Lưu Tú lo lắng rằng buổi sáng con trai ăn không no nên vào phòng bếp lấy ít trứng hấp cho anh ăn. Sau khi ăn xong thì Từ Triết Phàm nói với Lưu Tú chuyện anh rể muốn vay tiền.   Sắc mặt Lưu Tú lúc đó có chút khó coi. Bà ngồi ở trên giường đất và nói với vẻ không vui: "Nhà họ Trương này có hiểu chuyện không vậy? Nhà bọn họ muốn vay tiền thì phải tự mình tới tìm mẹ chứ. Sao lại để còn để cho một đứa nhỏ như con nói. Vậy là sao đây? Họ muốn làm gì thì tự làm. Đừng nói là do không có tiền, cho dù có thì mẹ cũng không cho mượn."   Từ Triết Phàm đoán rằng Lưu Tú sẽ nói như vậy. Mẹ anh là người đen trắng rõ ràng, tính cách mạnh mẽ và nói chuyện rất thẳng thắn nhưng thật ra nếu nói chuyện gì hợp lý với bà thì bà vẫn sẽ lắng nghe.   Từ Triết Phàm nói: “Mẹ, chuyện này là do chị sợ mẹ không đồng ý nên mới nhờ con đến thương lượng với mẹ.”   Lưu Tú nói: “Đúng là con gái thì hướng ra ngoài. Con nói xem mới đi có mấy ngày mà đã muốn đến nhà mẹ đẻ rút tiền rồi.”   Từ Triết Phàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra nếu chỉ nhìn mỗi nhà anh rể thì nói thật là con cũng không muốn cho họ vay. Điểm này thì con đứng cùng phía với mẹ.”           Lưu Tú khịt mũi quay mặt đi. Bà không nói gì nhưng tai vẫn lắng nghe.   Từ Triết Phàm thở dài nói: “Nhưng mà cuộc sống của chị cũng không tốt lắm, con làm em cũng thấy khó chịu. Anh rể đã mất việc hai hôm trước nên bây giờ cả nhà bốn người đều phải dựa vào tiền lương của một mình chị. Mẹ, mẹ thử xem trong lòng chị có thể tốt được không? Chẳng phải chị ấy cũng là con gái ruột của mẹ à? Bây giờ hiếm khi có được cơ hội để cải thiện cuộc sống của họ. Sau này nếu như gia đình chị tốt lên thì trong lòng cha mẹ và con không thoải mái sao? Còn hơn là thấy chị mình chịu đựng đau khổ cùng bọn họ.”   Lưu Tú chỉ mạnh miệng vậy chứ thật sự trong lòng không có ý xấu. Miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ. Nghe con trai nói xong thì cảm thấy có lý. Bà cũng không phải là người thấy chết mà không cứu, chỉ là trong lòng không được thoải mái thôi. Nếu con gái thật sự đến cửa cầu cứu thì sao bà có thể mặc kệ tình huống của con gái được chứ.   [“Miệng dao găm, tâm đậu hũ” là những lời nói từ cửa miệng làm tổn thương người khác, nhưng thực ra tâm tính bên trong họ không muốn nói những lời như vậy.]
  Lưu Tú ngước mắt nhìn Từ Triết Phàm, sắc mặt hòa nhã hơn chút và nói: “Không phải mẹ nhẫn tâm không muốn giúp bọn họ mà là chuyện nhà bọn họ làm thật sự làm cho người khác thấy gai mắt. Toàn là những người mắt nhỏ mũi nhỏ. Họ là người thành phố mà còn không bằng người ở nông thôn. Nếu mẹ đi xin nhà hàng xóm một bát gạo thì họ có thể cho nhiều thêm chút chứ nếu là nhà bọn họ thì có khi một hạt cũng không được. Họ không phải là người khéo léo và cũng không thể hòa thuận với chúng ta. Nhắc đến là thấy tức.” Từ Triết Phàm cười và nói: "Mẹ, ai đã khiến mẹ trở thành một người sui gia như vậy chứ? Chúng ta không để ý đến mặt mũi của chị à?"   [“Mắt nhỏ mũi nhỏ” là chỉ những người hẹp hòi và keo kiệt.]
