Sinh nhật của Lý Bách Nhiên là vào
cuối tuần. Cậu đặt bàn ở một nhà hàng mới mở ở gần trường.
Ngoại trừ những bạn chơi thân với
cậu trong lớp thì còn rất nhiều người đến. Có vài phụ huynh là cấp dưới của
lãnh đạo, còn có người hình như đã không còn đi học nữa.
Nói chung lai lịch của tất cả bọn họ
có vẻ không hề nhỏ. Hầu như đều xưng anh em với Lý Bách Nhiên vô cùng thân
thiết.
Điều này cũng có thể giải thích được.
Bởi vì cha của Lý Bách Nhiên là quản lý cấp cao, mẹ thì là kế toán, họ hàng hai
bên phần lớn đều là quan chức chính phủ mà cha lại thăng tiến nhanh như vậy nên
chắc chắn sẽ không ít người đến nịnh nọt. Vì thế nên tất nhiên Lý Bách Nhiên sẽ
tiếp xúc với đủ mọi hạng người.
Nói thật thì Từ Triết Phàm thật sự
không có ấn tượng tốt với bầu không khí như vậy. Có một đám bạn như vậy thì dù
tên Lý Bách Nhiên đó không muốn học theo việc xấu cũng khó. Sau khi ngồi xuống
với một vài bạn học, anh nghĩ sẽ ăn gì đó và lộ mặt một chút rồi đi.
Không biết Lưu Quyền đã ngồi bên
cạnh Lý Bách Nhiên từ khi nào, lại còn vẫy tay với anh, Lý Bách Nhiên cũng gật
đầu với anh. Từ Triết Phàm không nói gì cả, do dự một lúc rồi đành phải đứng
dậy đi tới. Bàn này đa số là đàn em của Lý Bách Nhiên và còn có vài người hình
như không phải học sinh mà Từ Triết Phàm cũng không quen biết.
Mấy cán bộ cấp cao uống rượu vô cùng
ồn ào. Bọn họ đều là những đứa trẻ mười sáu, mười bảy tuổi và đang ở độ tuổi
sung sức nhất nên tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội học theo người lớn uống
rượu được.
Lý Bách Nhiên cũng không do dự mà ra
hiệu cho nhân viên phục vụ mang bia rượu tới. Bia này là bia Lãng Hoa nên nồng
độ không cao, vị hơi đắng và chát nhưng cũng có chút ngọt.
Trên bàn, mấy người đang mở bia ra
rót vào từng ly. Có vẻ như Lý Bách Nhiên rất thường xuyên uống. Cậu mở nắp chai
rất điêu luyện, sau đó rót một ít vào ly của mình rồi nhìn Từ Triết Phàm:
"Uống được không? Muốn uống thử không?"
Từ khi tái sinh đến nay anh chưa
từng uống bia rượu. Từ Triết Phàm nghĩ đến thì cũng thấy hơi thèm rồi cầm ly và
nói: "Uống một chút đi." Lưu Quyền bên kia cũng rót rượu, không quá
nhiều, chỉ rót nửa cốc.
Đồ ăn lên rất nhanh và rất phong
phú, thịt cá to và có cả mấy loại hải sản. Cua to vỏ đỏ au, tôm đỏ au óng ánh
hấp dẫn, một đĩa tôm chín lớn toàn là con cái. Ăn xong thì được phục vụ tiếp,
đủ để ăn cả đêm nay.
Mọi người vừa uống bia rượu vừa nói
chuyện trên bàn, bầu không khí khá tốt.
Trong khi mọi người đang nói chuyện
thì Từ Triết Phàm đang cúi đầu ăn. Anh ăn rất ngon miệng, ăn mấy miếng ốc, bóc
vài con tôm và ăn hai con cua béo.
Một người ngồi bên cạnh Lý Bách
Nhiên dần dần chú ý đến anh. Nhìn một lúc rồi bỗng nhiên mở miệng nói: “Bạn
học, em bóc hải sản thuần thục thật đấy.”
Từ Triết Phàm đang ăn gạch cua thì
nghe thấy, anh quay đầu lại nhìn. Người đó khoảng hai mươi tuổi, khóe mắt hơi
nhếch lên và đang mỉm cười với anh.
“À, cái này, tôi mới ăn hai ngày
trước nên…” Từ Triết Phàm nuốt miếng thịt cua xuống rồi lau tay giải thích.
Người đó cười hỏi: “Em là bạn học
của Lý Bách Nhiên phải không?”
Từ Triết Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”
Người đó nói: “Tôi là anh em của cậu
ấy, Thẩm Hà.”
Từ Triết Phàm vội vàng lễ phép trả
lời: “Xin chào xin chào, Từ Triết Phàm.”
Thẩm Hà cười nhấp một ngụm rượu,
nhìn Từ Triết Phàm không chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Không ngờ Lý Bách Nhiên lại
có một người bạn học đẹp thế này. Cậu ấy chưa từng nói với tôi.”
