888: Đây là ký chủ kém cỏi nhất tôi từng làm việc cùng"Trong căn phòng cao cấp nhất ở khách sạn, có một chàng trai đang tựa mình trên sofa, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người chàng trai, tạo thành một vệt sáng kéo dài trong bóng đêm thăm thẳm. Chàng trai vẫn giữ nguyên tư thế đó chẳng động đậy, không biết đã ngồi ở đó tự khi nào.Đã là mười hai giờ đêm, nhưng người mà hắn đợi vẫn chưa tới.Thẩm Diệp cụp mi mắt, ánh nhìn dừng trên chiếc di động được đặt ngay trước mắt, tin nhắn đã gửi mãi chẳng nhận được lời hồi âm.. Hắn khẽ mím bờ môi mỏng, trong mắt không giấu nổi sự sốt ruột và bất an.Lần này cha hành động hơi quá đáng, bao nhiêu năm qua, Hàn Tự dành biết bao nhiêu tâm huyết cho công ty nhà họ Thẩm, mọi người đều biết rõ, nhưng bây giờ.. bởi vì một chuyện cỏn con như vậy, lại viện lý do lố bịch như thế để gạt Hàn Tự ra khỏi công ty, chuyện này dù bất cứ ai gặp phải, cũng đều tức giận thôi phải không?Thẩm Diệp vừa hay tin này, liền tức tốc chạy về từ bên ngoài, hẹn gặp mặt Hàn Tự ở đây. Hắn không thể thờ ơ với hành động kia của cha mình.Trong căn phòng vắng lặng, từng nhịp "tíc tắc, tíc tắc" kim giây chạy vọng rõ mồn một vài tai hắn, tựa như đánh vào chính trái tim của hắn vậy.. Vì sao mãi mà Hàn Tự còn chưa tới, vì sao anh ấy lại không trả lời điện thoại của hắn? Là anh ấy đang tức, hay đã xảy ra chuyện gì rồi? Hàng ngàn suy nghĩ chạy xuôi chạy ngược trong tâm trí hắn.Đúng lúc này bên ngoài truyền tới một tiếng vang nhỏ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc tây trang màu xám từ từ tiến vào. Người nọ ngẩng đầu lên, gương mặt dịu dàng tao nhã, trên môi nở nụ cười yếu ớt: "Ngại quá, vướng một số việc nên đến hơi trễ."Thẩm Diệp đứng lên, trên gương mặt không giấu nổi sự vui mừng, nhưng cũng lại đan xen nỗi thấp thỏm âu lo, giọng hắn khàn khàn: "Anh à, em cứ nghĩ anh giận rồi, không muốn tới gặp em nữa..."Người đàn ông lắc đầu, giọng nhẹ bẫng, ánh mắt rất đỗi dịu dàng, "Em biết những chuyện kia rồi à? Sao anh phải giận em chứ, đấy đâu phải là lỗi của em đâu."Thẩm Diệp bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, những xúc cảm yêu thương rực cháy trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.Nghe được câu nói này.. bao nhiêu muộn phiền, lo toan và sự chờ đợi bất an đeo đuổi hắn suốt cả ngày trời đều tan thành mây khói. Đây chính là anh trai hắn, người luôn bao dung, chở che cho hắn từ nhỏ, ngay cả khi bị đối xử bất công như vậy, anh cũng chưa từng nghĩ tới việc trút giận lên người hắn.Đột nhiên Thẩm Diệp vươn tay ra ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, ngước mắt nhìn lên bờ môi phớt hồng của anh, không kiềm lòng nổi mà hôn lên đó. Hắn thương anh đến vậy, không muốn xa anh dù chỉ là một giây một phút ngắn ngủi, nhưng mối quan hệ này không thể công khai, chỉ những khi ôm anh, hắn mới có thể vững tin rằng anh đang ở cạnh bên, và rất mực yêu thương hắn.Qua hồi lâu, Thẩm Diệp mới từ từ buông tay ra, trong mắt ánh lên sự kiên định, nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, em sẽ không để cha có thể đuổi anh ra khỏi công ty... Chúng ta cùng quay trở lại, nói rõ quan hệ của chúng ta cho cha nghe, chắc chắn cha sẽ hiểu thôi. Em sẽ xử lý tốt mọi việc, sẽ không để anh phải khó xử, tất cả những gì của em cũng đều là của anh cả. Anh..." "Anh yêu em."