  Lưu Tú nói: “Con nghĩ mẹ muốn à, ai bảo lúc trước chị con sống chết muốn kết hôn làm gì? Tiểu Phàm, không phải mẹ không muốn giúp nhưng vừa nãy con nói anh rể con cần một vạn để mở căn tin trường học thì hiện tại nhà chúng ta không có. Mẹ và cha con làm vườn trái cây này vài năm mới dành dụm được một ít nhưng chi phí cũng cao. Con nói xem bây giờ người trong thôn đều thích dùng thuốc cho cây, mà chẳng lẽ thuốc thụ phấn không đắt tiền à? Làm việc đau lưng vất vả thì mới gom được một hai ngàn. Mẹ và cha con còn muốn dành dụm tiền để sau này con cưới vợ nữa.”   Từ Triết Phàm nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng. Thật ra việc này con đã sắp xếp ổn rồi, không cần tiền của mẹ.” Nói xong thì quay người lại lấy một cái túi từ trong túi đồ ra rồi đặt lên bàn và nói: “Trong này có một vạn, đến lúc đó mẹ đưa cho chị là được.”   Lưu Tú nghe xong thì sửng sốt và không tin lắm. Bà mở túi ra thì thấy trong đó có từng xấp tiền xếp ngay ngắn như ngọn đồi. Trời ơi! Bà vội vàng đóng túi lại rồi kinh ngạc nhìn con trai.   “Tiểu Phàm, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”   Từ Triết Phàm không nhịn được mỉm cười và nói: “Mẹ cất tiền trước đi đã rồi con nói với mẹ sau.”   Lưu Tú nghe xong thì thấy rất đúng. Lỡ như có người đi vào nhìn thấy thì không hay lắm. Bà nhanh chóng nhìn xung quanh rồi vội vàng ôm vào ngực đem bỏ vào tủ rồi khóa lại.   “Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Tiền này là quang minh chính đại, không phải trộm cắp gì đâu. Ba năm nay con bán hoa quả ngoài chợ kiếm được đó.”   Lưu Tú nghe xong thì im lặng nhìn con trai mình một lúc lâu. Bà biết Từ Triết Phàm thích kinh doanh từ khi còn nhỏ, nhưng bà chưa bao giờ để tâm đến điều đó. Bà chỉ nghĩ rằng làm anh buôn bán để kiếm chút tiền tiêu vặt thì cũng khá tốt. Tự mình làm việc mình thích thì tốt hơn việc cứ chạy đi chơi theo sau người khác. Sau khi quen dần thì thấy việc này cũng không tệ. Con trai có thể tự nuôi sống bản thân và không cần xin mẹ tiền sinh hoạt hay vân vân.   Mua cho cả nhà một cái TV lớn và còn cho thêm hai ngàn tệ. Mặc dù bà hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại thì ngày nào con trai bà cũng kiếm tiền nên cũng đoán được là con đã tiết kiệm được một ít.   Nhưng không ngờ hôm nay lại bỗng nhiên lấy đâu ra một vạn tệ. Một vạn tệ này không phải số tiền nhỏ, không phải một trăm hai trăm hay một ngàn hai ngàn gì cả. Đối với người nông thôn thì một vạn tệ có nghĩa là sẽ trở nên giàu có rất nhanh, có thể mua được một ngôi nhà trên một phần ba mảnh đất.   “Cái này là do con kiếm được từ việc buôn bán à? Con không lừa mẹ đó chứ?” Lưu Tú vẫn không thể tin được và hỏi lại.   Từ Triết Phàm dở khóc dở cười nói: “Mẹ, con thật sự không lừa mẹ. Thật đó. Nói thế nào nhỉ? Kinh doanh có thể lãi rất nhiều nếu gặp được cơ hội tốt. Con trai mẹ đã nắm được thời cơ nên kiếm được một số tiền lãi. Có người cũng giống con mà, mẹ ở trong thôn không hay nghe người ta nói à? Một số người bắt đầu kinh doanh và một hai năm sau là đã trở nên giàu có rồi.”   Lưu Tú nghĩ suy nghĩ. Đúng là bà có nghe người ta nói rằng hai ngày trước, một người trong thôn bên cạnh ở phía nam trở về dẫn người nhà vào thành phố và mua nhà cao tầng nữa, rất giàu có.   Nhưng bà cảm thấy mình còn cách xa lắm. Lần này con trai bà lại giống như vậy nên bà không thể tin được: “Nếu thật sự kiếm được nhiều tiền như con nói thì chẳng phải người trong thành phố đều giàu to hết rồi à?”   Từ Triết Phàm cười nói: “Mặc dù người trong thành phố giàu hơn chúng ta nhưng chuyện phát tài này không chắc chắn được. Một trăm người thì chỉ có một hai người thôi. Con trai mẹ là một trong hai người đó. Mẹ, nói thật với mẹ, bây giờ việc buôn bán của con rất suôn sẻ, có rất nhiều khách quen thích mua trái cây của con trai mẹ. Con hay đem trái cây về nhà đó, mẹ và cha ăn có cảm thấy ngon không? Có phải ăn xong thì muốn ăn tiếp không?”   Lưu Tú gật đầu. Chuyện này con trai nói đúng thật. Trái cây ở nhà mình thì không thích ăn nhưng lại rất thích ăn trái cây của con trai đem về. Vừa to vừa mọng nước, ăn mãi không chán.   Từ Triết Phàm nói: “Trái cây đó là đồ con bán, rất nhiều người thích ăn.”   Lưu Tú nghĩ một chút rồi nói: “Con trai, vậy con lấy trái cây đó ở đâu ra vậy?”   Từ Triết Phàm xoa mũi nói: “À…Có người khác bán sỉ cho con. Con không thể nói cho mẹ được. Cái này là bí mật thương mại, nếu bị truyền ra ngoài thì việc làm ăn của con sẽ không ổn.”   Lưu Tú vừa nghe xong thì tin thật rồi vội hỏi: “Bí mật thương mại cái gì vậy? Vậy thì mẹ không hỏi nữa. Mẹ cũng không hiểu mấy cái này.” Không ngờ con trai buôn bán đại vậy mà lại kiếm được rất nhiều tiền. Lưu Tú mới đầu thì ngạc nhiên rồi sau đó là vui mừng.     Thấy Lưu Tú đã tin rồi thì Từ Triết Phàm nhanh chóng nhân cơ hội mà tiếp lời nói: "Thật ra thì những chuyện này cũng không có vấn đề gì đâu. Sau khi thi tuyển sinh xong và lên cấp 3 thì con sẽ dọn ra khỏi nhà chị gái và thuê cửa hàng nhỏ gần trường cấp 3 để bán trái cây, có hai tầng, trái cây để ở tầng dưới còn con sẽ ở tầng trên. Đến lúc đó mẹ đến thăm con cũng rất tiện. Mẹ thấy như vậy được không?”   Lưu Tú nghe xong lời này thì cẩn thận suy nghĩ chút rồi do dự nói: “Vậy cũng được. Nhưng mà con mới mười lăm tuổi thì sao mà tự sinh hoạt ăn uống được? Mẹ cũng không yên tâm.”   Từ Triết Phàm cười nói: “Con lớn như vậy rồi không lẽ còn muốn người khác hầu hạ nữa. Con có thể tự làm mà. Chẳng phải ở nhà con cũng thường xuyên nấu cơm đó sao? Không thích nấu thì có thể ra quán ăn gần trường mua đồ ăn cũng được, rất tiện.”   Lưu Tú cũng hơi lay động, nghĩ đến con trai mình ở nhờ nhà người khác chắc chắn cũng rất tủi thân, có chỗ ở tự do cũng khá thuận tiện.   “Đến lúc đó nhờ cha làm cho con…giấy phép kinh doanh, sau đó có thể bắt đầu kinh doanh. Sau khi kiếm được tiền thì con sẽ mua một căn nhà ở thành phố để cha mẹ lên thành phố ở.”   Lưu Tú vừa nghe vậy thì vội vàng nói: "Không không không. Mẹ và cha con không muốn lên thành phố đâu. Cha mẹ sống ở chỗ này quen rồi, có hàng xóm hòa thuận với nhau nên cha mẹ cũng không muốn đi. Con muốn mua nhà thì cứ giữ đó để sau này con với vợ con ở." Vợ... Từ Triết Phàm ho lên và chuyển chủ đề: "Hai người không muốn đi cũng được. Mẹ xem ngôi nhà cũ rích nhà của chúng ta đã hơn mười năm rồi phải không? Đến lúc đó, chúng ta sửa sang lại ngôi nhà này hoặc là phá đi rồi xây lại ngôi nhà hai tầng. Bên ngoài lát gạch mà người thành phố dùng, gạch trắng rất sáng sủa, nền nhà cũng lát gạch luôn. Sau đó mua mấy tấm màn đẹp treo lên thì đẹp cũng không thua gì nhà trên thành phố. Thật tốt biết bao. Lúc đó mọi người trong thôn đều sẽ rất ngưỡng mộ mẹ và cha.”   Lưu Tú bị lời nói của Từ Triết Phàm làm cảm động. Nghĩ đến đây thì trong lòng ngứa ngáy, miệng không nói gì nhưng trong ánh mắt hiện lên khát vọng. Từ lúc ở căn nhà ba gian nhỏ này với Từ Truyền hồi còn trẻ thì bà đã mong muốn sẽ có một ngày được sống trong một ngôi nhà rộng lớn sáng trưng. Hôm nay con trai nói vậy đã khơi dậy ý nghĩ chôn chặt trong lòng bà.   “Con trai, con nói thật hả, vậy thì mẹ tin con.”   Từ Triết Phàm cười nói: “Con hứa là sang năm sẽ thực hiện được. Còn chuyện mẹ nói là tiết kiệm tiền để cưới vợ gì đó thật sự không cần thiết. Con kiếm tiền cho mình là được rồi. Cha mẹ không cần tiết kiệm cho con, cần chi tiêu thì cứ chi tiêu, muốn ăn gì thì mua cái đấy.”   Lưu Tú nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Từ Triết Phàm thì trong lòng không biết phải nói gì nữa. Có thể nuôi dưỡng được một đứa con hiếu thảo như vậy thì bà đã cảm thấy cuộc đời này đủ mãn nguyện rồi.   Cho dù không được sống trong nhà mới thì bà cũng thỏa mãn.   Lưu Tú lau khóe mắt, thu lại nụ cười rồi nói: “Không nói chuyện này nữa, nói chuyện nhà họ Trương đi. Mặc dù tiền này không phải của mẹ nhưng đó là con trai mẹ vất vả kiếm được, không thể đưa cho Trương Chấn Hải và nhà họ Trương một cách dễ dàng vậy được? Vay tiền mà ngay cả mặt cũng không ló ra à?   Con quay về nói với chị con là mẹ yêu cầu Trương Chấn Hải đến đây, làm cho nó mở miệng ra vay tiền mẹ. Nói với nó là đừng nghĩ rằng có thể mang tiền của chúng ta đi mà không nói lời nào. Nếu nó không đến đây nói với mẹ thì mẹ cũng sẽ không cho mượn số tiền này.”           Từ Triết Phàm nghe xong thì cảm thấy mẹ mình nói cũng có lý. Số tiền lớn như vậy không phải ai cũng có thể lấy được, nhà mình nhất định phải có khí thế này mới khiến nhà họ Trương thấy ân tình của chúng ta lớn như thế nào. Không phải tự nhiên mà cho vay, chẳng qua là nể mặt chị gái. Mẹ làm như vậy cũng là vì chị, nếu sau này Trương Chấn Hải đối xử với chị không tốt thì trong nhà tự nhiên sẽ có lời nói.   Vì vậy nên Từ Triết Phàm gật đầu nói: “Được, ngày mai con sẽ về nói chuyện này với chị ấy. Mẹ nói rất đúng. Chúng ta không thể nhân nhượng nhà họ được, muốn vay tiền thì phải rõ ràng, có đầu có đuôi.”   Lưu Tú nghe xong thì hài lòng gật đầu nói: “Đúng vậy, có mẹ làm chỗ dựa, chị con sẽ không cần phải chịu nhiều uất ức nữa và sống ở nhà cha mẹ chồng sẽ dễ dàng hơn. Chúng ta phải nắm được điểm yếu của bọn họ. Muốn bắt nạt con gái của mẹ thì không được đâu.”   Từ Triết Phàm ở bên cạnh mỉm cười chỉ vào mẹ mình, có người mẹ như vậy thì cần gì chồng nữa.   Tác giả có lời muốn nói: Ừm, đọc bình luận thì thấy thời gian hơi rối.   Thật sự là do tôi cũng không hiểu biết nhiều về thời gian đó.   Toàn là về người lớn tuổi nên có vài điều rời rạc. Nếu có gì sai sót thì mong mọi người bỏ qua.   Nếu biết chỗ nào sai thì có thể nói để tôi sửa lại. :333   Nhân vật chính tái sinh năm 1989.   Thời điểm hiện tại chắc là khoảng năm 1993 đến 1994. Tôi cũng khá áp lực do nghiên cứu nhưng tôi sẽ tiếp thu ý kiến của mọi người một cách nghiêm túc. Có lẽ hiện tại mọi người sẽ không thích bạn công lắm, điều này có thể hiểu được, cậu ấy hơi cặn bã chút, nhưng mọi người cứ nghĩ là trong tương lai cậu ấy rất yêu thương bé thụ, mạnh mẽ ấm áp và trung thành như một chú chó vậy đó. ~ Yêu mọi người

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play