Lưu Tú: "Tiểu Phàm nhà cô hay nói
với cô là Bách Nhiên có thành tích tốt lại còn thông minh, nó ngưỡng mộ cháu
lắm đấy…."
Từ Triết Phàm cả mặt đen xì 'Mẹ, mẹ
cũng đâu thể nghĩ như thế được, con nói thế lúc nào chứ? Đến nằm mơ cũng không
có khả năng ấy đâu.'
"Vậy sao?" Lý Bách Nhiên liếc
mắt nhìn Từ Triết Phàm một cái, khoé miệng nhếch lên mang một ý cười khó hiểu.
Từ Triết Phàm vội nói: "Được rồi
mẹ, đừng nói nữa, nếu không lát nữa không kịp lên xe đâu, mẹ quay về đi đừng
tiễn nữa."
Lưu Tú ở đằng sau nói vội: "Hai
đứa chú ý an toàn đấy."
Từ Triết Phàm vội vã đáp một tiếng rồi
kéo Lý Bách Nhiên rời đi.
Hai người đi được một lúc thì Từ Triết
Phàm không nhịn được nói: "Cậu làm gì vậy? Sao lại đến nhà tìm tôi
hả?"
Lý Bách Nhiên nhún vai: "Ai bảo
cậu tự dưng mất tích?"
Từ Triết Phàm cắt lời: "Tôi nào có
mất tích đâu, chỉ là tôi về nhà thôi mà
cũng không được hả?"
Lý Bách Nhiên: "Về nhà thì được
nhưng ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ."
Từ Triết Phàm đổ mồ hôi: "Tôi về
nhà thì mắc gì phải nói với cậu?"
Lý Bách Nhiên nhìn anh: "Cho dù
chúng ta là quan hệ bạn học chung nhưng sự quan tâm tối thiểu cũng phải có chứ,
ví dụ như cậu đi đâu? Vì sao lâu thế còn
chưa về, qua lại với người như thế nào, có phải bị kẻ buôn người bắt cóc rồi
không.v.v."
Từ Triết Phàm chặn miệng cậu ta nói:
"Người lớn như tôi còn có thể bị bắt cóc sao? Cậu đem tôi ra làm trò cười
đấy à."
Lý Bách Nhiên quả nhiên có thâm ý mà
nhìn cậu: "Cậu chắc không?"
Từ Triết Phàm nghĩ đến gì đó khí thế
bỗng nhỏ đi.
Lý Bách Nhiên thuận tay nắm lấy tay anh
kéo đi: "Xe đến rồi."
Từ Triết Phàm giật tay nhưng không giật
ra được, đợi đến khi xe lái đến nơi thì Lý Bách N ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.