【Bíp, độ hảo cảm của Thẩm Diệp +1, hiện tại đã đạt 100 điểm hảo cảm.】【Bíp, mục tiêu công lược nhân vật Thẩm Diệp ở thế giới này đã hoàn thành, nhận được 10000 điểm kinh nghiệm, ký chủ có ba ngày để rời khỏi thế giới này.】Diệp Minh nghe thấy tiếng hệ thống thông báo vang lên trong đầu, biết đã đến lúc mình phải rời khỏi nơi này.Thân phận của anh ở thế giới này tên Hàn Tự, là con nuôi của nhà họ Thẩm, lớn lên bên Thẩm Diệp từ nhỏ. Để giành được độ hảo cảm của Thẩm Diệp, anh vẫn luôn nghiêm túc đóng vai một người anh tốt, cuối cùng hôm nay độ hảo cảm cũng đạt max, nhưng khi độ hảo cảm đã đạt mức cao nhất, cũng là lúc anh phải rời khỏi thế giới này.Diệp Minh ngưng mắt nhìn chàng trai trước mặt, người nọ tướng mạo anh tuấn, mi nhãn sắc bén, tuy vẫn còn trẻ, nhưng lại tựa như một thanh bảo kiếm bén nhọn, chỉ khi đứng trước mặt hắn, chàng trai ấy mới thể hiện một mặt dè dặt thâm tình dịu dàng... đúng là tiếc thật đấy.Trong mắt Diệp Minh lóe lên tia ranh mãnh như có như không, anh vuốt ve gương mặt Thẩm Diệp, có vẻ bịn rịn có vẻ lưu luyến, yết hầu phát ra tiếng cười thật trầm: "Anh có món quà này muốn dành tặng em."Gương mặt Thẩm Diệp lộ rõ sự vui mừng, hắn thấp thỏm đợi cả ngày trời, Hàn Tự không giận là hắn đã thấy vui lắm rồi, đâu còn dám nghĩ tới quà tặng gì chứ! Ánh mắt hắn lấp lánh đầy mong đợi, không thể chờ mà hỏi: "Là gì vậy–"Còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó lạnh tanh chĩa vào lồng ngực hắn, cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt là một khẩu súng đen sắc lạnh.Họng súng nhắm ngay giữa ngực hắn, mà những ngón tay thon dài đang nắm chặt chuôi súng kia, hắn quen đến mức không thể quen hơn được nữa.. Bọn họ từng nắm tay nhau, rủ rỉ những lời ân ái mặn nồng không biết bao nhiêu lần.Khoảnh khắc ấy thời gian như ngừng trôi, ngay cả bầu không khí cũng lắng đọng lại.Qua một lúc lâu, Thẩm Diệp mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Diệp Minh đầy phức tạp, bờ môi run rẩy mấp máy: "Anh.. anh đang đùa sao?"Diệp Minh nở nụ cười, anh chau mày, trong đôi mắt dịu dàng toát lên vẻ lạnh lùng đầy xa lạ, "Em nghĩ sao?"Thẩm Diệp bình tĩnh nhìn đôi mắt Diệp Minh, dần dần máu trên mặt rút đi, hắn hỏi: "Vì sao?"Khóe môi DIệp Minh cong lên, nở nụ cười châm chọc, "Vì sao ư? Đương nhiên bởi vì anh muốn Thẩm gia của em rồi, anh ở công ty bao nhiêu năm, không có công lao cũng có khổ lao, giờ nói đuổi là đuổi đi được, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Anh đâu phải con chó nhà họ Thẩm này nuôi."Trong mắt Thẩm Diệp toát lên sự bi thống, "Chuyện lần này là do cha làm sai, nhưng mà... em chưa từng nghĩ tới việc đuổi anh đi, cũng không nghĩ tới việc tranh giành cùng anh."Không phải chúng ta đã từng nói, hai chúng ta tuy hai mà một, sẽ mãi mãi ở bên nhau rồi hay sao?"Hắn thương anh tới mức, sẵn sàng chắp tay dâng hết tất cả đưa cho anh, thậm chí còn giao phó cả sinh mệnh mình, nhưng vì sao.. sao anh lại muốn giết hắn? Rõ ràng không cần phải làm như vậy mà?"Anh nhớ chứ." Diệp Minh nhẹ giọng cười, ngay lúc Thẩm Diệp nhen nhóm hy vọng, hắn từ tốn gằn từng chữ một: "Nhưng mà, anh không cần của bố thí của em, chỉ cần em chết, cả Thẩm gia này đương nhiên đều thuộc về anh rồi."Thẩm Diệp nhìn đôi mắt lạnh lùng của Hàn Tự, nghe anh nói những lời hời hợt đầy xa cách, ánh mắt tối đi, dường như mất hết tất cả tia sáng.Diệp Minh nhìn bộ dạng đau đớn không thể tin của Thẩm Diệp, không kiềm chế được mà cười phá lên, "Sao? Chẳng lẽ em thực sự cho rằng anh cũng yêu em sao? Anh chỉ lừa em thôi. Anh dụ dỗ em như vậy cũng chỉ vì muốn lợi dụng em thôi! Nếu không nhờ mấy năm qua em nhún nhường, sao anh có thể dễ dàng leo lên đến vị trí ở công ty như ngày hôm nay? Lại nói, anh cũng phải cảm ơn em tử tế mới được, chỉ tiếc là.. anh đã chán ngấy cái việc giả bộ yêu em rồi, nếu cha em đã đuổi anh ra khỏi công ty như vậy, anh sẽ giết em, sẽ tự mình cướp đoạt tất cả! Những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về anh!"Sắc mặt Thẩm Diệp trắng bệch, từng câu từng lời anh nói giống như lưỡi dao bén nhọn đâm vào trong lòng hắn, hắn cứ ngỡ là tình yêu, hóa ra từ đầu tới cuối chỉ là bị lừa dối lợi dụng thôi sao? Rõ ràng chỉ cần anh nói một tiếng, hắn sẽ tự nguyện dâng hết tất cả mọi thứ cho anh, anh vốn không cần phải làm như vậy...."Anh đang lừa em thôi.. có đúng không?" Giọng của Thẩm Diệp khẽ run lên, ánh mắt trống rỗng, dường như không muốn tin những gì đang xảy ra trước mặt.Diệp Minh chẳng đếm xỉa, không chút do dự mà bóp cò, theo tiếng súng vang lên, cơ thể Thẩm Diệp giật bắn, máu dần dần chảy ra trước ngực hắn, nhuộm đỏ cả sắc áo... tựa như một đóa hoa đang nở rộ trên khuôn ngực.Hắn chật vật quay đầu, bình tĩnh nhìn Diệp Minh, những tia hắc ám đang dần sinh sôi bén rễ trong đôi con ngươi đen láy..Khoảnh khắc tiếng súng ấy vang lên, hắn không thể tự lừa mình dối người được nữa.Diệp Minh coi đó thể như việc nhỏ chẳng đáng để màng tới, anh từ tốn lấy khăn ra lau khẩu súng, sau đó tiện tay ném vào trong thùng rác, xoay người đi ra ngoài. Lúc ra tới cửa, dường như nhớ ra cái gì đó, anh quay đầu nở nụ cười với Thẩm Diệp, nụ cười lạnh tanh hờ hững, anh mấp máy môi nói điều gì đó.Nụ cười ấy, lời nói ấy.. là những thứ mà cả đời này Thẩm Diệp không thể quên, dù cho một ngày nào đó sẽ sa xuống vực sâu, thì cũng đã khắc sâu vào linh hồn hắn, theo hắn bước vào vòng luân hồi, hết đời này lại tới kiếp khác.Diệp Minh nói: "Đây là món quà chia tay anh dành tặng em, có thích không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT