Lưu Tú lo lắng rằng buổi sáng con
trai ăn không no nên vào phòng bếp lấy ít trứng hấp cho anh ăn. Sau khi ăn xong
thì Từ Triết Phàm nói với Lưu Tú chuyện anh rể muốn vay tiền.
Sắc mặt Lưu Tú lúc đó có chút khó
coi. Bà ngồi ở trên giường đất và nói với vẻ không vui: "Nhà họ Trương này
có hiểu chuyện không vậy? Nhà bọn họ muốn vay tiền thì phải tự mình tới tìm mẹ
chứ. Sao lại để còn để cho một đứa nhỏ như con nói. Vậy là sao đây? Họ muốn làm
gì thì tự làm. Đừng nói là do không có tiền, cho dù có thì mẹ cũng không cho
mượn."
Từ Triết Phàm đoán rằng Lưu Tú sẽ
nói như vậy. Mẹ anh là người đen trắng rõ ràng, tính cách mạnh mẽ và nói chuyện
rất thẳng thắn nhưng thật ra nếu nói chuyện gì hợp lý với bà thì bà vẫn sẽ lắng
nghe.
Từ Triết Phàm nói: “Mẹ, chuyện này
là do chị sợ mẹ không đồng ý nên mới nhờ con đến thương lượng với mẹ.”
Lưu Tú nói: “Đúng là con gái thì
hướng ra ngoài. Con nói xem mới đi có mấy ngày mà đã muốn đến nhà mẹ đẻ rút
tiền rồi.”
Từ Triết Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
“Thật ra nếu chỉ nhìn mỗi nhà anh rể thì nói thật là con cũng không muốn cho họ
vay. Điểm này thì con đứng cùng phía với mẹ.”
Lưu Tú khịt mũi quay mặt đi. Bà
không nói gì nhưng tai vẫn lắng nghe.
Từ Triết Phàm thở dài nói: “Nhưng mà
cuộc sống của chị cũng không tốt lắm, con làm em cũng thấy khó chịu. Anh rể đã
mất việc hai hôm trước nên bây giờ cả nhà bốn người đều phải dựa vào tiền lương
của một mình chị. Mẹ, mẹ thử xem trong lòng chị có thể tốt được không? Chẳng
phải chị ấy cũng là con gái ruột của mẹ à? Bây giờ hiếm khi có được cơ hội để
cải thiện cuộc sống của họ. Sau này nếu như gia đình chị tốt lên thì trong lòng
cha mẹ và con không thoải mái sao? Còn hơn là thấy chị mình chịu đựng đau khổ
cùng bọn họ.”
Lưu Tú chỉ mạnh miệng vậy chứ thật
sự trong lòng không có ý xấu. Miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ. Nghe con trai nói
xong thì cảm thấy có lý. Bà cũng không phải là người thấy chết mà không cứu,
chỉ là trong lòng không được thoải mái thôi. Nếu con gái thật sự đến cửa cầu
cứu thì sao bà có thể mặc kệ tình huống của con gái được chứ.
[“Miệng dao găm, tâm
đậu hũ” là những lời nói từ cửa miệng làm tổn thương người khác, nhưng thực ra
tâm tính bên trong họ không muốn nói những lời như vậy.]
Lưu Tú ngước mắt nhìn Từ Triết Phàm,
sắc mặt hòa nhã hơn chút và nói: “Không phải mẹ nhẫn tâm không muốn giúp bọn họ
mà là chuyện nhà bọn họ làm thật sự làm cho người khác thấy gai mắt. Toàn là
những người mắt nhỏ mũi nhỏ. Họ là người thành phố mà còn không bằng người ở
nông thôn. Nếu mẹ đi xin nhà hàng xóm một bát gạo thì họ có thể cho nhiều thêm
chút chứ nếu là nhà bọn họ thì có khi một hạt cũng không được. Họ không phải là
người khéo léo và cũng không thể hòa thuận với chúng ta. Nhắc đến là thấy tức.”
Từ Triết Phàm cười và nói: "Mẹ, ai đã khiến ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.