《Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》
Trường hợp này sao có thể không thông minh cho được chứ. Đỗ Trạch Thần quen lối sống công tử nhà giàu rồi, tính tình đương nhiên cũng không phải hiền lành gì, gần đây bị chuyện của Bàng Tuyết Oánh làm cho ấm ức khó chịu, quan trọng là chuyện đó anh rõ ràng bị oan uổng.
Hiện giờ biết được chân tướng thực sự, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem, Thẩm Ấu Dao nghĩ tốt nhất là mình cứ chạy nhanh cho khỏi bị vạ lây.
Sự thật cũng giống y như cô đã nghĩ, Đỗ Trạch Thần xem xong nội dung trên tờ giấy, tức giận đến nổi ném bể nát cả một cái ly. Đường đường là thiếu gia của tập đoàn nhà họ Đỗ, chưa từng phải khom lưng trước mặt ai bao giờ, vậy mà trong thời gian qua lại khép nép cúi đầu giải thích với Bàng Tuyết Oánh, người ta lại còn không chấp nhận nữa chứ, hóa ra ngay từ đầu cô ta đã có ý định muốn ly hôn với anh rồi nên mới có thái độ như vậy.
Nghiến răng đi tới đi lui vài vòng trong phòng khách, sau đó anh lấy điện thoại ra bấm máy gọi cho trợ lý riêng của mình: “Tìm một người thám tử tư đi điều tra những hành động gần đây của Bàng Tuyết Oánh cho tôi, và cả một người tên là Nguyễn Hồng Lãng nữa, ngay liền và lập tức!”
“Cậu lại bị sao vậy Đỗ thiếu gia!” Tiếu Minh Chính bất đắc dĩ nói: “Không phải đã tức giận lôi kéo người ta đi đăng ký kết hôn để chứng minh mình có trách nhiệm rồi sao? Chẳng lẽ giờ lại cảm thấy hối hận rồi? Thật chả giống cậu ngày thường chút nào.”
“Chuyện tôi ly hôn là do bị tính kế.” Đỗ Trạch Thần căm hận nói: “Ông đây muốn biết rõ lý do tại sao cô ta dám chơi xỏ tôi như vậy?!”
Nghe anh nói như vậy, Tiếu Minh Chính cũng trở nên nghiêm túc hơn, người ngoài nhìn vào chỉ thấy anh ấy là trợ lý riêng của Đỗ Trạch Thần nhưng thật ra hai người thân thiết với nhau giống như anh em vậy đó, vậy nên những chuyện xảy ra giữa Đỗ Trạch Thần với Bàng Tuyết Oánh có thể nói anh ấy là người nắm rõ nhất.
“Bây giờ nghĩ lại thì tôi cũng cảm thấy việc Bàng Tuyết Oánh khăng khăng muốn ly hôn với cậu thật sự có chút kỳ quặc, rõ ràng nói yêu cậu, mặc dù cảm thấy bị phản bội nhưng cũng phải tìm hiểu nguyên nhân trước chứ, mà việc này vốn dĩ cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà, vậy mà cô ta cứ nhất quyết phải ly hôn cho bằng được.
Bởi vì biểu hiện trước đây của cô ta quá “Si tình”, cho nên không ai nghĩ là Bàng Tuyết Oánh sẽ lập kế hoạch để ly hôn với Đỗ Trạch Thần cả, rốt cuộc thì người muốn gả cho Đỗ thiếu gia có thể xếp hàng dài hàng km ấy chứ, Bàng Tuyết Oánh được anh để mắt đến quả thực chính là phước đức ba đời tổ tiên để lại cho.
Hiện giờ được Thẩm Ấu Dao nhắc nhở, nghĩ lại hành động của cô ta mấy ngày trước quả thực là khác thường vô cùng. Từ việc làm nũng đòi anh đến đoàn phim để thăm cô, đến việc lâu ngày gặp lại nhưng không tỏ ra thương nhớ mà cứ lôi rượu ra bắt anh uống, kết quả là sau khi anh tỉnh lại thì phát hiện Thẩm Ấu Dao đang khỏa thân nằm ở bên cạnh.
Không nói đến việc tửu lượng của anh sao có thể chỉ vì uống có một chút rượu thôi mà đã lăn đùng ra ngủ say như chết, chỉ nói việc Thẩm Ấu Dao chỉ là một diễn viên nhỏ bé mới vào nghề, cô mò vào phòng anh bằng cách nào mà không có ai phát hiện ra được vậy?
“Tiện thể điều tra về Thẩm Ấu Dao cho tôi luôn.” Anh cũng không tin cô hoàn toàn là vô tội.
Thẩm Ấu Dao không những không sợ anh điều tra, mà còn ước gì anh điều tra nhanh một chút, bởi vì cô cảm thấy sự nghiệp của mình thật sự quá khó khăn, phải rửa sạch nỗi oan này may ra mới có thể cứu vớt được.
“Em cũng biết rồi đó, đã đắc tội với Đỗ thiếu gia rồi thì rất khó để làm việc được trong cái ngành giải trí này, sẽ không có ai muốn mời em diễn đâu, Vương Hạo là đạo diễn mới chưa có tiếng tăm gì, đây lại là bộ phim đầu tay nữa nên cũng không mời được diễn viên nào tốt, nhưng thành ra lại được lợi cho em. Chị cảm thấy bộ phim này rất thích hợp với em, sau này chúng ta cứ nhận mấy kiểu vai ác như thế này đi, coi như là có công việc, ít nhất có thể tự nuôi sống mình.”
Người đại diện tỏ ra không nhìn thấy vẻ ghét bỏ đang hiện trên mặt cô, trực tiếp mở ra cửa xe nhét cô đi vào: “Bọn họ đã bắt đầu quay rồi, em cứ vào đoàn phim luôn đi, kịch bản thì tranh thủ lúc đi đường nghiên cứu tìm hiểu một chút là được, khi nào rãnh chị sẽ ghé đoàn phim thăm em.”
Câu cuối cùng vừa nghe là đã biết chỉ là câu nói khách sáo, hôm qua mới nói có người mời cô đóng phim, hôm nay cô còn chưa bước chân vào công ty thì đã quẳng cho cô một cái kịch bản rồi bảo cô tự đi đến đoàn phim luôn đi, thái độ xem thường rõ như vậy thì sao có thể đến đoàn phim thăm cô được chứ.
Cho dù rất thích nghề diễn viên này, nhưng sau khi lật xem kịch bản xong Thẩm Ấu Dao quả thực là muốn nhảy xe để không phải đến đoàn phim nữa.
Trong tiểu thuyết đúng là có một đoạn cốt truyện về việc này, kỳ thực đây cũng là kế hoạch của Bàng Tuyết Oánh, vì muốn mọi người khẳng định việc ngoại tình này là lỗi của Đỗ Trạch Thần, tiểu tam Thẩm Ấu Dao đương nhiên không thể biến mất sớm như vậy, nếu không dựa vào thân phận của Đỗ Trạch Thần, chẳng mấy chốc là anh có thể làm cho mọi người hoàn toàn quên đi chuyện này.
Bởi vậy Thẩm Ấu Dao mặc dù bị Đỗ Trạch Thần tức giận chèn ép không có việc làm, thanh danh còn bị mọi người coi thường nhưng vẫn có người mời đi đóng phim, chỉ có điều nhận được vai diễn lại là một nhân vật cực kì ác độc.
[Thẩm Ấu Dao hiện giờ chính là mục tiêu bị mọi người tập trung mắng chửi thậm tệ, chỉ cần tên cô ta xuất hiện là có thể hấp dẫn đến người xem rồi. Mà cô ta bây giờ lại chỉ diễn duy nhất một bộ phim do ngài làm đạo diễn, hơn nữa nhân vật còn cực kỳ giống, đến lúc đó chỉ cần ngài thả ra scandal làm “Tiểu tam” của cô ta cùng với mấy đoạn cắt cô ta bị hành hạ ở trong phim, người xem chắc chắn sẽ chú ý đến, làm như vậy còn tiết kiệm được cho ngài một mớ tiền quảng cáo phim nữa ấy chứ, ngài thấy tôi nói có đúng không?]
Đây chính là lời mà Bàng Tuyết Oánh đã nói với đạo diễn ở trong cuốn tiểu thuyết.
Sự tình sau đó đúng như cô ta đã dự tính, bộ phim dở ẹc này vì có tình tiết nhấn mạnh việc trả đũa “tiểu tam” nên tự nhiên hấp dẫn người xem. Lúc này chứng cứ Đỗ Trạch Thần ngoại tình với tiểu tam bị tung lên trên mạng, thanh danh phải nói là bẩn chưa từng thấy.
Trong tiểu thuyết cũng không có viết chi tiết ra kịch bản của bộ phim là như thế nào, Thẩm Ấu Dao chỉ biết nhân vật cô diễn là một tiểu tam đáng ghét vô cùng, bây giờ đọc được kịch bản thì mới hiểu được đáng ghét đến trình độ thế nào.
Nữ chính là một cô gái vì ước mơ dành cho môn thể thao đối kháng mà không ngừng cố gắng tiến về phía trước, nhân vật Hồ Yến mà cô đóng có thể nói là ác từ đầu xuống dưới chân, lúc nào cũng nghĩ cách làm khó nữ chính, bởi vì tài năng của nữ chính giỏi hơn mình mà đâm ra ghen ghét, tìm mọi cách hành hạ nữ chính. Sau khi biết nam chính thích nữ chính thậm chí mướn cả du côn đến bắt cóc nữ chính, bắt ép cô ấy dùng thuốc phiện… Nói chung là không chuyện ác nào mà không làm, cuối cùng trong một bữa tiệc họp lớp còn thả thuốc vào nước uống của nam chính, tìm cách kéo nam chính lên giường.
Thẩm Ấu Dao hoài nghi bọn họ căn cứ vào sự việc của cô mà sửa đổi lại đoạn kịch bản này, chứ nếu không nguyên cả cái kịch bản chỉ có đoạn này là ghi nhiều nhất.
Đến nỗi kết cục của Hồ Yến, tự nhiên là trở thành đá kê chân cho ước mơ dẫn đến thành công của nữ chính rồi, trong một trận thi đấu quốc gia bị nữ chính đánh cho mặt mũi bầm dập, không đứng lên được, sau đó lại bị một tuyển thủ khác đánh gãy xương cổ, tê liệt trên giường bệnh, một thời gian sau cơn nghiện ma túy phát tác thế là lại tuôn ra một đống scandal, cuối cùng ra đi trong sự chửi bới của mọi người. Quả thực khiến cho người xem hả hê không thôi.
Làm một vận động viên của môn thể thao đối kháng, Thẩm Ấu Dao cũng phải bó tay cứng họng với cái nội dung viết lung ta lung tung này, xem ra Vương Hạo muốn tập trung hết sự chú ý của người xem vào việc hành hạ vai ác để họ bỏ não mà xem cái bộ phim cực kì máu chó của anh ta.
Nhìn nội dung tin nhắn trên điện thoại, Thẩm Ấu Dao thật sự muốn đăng xuất khỏi trái đất ngay và luôn:
[Nghe nói Vương Hạo muốn tìm cậu đóng phim của anh ta? Làm con nhà giàu thật đúng là quá tốt, vừa mới tốt nghiệp là có thể tự làm đạo diễn quay phim của mình luôn.]
[Bất quá cậu phải cẩn thận đó, Vương Hạo lòng dạ hẹp hòi lắm, còn có Mao San San nữa, lúc trước khi Vương Hạo theo đuổi cậu, cô ta toàn ở bên cạnh nói xấu cậu không đó, nói cậu dùng thủ đoạn xấu xa để quyến rũ Vương Hạo, ai ngờ sau này cậu từ chối Vương Hạo làm cho cô ta chả còn mặt mũi nói cái gì nữa.]
[Hiện tại hai người bọn họ đang cặp với nhau đấy, nghe nói Mao San San chính là nữ chính của bộ phim này, như vậy xem ra mời cậu đóng phim là có âm mưu đó.]
Đương nhiên là có âm mưu rồi, kéo cô vào không những có thể thu hút được người xem mà còn có thể quang minh chính đại trả thù riêng nữa chứ, đúng là một hòn đá trúng hai con chim. Cô đã đoán trước được cuộc sống mình sẽ thê thảm thế nào sau khi vào đoàn phim, nhưng cô biết làm sao bây giờ, hợp đồng ký với công ty cũng đã ghi rõ hết rồi, cô cần thiết phải nghe theo mọi sự an bài của công ty.
Thẩm Ấu Dao cảm thấy tương lai của mình thật là mù mịt, mặc dù cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhưng khi tới đoàn phim cô vẫn bị làm cho khiếp sợ: “Ngài nói gì cơ?”
Chàng trai đứng ở trước mặt có một làn da rám nắng nhìn rất là chắc khỏe, thoạt nhìn tính tình cởi mở vô cùng, thật khó tin anh lại lạ đạo diễn, đương nhiên, nhìn bộ dạng chân thành thế kia thì ai mà nghĩ được anh ta cũng là một kẻ lòng dạ hẹp hòi chứ.
“Đây là tác phẩm đầu tay của tôi cho nên tài chính tương đối eo hẹp, không đủ kinh phí để mời chuyên viên hóa trang kỹ xảo nên đành phải nhờ cô hy sinh một chút vậy.” Anh ta đưa ra một lý do vô cùng hợp lý.
Nhưng chuyên viên trang điểm đứng ở bên cạnh lại có chút không đành lòng, cô hơi sợ hãi nói: “Thực xin lỗi đạo diễn Vương, tôi không biết ngài muốn quay cảnh cuối thế nào nên không có chuẩn bị đầy đủ trước, nếu không ngài để tôi hóa trang thử cho cô Thẩm xem có được không ạ?”
Vương Hạo liếc nhìn cô một cái: “Dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên tôi làm đạo diễn, cảnh quay kia quan trọng vô cùng cho nên tôi yêu cầu hiệu ứng phải chân thật nhất có thể, bây giờ cô mới bắt đầu làm thử thì sao có thể đáp ứng được yêu cầu của tôi chứ?”
Chuyên viên trang điểm đang định nói hóa trang mặt mũi bầm dập cũng có phải kỹ thuật khó khăn gì, cô ấy có thể làm được, nhưng đối diện với ánh mắt của anh ta thì cô không dám nói tiếp nữa. Mỗi đạo diễn đều có một tính tình khác nhau, đây là lần đầu tiên cô hợp tác làm việc cho đạo diễn Vương nên cũng chưa biết rõ tính tình của anh ta như thế nào, nhưng vì làm cho hiệu ứng chân thật mà bắt diễn viên phải bị ăn đòn thật thì quả là quá vô lý mà.
Chẳng lẽ đóng phim diễn cảnh bị hiếp dâm, vì muốn tỏ ra chân thực thì diễn viên cũng phải bị hiếp thật sao?
Hành động trả thù riêng mà lại nói thành vì công việc thế này làm cho Thẩm Ấu Dao tức giận đến muốn đánh người, cô nói một cách tỉnh queo: “Hôm nay tôi mới vừa nhận được kịch bản thôi, còn chưa kịp xem qua luôn, đạo diễn Vương cho tôi chút thời gian để nghiên cứu kịch bản được không?”
Thấy Vương Hạo đang định nói cái gì, cô đã tiếp tục mở miệng nói trước: “Nếu ngài cảm thấy thái độ của tôi không chuyên nghiệp thì có thể gọi điện cho chị An trả tôi về cũng được.”
Vương Hạo nghẹn lời, anh ta sao có thể trả cô về được chứ, bộ phim này còn phải dựa vào thân phận “Tiểu tam” của cô để thu hút người xem cơ mà.
“Ai da, còn chưa bắt đầu diễn mà đã tỏ thái độ khó chịu như vậy rồi sao?” Mao San San, nữ chính của đoàn phim vừa nói vừa cười: “Hay là nghĩ mình được Đỗ thiếu gia chống lưng rồi nên cảm thấy ai cũng phải nhường?”
Cô vừa nói ra những lời này, Thẩm Ấu Dao lập tức bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm.
Việc Đỗ Trạch Thần kéo cô đi đăng ký kết hôn thì đến giờ chỉ có một số người biết mà thôi, nhưng việc cô xen vào gia đình của người khác làm tiểu tam thì ai ai cũng biết, cho nên mọi người đều nhìn ra được Mao San San nói những lời này là đang chế giễu cô.
Thẩm Ấu Dao cũng không muốn cùng cô ta đấu võ miệng, chỉ có thể cười một cách bất đắc dĩ: “Cô muốn nói sao cũng được, nhưng thực sự là trình độ của tôi vẫn chưa giỏi đến mức vừa vào đoàn phim đã diễn ngay được cảnh quan trọng đâu, hơn nữa tôi mới cầm được kịch bản hai tiếng trước thôi, nội dung cũng chưa kịp xem.”
“Được rồi, được rồi.” Phó đạo diễn thấy trường hợp có chút xấu hổ nên chạy ra hòa giải: “Hà à, cô dẫn cô Thẩm vào phòng hóa trang để chuẩn bị cho tạo hình nhân vật đi, thuận tiện để cô Thẩm có thời gian xem kịch bản luôn. San San, cô qua xem thử cảnh quay vừa rồi một chút đi.”
“Thật không ngờ cô ta lại có thể đi làm tiểu tam, ngoại hình tốt như vậy, chỉ cần chăm chỉ cố gắng thì sớm hay muộn cũng sẽ nổi tiếng thôi mà.”
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong được.”
“Mà cô ta cũng can đảm thật đó, chọn ai không chọn lại chọn trúng Đỗ thiếu gia……”
“Cho nên sống trên đời không thể tham lam quá, cậu xem đi, đúng là tham thì thâm mà.”
……
Mọi người ở phía sau bàn tán không chút ngại ngùng.
Bởi vì đây là bộ phim đầu tay của Vương Hạo, vậy nên người trong đoàn phim đa phần là người quen hoặc là bạn học của Vương Hạo với Mao San San, mặc kệ trong lòng họ nghĩ như thế nào nhưng thái độ biểu hiện ra ngoài đương nhiên là đứng về phía hai người.
Cho nên Thẩm Ấu Dao đã bị cô lập.
Cũng may cô cũng không phải kiểu người nhút nhát nên mấy người đó nghĩ gì cô chẳng thèm quan tâm, bây giờ cô chỉ tập trung vào việc xem kịch bản thôi, bỏ qua những yếu tố không tốt khác thì cô kỳ thật vẫn rất thích cái nghề diễn viên này.
Mẹ của cô chính là một diễn viên, hồi nhỏ cô thích nhất là đi theo mẹ đến đoàn phim để xem bà diễn đủ mọi nhân vật khác nhau. Nhưng đáng tiếc, khi cô lên tám tuổi thì cha của cô, “thiên tài đối kháng” đã bị thương trong khi thi đấu, từ đó không còn cơ hội để trở lại võ đài nữa. Sau đó ông cứ như tẩu hỏa nhập ma vậy, bắt đầu điên cuồng huấn luyện cô kế thừa sự nghiệp của ông.
Mẹ nói cô rất có năng khiếu trong diễn xuất, nhưng cha lại kiên quyết muốn cô học thể thao đối kháng, cuối cùng ai cũng không thay đổi được ý muốn cứng đầu của cha, mẹ tức giận quá ly hôn với cha luôn.
Quả thực, cô cũng không có năng khiếu gì nhiều với môn thể thao đối kháng này, tất cả những gì đạt được đều phải đánh đổi bằng mồ hôi cùng với sự tập luyện liên tục, phải cố gắng hơn người ta gấp mấy lần mới có thể đạt được yêu cầu mà cha đưa ra.
Hiện tại cô đã có cơ hội, cô có thể sống một cuộc sống cho riêng mình khi thay thế nhân vật Thẩm Ấu Dao trong cuốn tiểu thuyết này, đương nhiên mở đầu không dính vào một đống chuyện lung tung thế này thì càng đẹp.
“Chẳng lẽ cô cho rằng trốn được lần này thì có thể trốn được suốt đời sao?” Mao San San đẩy cửa đi vào, cười nhạo mà nhìn cô: “Cô nghiên cứu mau lên đi, chậm nhất là ngày mai sẽ bắt đầu quay cảnh quyết đấu kia rồi, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể đến tìm tôi nha, tôi sẽ chỉ cho cô phải diễn như thế nào cho đúng.”
Thẩm Ấu Dao nhìn bộ dạng đắc ý của cô, không khỏi thở dài nói: “Tôi cảm thấy cô y như là hóa thân của Hồ Yến vậy, không cần diễn cũng giống y chang, cô có muốn đổi vai diễn không? Tôi cảm thấy nhân vật này thú vị hơn nữ chính đó.”
“Cô!” Mao San San không nghĩ cô ta dám nói móc mình như vậy: “Cô nói vậy là có ý tứ gì?? Có ngon thì lặp lại một lần nữa?!”
“Tôi nói chuyện không bao giờ nói hai lần.” Thẩm Ấu Dao nghiêm túc trả lời cô, sau đó không thèm quan tâm đến cô nữa mà chỉ cúi đầu tập trung xem kịch bản.
Mao San San tức giận đến run hết cả người, bộ dạng trừng mắt của cô ta cứ như muốn xông lên ăn tươi nuốt sống Thẩm Ấu Dao vậy.
Vương Hạo đẩy cửa đi vào, anh ta đương nhiên nghe được cuộc nói chuyện của hai người nhưng cũng không nói gì thêm về việc này, chỉ nói: “Hôm nay cô tập trung nghiên cứu cảnh diễn quyết đấu đó đi, chiều mai chúng ta sẽ bắt đầu quay, không có hóa trang kỹ xảo, cô nắm rõ rồi chứ?”
Thẩm Ấu Dao cung kính đứng lên, cười sáng lạn nói: “Theo như ý muốn ngài, thưa đạo diễn.”
Vương Hạo nhíu mày, có chút không hài lòng với thái độ của cô nhưng cũng không thể nói gì được nên chỉ hừ lạnh: “Vậy cô lo mà chuẩn bị cho tốt đi.” Đến lúc đó sẽ cho cô đẹp mặt.
Đợi bọn họ rời đi, Thẩm Ấu Dao chuyển động cánh tay làm hai cái động tác luyện tập đối kháng cơ bản, trong lúc đợi Đỗ Trạch Thần điều tra rõ chân tướng trả lại trong sạch cho cô thì cô phải dựa vào năng lực của bản thân để tự bảo vệ rồi. Hy vọng Vương Hạo cùng Mao San San không cần hối hận.