Từ Triết Phàm đáp qua loa vài câu
rồi quay đầu đi, cảm thấy có vẻ như mình đã gặp người này rồi. Anh ta là ai vậy
chứ? Lúc tái sinh hay trước khi tái sinh đã quen? Vừa nãy nhìn thấy ánh mắt của
Thẩm Hà, anh cảm giác người này có vẻ là người đồng tính.
Nếu vậy, đây có lẽ là người đầu tiên
anh gặp lúc tái sinh. Hơn nữa anh khá ngạc nhiên vì ở nơi này mà gặp được một
người giống mình.
Thẩm Hà ân cần rót rượu cho anh hai
lần, giữa chừng thì đi vệ sinh.
Anh vừa đi thì Lý Bách Nhiên đang
cụng ly với người bên cạnh bỗng nhiên quay đầu lại, vươn tay đoạt lấy ly rượu
của Từ Triết Phàm.
“Mặt đỏ hết cả rồi mà vẫn còn uống
à?” Lý Bách Nhiên cau mày nói.
Từ Triết Phàm sờ hai má: “Có sao?”
Mấy ly bia thôi mà.
Lý Bách Nhiên nhìn anh một lúc rồi
đột nhiên đứng dậy và nói: “Đổi chỗ ngồi đi.”
Từ Triết Phàm khó hiểu nhìn cậu:
“Ngồi đây được rồi, đổi làm gì?”
Lý Bách Nhiên trả lời ngang ngược:
“Tôi nói đổi là đổi, đừng nói nhiều.” Nói xong thì không giải thích thêm mà kéo
Từ Triết Phàm về chỗ của mình.
Từ Triết Phàm thấy vị trí của Lý Bách
Nhiên đang đối diện với đĩa bánh ngọt. Anh mới vừa ăn nhiều hải sản xong nên
muốn ăn cái này để tráng miệng nên cũng không từ chối, sau khi ngồi xuống thì
cầm đũa lên và ăn một miếng.
Từ Triết Phàm vừa ăn vừa hỏi: “Lý
Bách Nhiên, người tên Thẩm Hà vừa rồi nói anh ấy là bạn của cậu, anh ấy là ai
vậy? Nhìn lời nói và thái độ bình tĩnh của anh ấy có vẻ không giống người
thường. Có lẽ cũng là con cháu của quan chức cấp cao."
Lý Bách Nhiên đưa cho anh một đôi
đũa và một miếng sườn rồi thuận miệng trả lời: “Cha anh ấy là Bộ trưởng Bộ giáo
dục.”
Từ Triết Phàm thản nhiên “Ồ” một
tiếng rồi quay đầu lại đưa bánh ngọt cho Lưu Quyền. Hôm nay Lưu Quyền ăn rất
vui vẻ. Người khác đưa gì anh cũng ăn, toàn là món ngon.
Lúc Thẩm Hà trở lại và nhìn thấy Lý
Bách Nhiên ngồi bên cạnh thì sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra nụ cười, sau khi
ngồi xuống thì nhỏ giọng nói: “Cậu giữ chặt vậy làm gì chứ? Anh không giành
đâu.”
Lý Bách Nhiên rót rượu cho anh rồi
thấp giọng nói: “Muốn nghĩ cũng không được. Ở đây anh muốn ai cũng được nhưng
ngoại trừ cậu ấy.”
Thẩm Hà mỉm cười và dời ánh mắt khỏi
khuôn mặt Từ Triết Phàm, uống một hơi hết bia trong ly, sau đó liếc nhìn mọi
người một cái rồi không còn chút hứng thú nào nữa.
Sau khi uống rượu và ăn uống no nê
thì bữa tiệc cũng kết thúc. Từ Triết Phàm cảm thấy rằng bữa tiệc này chắc chắn
sẽ tốn không ít tiền.
Nhưng có lẽ đối với gia đình Lý Bách
Nhiên thì đó chỉ là chuyện nhỏ.
Mặc dù mặt của Từ Triết Phàm lúc
uống rượu hơi đỏ một chút nhưng anh không uống nhiều lắm, đi đứng cũng không có
cảm giác đang say. Anh cảm thấy mình vẫn còn rất ổn nên cùng với vài bạn học
quay lại vẫy tay với Lý Bách Nhiên rồi về.
Thẩm Hà và Lý Bách Nhiên đứng ở cửa
một lúc. Thẩm Hà tiếc nuối nói: “Không dễ gì gặp được người đẹp như vậy, đáng
tiếc là bông hoa đó đã có chủ.” Sau đó anh nhìn Lý Bách Nhiên và nói: “Nhóc
con, em thật may mắn, không định theo đuổi à?”
Lý Bách Nhiên lắc đầu: “Tôi quá hiểu
cậu ấy rồi, không dễ gì theo đuổi được đâu.”
Thẩm Hà ngạc nhiên, sau đó cười phá
lên, vỗ vỗ Lý Bách Nhiên và nói: “Hoa khai
kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi. Nếu cậu không ra tay
thì để cho anh.”
[Trích từ bài thơ “Kim Lũ Y”
Khuyến quân mạc tích kim lũ y,
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.
Hoa
khai kham chiết trực tu chiết,
Mạc
đãi vô hoa không chiết chi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT