Diệp Minh đứng ở phòng vệ sinh đợi một lúc, xác nhận Tần Dịch đã đi rồi, lúc này mới chậm chạp quay trở lại phòng làm việc của mình.【Giọng 888 đầy thắc mắc: Hắn ta không thấy cậu sao?】【Diệp Minh: Không, tui chắc 100% ảnh đã thấy tui.】【888: Thấy cậu mà không lập tức đánh chết cậu à?】【Diệp Minh: ......】【Diệp Minh: Anh cứ nhất thiết phải nói chuyện với tui như vậy à? Vô cùng đau đớn.jpg】【888: Ờ.】【Diệp Minh: Ban nãy anh có kiểm tra giá trị hắc hóa của ảnh không? Cụ thể là bao nhiêu?】【888: Giá trị hắc hóa là 85.】【Diệp Minh: Cao phết nhỉ....】Diệp Minh sờ sờ cằm, làm như không có chuyện gì xảy ra mà quay về tiếp tục làm việc, mấy ngày sau đó đều trôi qua trong êm đềm, Tần Dịch không có bất cứ hành động nào.Ngay lúc 888 càng ngày càng cảm thấy khó hiểu với tình cảm của con người, thì một ngày tan tầm, sếp Hồ đi tới phòng làm việc của Diệp Minh.Ánh mắt sếp Hồ nhìn Diệp Minh so với trước đây còn nồng cháy hơn, cứ tưởng mình chỉ kiếm được một nhân viên ưu tú, lại không thể ngờ cậu ta có quan hệ sâu sắc với sếp Tần như vậy. Sếp Hồ nghĩ có khả năng rất lớn Phương Hiểu mà Tần Dịch nói chính là Phương Hiểu ở trước mắt này.. Cơ hội tốt như vậy sao ông ta có thể bỏ qua được? Dù có không phải thì ông cũng không mất gì.Nhưng ông ta nhớ giám đốc Tần từng nói Phương Hiểu không muốn gặp lại mình.. cho nên chắc chắn không thể nói thẳng ra.Sếp Hồ cười như hồ ly, ông ta ôm vai Diệp Minh, mỉm cười nói với mọi người: "Dạo này mọi người vất vả rồi, tối nay tôi mời mọi người đi liên hoan, thích ăn gì cũng được, tôi sẽ thanh toán!"Mọi người nghe sếp tổng nói muốn mời khách, tất cả liền hưng phấn, lớn tiếng nói ok.Diệp Minh được sếp Hồ ôm vai, bộ dạng không cho phép anh từ chối, anh bèn cười theo, nếu đã là liên hoan, đương nhiên anh phải tham gia rồi.Mọi người vui vẻ ra khỏi công ty, mấy chiếc xe chật ních nối đuôi nhau, sếp Hồ đi trước dẫn đường, dẫn họ tới khách sạn cao cấp nhất, mọi người càng thêm hào hứng, nhao nhao tỏ ý sếp mình bữa nay chơi lớn ghê.【Diệp Minh: Rất có thể hôm nay sẽ gặp Tần Dịch thân ái nhà tui đó, vui ghê á.】【888: Tôi kiểm tra thấy đúng là hôm nay hắn ta cũng tới đây ăn, nhưng hắn tới đây bàn chuyện làm ăn với người khác, cậu chắc chắn mình có thể gặp hắn sao?】【Diệp Minh: Đương nhiên rồi, bữa nay sếp Hồ bỏ ra số tiền lớn như vậy, không phải vì muốn lừa tui đi gặp ảnh thì là gì? O(∩_∩)O~】【888: ..............】Mọi người đều rất vui vẻ, vừa ăn vừa chơi oẳn tù tì, chơi đến là hăng say.Đúng lúc này, sếp Hồ cầm ly rượu đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Minh, thái độ hết sức thân thiết: "Có một vị khách rất quan trọng với công ty trùng hợp hôm nay cũng tới đây dùng bữa, Tiểu Phương cùng tôi đi chúc rượu đi."Dường như Diệp Minh có vẻ bất ngờ vì sếp Hồ lại muốn dẫn mình đi chúc rượu, thế nhưng sếp ra yêu cầu, chút chuyện nhỏ này không thể từ chối, thế là anh cũng cầm ly rượu lên, cười nói: "Vâng ạ."Sếp Hồ rất đỗi vui mừng, liền dẫn Diệp Minh đi ra ngoài.Khách sạn này được bày trí vô cùng xa hoa, dưới đất có trải thảm dày, đi lên đó dường như không để lại bất cứ tiếng động nào.Vị khách quan trọng mà sếp Hồ muốn tới chúc rượu đương nhiên không phải người bình thường, ông ta dẫn theo Diệp Minh đi mấy tầng lầu, lúc đi tới trước cửa gian phòng xa hoa nhất trên tầng chót, gương mặt lộ vẻ căng thẳng, cẩn thận đưa tay lên gõ cửa.Một lúc lâu sau, bên trong vang lên tiếng mời vào.Sếp Hồ đẩy cửa ra, hơi khom mình đi vào, Diệp Minh đi theo sau ông ta, anh ngẩng đầu, liền trông thấy người đàn ông đang ngồi giữa phòng bao, bước chân anh khựng lại, siết chặt ly rượu trong tay, dường như ngẩn người ra.Tần Dịch đan tay kê trước người, hắn bình thản ngồi ở nơi đó, ánh mắt u ám dừng trên người Diệp Minh, nhưng gương mặt không có vẻ gì là kinh ngạc.Sếp Hồ vội quay sang thúc giục Diệp Minh đang ngẩn người ra: "Tiểu Phương, sao vẫn còn chưa qua đây?"Diệp Minh nắm ly rượu chặt đến mức bàn tay trở nên trắng bệch, anh nhìn sếp Hồ một chút, lại nhìn Tần Dịch một hút, dường như muốn quay đầu bỏ đi, gương mặt lộ ra vẻ do dự tiến thoái lưỡng nan.. Qua hồi lâu, cuối cùng cũng vẫn phải gật đầu, từ từ cất bước tới.Có lẽ.. chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, hoặc vốn dĩ Tần Dịch đã quên anh từ lâu, không thèm để tâm đến anh nữa, anh không thể tự dọa mình.Trong lòng anh lúc này loạn như cào cào, căn bản không chú ý tới điều gì khác, chỉ làm theo sếp Hồ mà uống cạn sạch ly rượu trong tay, bởi vì uống quá nhanh mà nhất thời ho khan.Từ lúc Diệp Minh bước vào, Tần Dịch đã không rời mắt khỏi người anh.Chàng trai trước mặt có vẻ gầy hơn trước đây một chút, nhưng vẫn tuấn tú như trước kia, lúc này anh uống rượu, gương mặt trắng nõn ửng hồng lên, trong mắt mang theo hơi sương, trông vô cùng quyến rũ, anh vẫn giống như trước kia.. vừa uống rượu vào đã đỏ mặt.Tần Dịch đã từng rất thích một Diệp Minh như vậy, rất rất thích.. nhưng bây giờ, lại chỉ cảm thấy vô cùng gai mắt.Sếp Hồ vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Tần Dịch, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, trái tim đập thình thịch.. vẻ mặt này không giống gặp lại bạn cũ, mà giống như nhìn thấy kẻ thù vậy. Ông ta cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng chuyện đã tới nước này rồi chỉ có thể xem thế nào thôi.Một lúc lâu sau, Tần Dịch không để ý tới ai mà bưng ly rượu lên, hắn cong môi, nhìn Diệp Minh nở nụ cười: "Đã lâu không gặp."Diệp Minh hơi mím môi, anh biết chuyện đã tới nước này rồi, có trốn tránh cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, nếu đã quyết định trở về vì người này, thì cũng đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với tất cả.Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Đã lâu không gặp."Dường như Tần Dịch cảm thấy cảnh trước mặt này rất thú vị, hắn cầm chai rượu tây trên bàn lên, cất từng bước trầm ổn mà tới rót đầy ly rượu Diệp Minh đang cầm trên tay, trên môi nở nụ cười vừa dịu dàng mà cũng vừa lạnh lùng, hắn nói: "Ba năm, để chúc mừng, chí ít phải uống ba ly nhỉ."Diệp Minh nhìn rượu trong ly, sắc mặt trắng bệch.Rượu này có nồng độ rất cao, một ly đã đủ rồi, nếu là ba ly đầy... mà Tần Dịch biết rõ mình không biết uống rượu.Tần Dịch nhìn Diệp Minh không chớp mắt, mỉm cười nói: "Sao? Không nể mặt tôi một chút nào sao?"Chuyện đến như vậy rồi, có ai là không nhận ra Tần Dịch đang cố ý gây khó dễ cho Diệp Minh chứ? Đám khách đang ngồi đều lộ vẻ xem kịch vui, cũng không biết cái cậu chàng này là ai, thế mà lại đắc tội với giám đốc Tần, nhìn bộ dạng như vậy, chỉ sợ không chết cũng muốn lột da.Lưng sếp Hồ ướt nhẹp mồ hôi, suy nghĩ chạy vù vù, ông nhớ tới lời Tần Dịch nói với mình ngày ấy trước khi đi... Nói vậy khi đó Tần Dịch đã nhận ra Phương Hiểu rồi! Mà hai người này năm đó có ân oán với nhau, nên Phương Hiểu mới tránh né không chịu gặp mặt Tần Dịch, thế là Tần Dịch mượn tay ông để lừa Phương Hiểu tới đây, bây giờ ông phải ra quyết định mình nên đứng về phía Tần Dịch hay đứng về phía Phương Hiểu đây? Đáp án đơn giản khỏi cần nghĩ cũng biết luôn rồi!Trong mắt sếp Hồ lóe lên tia sáng, trong mắt không còn vẻ thân thiết như trước nữa, không chút do dự mà lạnh lùng nói với Diệp Minh: "Tiểu Phương, sếp Tần vừa mời rượu cậu đó."Tần Dịch hờ hững liếc mắt nhìn sếp Hồ, tuy rằng hắn xem thường hạng người như sếp Hồ, nhưng không thể không nói, ông ta rất biết nhìn sắc mặt người khác.Sếp Hồ lập tức chân chó nở nụ cười nịnh nọt với Tần Dịch, tuy rằng Phương Hiểu không phải bạn của Tần Dịch, nhưng nếu là kẻ thù... mình vẫn có thể giúp hắn xử lý.Diệp Minh tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, anh biết nếu hôm nay mình không uống, sẽ không thể ra khỏi cánh cửa này.Anh nhìn vẻ lạnh lùng sâu trong đôi mắt Tần Dịch, lại nhớ tới dáng vẻ dịu dàng của hắn ngày trước, có chút khổ tâm, anh nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch! Rượu chảy ào ào vào cuống họng, yết hầu và lồng ngực nóng đến phát đau, tửu lượng của anh vẫn kém như ngày trước, giờ uống vào, kích thích suýt chút nữa chảy nước mắt.Cũng đúng, đây không phải mục đích của mình khi đó sao? Khiến Tần Dịch phải hận mình.. cho nên mình vốn không cần phải đau lòng khổ sở, anh tự nói với lòng như vậy.Tần Dịch không bỏ sót bất cứ sự thay đổi gì trên gương mặt anh, chàng trai trước mặt hắn lúc này mặt đỏ bừng, đôi mắt rơm rớm nước, dường như chịu rất nhiều oan khuất, bờ môi mím chặt thành hình cung, nhưng lại quật cường không nói gì.Nếu là trước đây, chỉ sợ hắn đã sớm đau lòng mà ôm anh vào lòng an ủi, nhưng bây giờ..Hắn chỉ muốn thấy anh càng ngày càng đau khổ, càng hối hận hơn.Tần Dịch từ tốn cong môi lên, rót đầy ly rượu của Diệp Minh, mỉm cười nói: "Mời cậu."Diệp Minh không chút do dự mà tiếp tục uống một hơi cạn sạch!Uống liền một hơi ba ly rượu mạnh, cơ thể Diệp Minh chuếnh choáng lảo đảo như sắp ngã, anh xoay người muốn bỏ đi, nhưng ban nãy uống quá vội, cơ thể không chịu nổi, anh liền khom lưng che bụng, "ọe" lên mà nôn ra!Anh nôn khan một lúc, chỉ cảm thấy phía trước mặt tối đen, đúng lúc này bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông thấy Tần Dịch lấy khăn tay ra, dịu dàng giúp anh lau khóe miệng.Ánh mắt Diệp Minh run run, dường như nhất thời không hiểu nổi ý của Tần Dịch, không phải ban nãy hắn còn ghét mình lắm sao? Sao bây giờ lại dịu dàng như vậy? Chẳng lẽ hắn không hận mình sao?Tần Dịch ngưng mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt mờ mịt của Diệp Minh, người trong lòng từng là người mà hắn yêu thương nhất, nhưng nỗi hận bây giờ như cây leo, sinh sôi quấn lấy trái tim hắn, gai nhọn găm sâu vào trong máu thịt.Người trong lòng chân thực là vậy, đây không còn là một giấc mơ, mà đã thực sự ở trong lòng mình. Giờ gặp lại anh mới biết, những ký ức đau khổ và hạnh phúc năm ấy.. vẫn chưa từng phai mờ trong lòng hắn, mà ngược lại thời gian dần trôi, càng ngày càng khắc sâu tận xương tủy.Dù trong lòng chỉ còn lại hận thù, thì hắn vẫn khát khao được gặp lại anh thêm lần nữa!Tần Dịch nắm cằm Diệp Minh, chăm chú nhìn gương mặt thanh tú của anh, ngón cái nhẹ nhàng mân mê bờ môi mềm mại, ánh mắt hiện rõ dục vọng lõa lồ, nở nụ cười ngả ngớn: "Ở lại.. bao nhiêu tiền, em ra một cái giá đi."Món hàng này, nếu còn có chút hứng thú, thì cứ bỏ tiền ra mua là được rồi.Hắn thấy trong mắt Diệp Minh đột nhiên toát lên vẻ nhục nhã không thể tin, trong lòng chợt thấy hả hê trước nay chưa từng có!【Bíp, độ hắc hóa của Tần Dịch -5, giá trị hắc hóa hiện tại là 80.】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT