên thôi mà?'' Thẩm Ấu Dao vội ngăn lại: ''Ngắn một chút.''
Đỗ Trạch Thần dừng một chút: ''Được thôi, ai bảo em dễ thương như vậy?''
Mặc dù biết đây là thói huyên thuyên của anh, Thẩm Ấu Dao vẫn là nhịn không được mà đỏ mặt.
''Thế nào mà lại dễ thẹn thùng như vậy.'' Đỗ Trạch Thần liếm liếm môi: ''Đỗ Trạch Thần cố lên, anh có thể làm được, tôi sẽ luôn dõi theo anh, yêu anh, moah moah. Như vậy mới được.''
Thấy dáng vẻ của cô còn muốn biểu tình, Đỗ Trạch Thần trừng mắt: “Tôi đã cắt cho em thành như vậy rồi, có được không?''
Thẩm Ấu Dao người đang trong tâm trạng tốt, có chút mềm mỏng cũng có chút rụt rè, thấy anh bất mãn liền ngoan ngoãn nhận lời.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vào ống kính: ''Đỗ Trạch Thần, cố lên, anh có thể làm được, tôi sẽ luôn dõi theo anh...''
Nói đến đây, hai từ ''Yêu anh'' như vậy mà lại nói không nên lời, cô không khỏi ngượng ngùng che mặt cười thành tiếng, nụ cười của cô đầy thẹn thùng và bất lực, có tiếng thở dài từ sâu trong cổ họng.
Đỗ Trạch Thần cảm thấy việc kìm nén sự kích động muốn dang tay ôm lấy cô một chút cũng không bằng việc chế ngự lại vẻ thẹn thùng đơn giản này của cô.
Đoạn phim cuối cùng được ghi lại rất giống với hiện trường ép bức dân nữ: ''Yêu anh, moah moah.'' Thẩm Ấu Dao thốt lên: ''Chậc, anh phiền thật á.'' Dù là vậy Đỗ Trạch Thần lại xem rất vui, nếu mà điều kiện cho phép, anh có thể phát đi phát lại cả ngày.
Thẩm Ấu Dao xuất hiện ở đoàn phim đã dẫn tới náo động không nhỏ, mặc dù cô cũng chẳng phải minh tinh lớn gì. Chẳng qua, người ngoài cũng chỉ nhìn vào cái trải nghiệm lên voi xuống chó. Có thể dụ dỗ được cậu Đỗ một chân đạp hai thuyền, tiếp đó lại kết hôn tạm thời để tẩy trắng. Vận khí tốt đến không ngờ, nhưng rút cuộc cậu Đỗ lại bị tai nạn xe trở thành kẻ tàn phế, coi như cũng xong đời rồi… Cho dù gả được vào hào môn thì sao? Chồng thành một kẻ tàn phế thì cũng thôi đi, giờ còn mất luôn quyền thừa kế.
Triệu Hiểu Đan mỉa mai không chút nể mặt: ''Người ta vẫn là muốn an an ổn ổn đi con đường chánh đạo mà, bằng không cô xem đi thiếu phu nhân nhà giàu mà còn phải đi đóng cái vai phụ nhỏ xíu này, sau này biết đâu lại còn đi đóng phim để nuôi gia đình nữa đó.''
Vì cô ta cũng giống với Ấu Dao cùng là học trò trong kịch bản của Quý ảnh đế, vẫn chưa đóng máy.
Thẩm Ấu Dao đối với những tranh cãi này, chỉ lặng lẽ đóng phim, Quý ảnh đế mỗi khi đối diễn với cô vẫn quan tâm hỏi han vài câu về tình hình gần đây của cô. Giữa một bên là cáo buộc châm chọc và mạt sát mỉa mai, thì sự quan tâm này lại đáng quý vô cùng.
''Cảm ơn anh.'' Thẩm Ấu Dao chân thành nói.
Quý ảnh đế cười: ''Giới giải trí chính là như vậy, đây cũng
là một dạng trải nghiệm, người cố t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.