..

Sếp Hồ của Vinh Hân lập nghiệp từ việc bao thầu, tuy không học rộng biết nhiều, nhưng cũng có chút thủ đoạn, mấy năm nay công ty làm ăn càng ngày càng khấm khá, nhưng khiến ông ta vui nhất là năm nay có thể lọt vào danh sách có thể hợp tác của Tần thị. Chỉ cần gây dựng quan hệ với Tần thị, sau này còn phải sợ không thể kiếm tiền nữa không?

Sếp Hồ là một người có mắt nhìn, không chỉ nhìn thấy món hời trước mắt này, mà còn muốn nhân cơ hội này để leo lên con tàu lớn Tần thị, cho nên ông ta tốn rất nhiều tâm tư cho phi vụ làm ăn này, thà kiếm ít tiền cũng phải làm cho tốt.

Lại nói, hôm nay giám đốc Hồ phỏng vấn, có một cô em làm bên tài vụ xin nghỉ để sinh con, cho nên muốn tuyển nhân viên mới.

Bởi công ty không lớn, tiền công cũng không tính là cao, mấy người nộp đơn trước đó sếp Hồ không nhìn trúng ai, dường như gặp phải căn bệnh chung của đại đa số vị sếp nhỏ khác: Người ông để ý thì coi thường công ty ông, mà người để ý công ty ông thì ông lại coi thường. Thế nhưng.. người hôm nay tới hồ sơ có vẻ không tồi.

Không những tốt nghiệp trường đại học danh giá, còn từng có kinh nghiệm làm việc ở tổng bộ Tần thị, mới trở về từ nước ngoài không bao lâu.. Sếp Hồ không ngờ người như vậy lại bằng lòng tới công ty ông làm một tài vụ nhỏ bé, trong lòng có chút ngạc nhiên.

Diệp Minh mặc sơ mi trắng, quần đen, áo quần chỉnh tề, lịch sự gõ cửa một cái, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Sếp Hồ ễnh cái bụng bia, nở nụ cười ấm áp: "Phương Hiểu phải không? Ngồi xuống đi."

Diệp Minh gật đầu, anh ra ghế ngồi, sống lưng ưỡn thẳng, không kiêu ngạo cũng không chút nịnh bợ, tuy rằng dáng anh gầy yếu, ăn mặc giản dị, nhưng cũng không giấu nổi khí chất nổi bật trên người, gương mặt thanh tú nở nụ cười tự tin.

Trong mắt sếp Hồ lộ rõ sự tán thưởng, ông vào thẳng vấn đề: "Tôi đã xem qua hồ sơ của cậu, có thể cho tôi biết, vì sao cậu lại chọn công ty chúng tôi không?"

Diệp Minh cười nói: "Tôi mới về nước, rất cần một công việc, cảm thấy công ty ông rất hợp với tôi."

Sếp Hồ nhìn anh, "Chỉ vậy thôi sao?"

Diệp Minh ngừng lại một chút, lại nói: "Đúng vậy. Đương nhiên, nếu quý công ty bằng lòng ứng trước cho tôi ba tháng tiền lương, tôi sẽ vô cùng cảm kích."

Sếp Hồ nghe vậy thì nở nụ cười, mọi nghi ngờ trong lòng đều tan biến.

Có lẽ là Diệp Minh rất túng thiếu, nên mới chịu tới công ty ông phỏng vấn, thay vì những công ty lớn với quy trình tuyển dụng rườm rà phức tạp, người như cậu ta tìm tới mấy công ty nhỏ, đương nhiên sẽ dễ nói chuyện và cò kè mặc cả hơn.

Sếp Hồ không quan tâm vì sao Diệp Minh lại thiếu tiền, ông phỏng vấn Diệp Minh thêm một vài vấn đề nữa, rất đỗi hài lòng mà giữ anh lại, không nhiều lời liền vung tay ứng cho anh tiền lương, trước khi đi còn vỗ vai anh cười nói: "Làm việc cho tốt, hy vọng cậu sẽ thích công ty chúng tôi."

Diệp Minh tỏ vẻ cảm kích, gật đầu nói: "Cảm ơn, tôi nghĩ có lẽ mình sẽ thích nơi này."

Sau khi hẹn hôm sau sẽ tới đi làm luôn, Diệp Minh cầm tiền lương trong tay rồi vui vẻ đi ăn một bữa hải sản hoành tráng.

【888: Đây là lý do cậu muốn xin ứng trước tiền lương sao? 】

【Diệp Minh: Đúng vậy, chẳng lẽ ăn không phải chuyện quan trọng sao? Tui thiếu tiền lắm đó! Lặng lẽ rơi lệ.gif】

【888: Lạnh lùng.jpg】

Cứ như vậy, Diệp Minh bắt đầu công việc của mình.

Bởi vì tính anh nho nhã khiêm tốn, ngoại hình lại thanh tú đẹp trai như vậy, toàn bộ công ty dù là gái trai già trẻ đều rất có hảo cảm với anh, cứ như vậy không bao lâu sau anh đã quen với mọi người.

Diệp Minh có tiền lương được ứng trước, đương nhiên sẽ không để mình chịu thua thiệt, anh ăn sung mặc sướng, ngày nào cũng coi như mãn nguyện, mãi hơn một tháng sau, anh mới bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào để vô tình gặp được Tần Dịch.

Hiện giờ có ít nhất hai cách: Một là tới công trường, Tần Dịch luôn làm việc rất nghiêm túc cẩn thận, có người nói hắn thường đích thân tới công trường thị sát tiến độ theo định kỳ, nhưng anh chỉ là một tài vụ, cách này không tiện, hơn nữa còn có vẻ cố sức; thứ hai là đợi Tần Dịch tự mình tới, Diệp Minh biết sếp Hồ vẫn luôn rất muốn gây dựng quan hệ với Tần Dịch, có lẽ sẽ có ngày mời Tần Dịch tới đây vì công việc.

Diệp Minh vẫn lặng lẽ theo dõi biến động, thực ra muốn vô tình gặp gỡ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh vẫn đang đợi thời cơ tốt nhất, ngoài muốn gặp mặt ra còn muốn Tần Dịch cảm thấy, thực ra mình không hề muốn gặp lại hắn, thậm chí còn tránh né hắn, cái này người ta gọi là lạt mềm buộc chặt.

Hôm nay Diệp Minh tới công ty làm việc như thường lệ, chợt nghe thấy 888 thông báo, Tần Dịch tới rồi!
Diệp Minh liền bỏ công việc trong tay xuống, anh đứng dậy, mỉm cười nói với đồng nghiệp bên cạnh, "Tôi đi vệ sinh một chút."

【Diệp Minh: Đã mấy chục năm rồi tui không gặp ảnh! Có hơi lo lắng kích động hiuhiu >_<】

【888: Thật á?】

【Diệp Minh: Thật hơn vàng!】

【888: Haha.】

Diệp Minh đợi thời cơ tốt rồi đi ngang qua khúc cua, anh ngẩng đầu, vừa liếc mắt liền trông thấy người đàn ông đang cầm đầu đi tới.

Nhìn bộ dạng Tần Dịch dường như không có gì thay đổi, nếu như bắt buộc phải nói, thì có lẽ là khí chất khác hẳn với trước đây. Cặp mắt đen dưới hàng chân mày sắc lẻm mất đi ánh dương rực rỡ, thay vào đó là vẻ âm trầm đầy u ám, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, quai hàm dường như có vẻ lạnh lùng ương ngạnh hơn trước đây, hắn mặc một bộ tây trang sẫm màu, dáng người cao ráo, khoảnh khắc nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt sắc lẻm đáng sợ.

Diệp Minh có vẻ thất thần ngẩn ra, thấy Tần Dịch nhìn về phía mình, anh mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng lui về phía nhà vệ sinh, dường như sợ Tần Dịch phát hiện ra mình.

Ban nãy Diệp Minh xuất hiện rồi vội vàng bỏ đi, thực ra tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, sếp Hồ đi theo sau Tần Dịch không hề phát hiện ra, nhưng Tần Dịch đang đi lại chợt dừng bước.

Sếp Hồ thắc mắc nhìn Tần Dịch, "Sếp Tần, làm sao vậy?"

Tần Dịch bình tĩnh nhìn về phía lối rẽ, nơi đó đã trống vắng không người, dường như tất cả chỉ là ảo giác của hắn, nhưng hắn biết là không phải.

Một lát sau, Tần Dịch mới quay đầu lại, giọng nói chợt trở nên rét lạnh: "Hình như tôi trông thấy một người quen."

Sếp Hồ lại càng mờ mịt hơn: "Người quen?"

Ánh mắt Tần Dịch u ám, hồi tưởng lại ánh nhìn thoáng qua lúc ban nãy, bàn tay xuôi bên người không khỏi nắm chặt lại.

Hôm nay hắn chỉ trùng hợp đi ngang qua đây, được sếp Hồ nhiệt tình mời nên mới tới xem, hắn biết sếp Hồ vẫn luôn muốn hợp tác cùng mình, nhưng thật không thể ngờ... lại gặp được Phương Hiểu ở đây.

Ở một nơi hắn vốn không ngờ tới, trong khoảng thời gian hắn không ngờ tới, lại có thể gặp lại người kia.

Giống như một hòn đá, bất ngờ bị ném xuống mặt hồ yên ả.

Ba năm trôi qua, vô số đêmchoàng mình tỉnh giấc, hắn đều nghĩ, nếu như người này dám xuất hiện trước mặt hắn, hắn nên trả thù thế nào để cậu ta nếm tư vị hối hận đây. Nhưng thời gian vô tình trôi qua, hắn không thể không thừa nhận, có lẽ người này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa, nỗi hận không thể phát tiết, từ từ biến thành không cam lòng.

Ngay lúc hắn cho rằng cả đời này không thể gặp lại người ấy nữa... người ấy lại vô ý xuất hiện như vậy.

Tần Dịch bước từng bước về phía trước, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa đóng chặt.

Chỉ cần nhẹ nhàng đẩy ra là hắn có thể gặp lại người này...
Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, bọn họ đứng với nhau ở khoảng cách gần như vậy... Khóe môi Tần Dịch cong lên, nở nụ cười lạnh lùng, nhưng hắn không giơ tay phá vỡ khoảng cách một cánh cửa kia. Hắn ôm hận tròn ba năm, giờ nỗi hận đã lên men bén rễ đơm mầm trong lòng.. Ngược lại càng khiến hắn trở nên lạnh lùng bình tĩnh, không còn kích động nữa.

Sếp Hồ vội vội vàng vàng đuổi theo sau, thấy Tần Dịch dừng bước trước phòng vệ sinh, cười giả lả lên tiếng: "Anh muốn ——" đi giải quyết nỗi buồn à..

Ông ta còn chưa dứt lời, Tần Dịch chợt cắt ngang lời ông ta, vẻ mặt tự nhiên cười nói: "Không có gì, chúng ta tiếp tục đi, hạng mục trước đó ông nói, tôi muốn nghe thêm một chút nữa."

Sếp Hồ nghe vậy liền mừng rỡ, trước đây Tần Dịch vẫn luôn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, không có bất cứ hứng thú gì với đề nghị của ông, tuy rằng không biết vì sao hắn lại đột ngột thay đổi thái độ, nhưng ông sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, liền liếng thoắng không ngừng!

Tần Dịch vừa nghe sếp Hồ nói, vừa thờ ơ đi về phía trước, thậm chí còn không ngoái đầu lại nhìn.

Tôi biết em ở đây, tôi sẽ để em nghĩ tôi không phát hiện ra em, nhưng lần này em không thể trốn được nữa, tôi sẽ cho em nếm trải —— cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục, từ nhen nhóm hy vọng bị đập tan thành tuyệt vọng.

Tất cả những gì năm ấy em cho tôi, tôi sẽ trả lại em, từng chút từng chút một, và còn trả gấp bội.

Có nằm mơ sếp Hồ cũng không ngờ ngày hôm nay sẽ thu hoạch lớn như vậy, vốn dĩ ông ta chỉ muốn Tần Dịch có thể hiểu thêm về công ty mình, sau khi hiểu rồi sẽ liên lạc nhiều hơn, không ngờ Tần Dịch lại có vẻ hứng thú với công ty ông như vậy, thậm chí còn khen ngợi công tác của họ, tỏ vẻ sau này muốn tiếp tục hợp tác.

Cuối cùng, sếp Hồ lâng lâng bước đi, ông nịnh nọt mà tiễn Tần Dịch ra tận cửa, nhiệt tình mời Tần Dịch dùng bữa cùng mình, nhưng Tần Dịch lại từ chối.

Tuy rằng sếp Hồ có hơi thất vọng, nhưng chuyện này cũng không nằm ngoài ý muốn, với thân phận của ông bây giờ, đúng là không có tư cách mời Tần Dịch ăn cơm, huống hồ thu hoạch hôm nay vậy đã là đủ rồi.

Ông ta ân cần giúp Tần Dịch mở cửa xe, Tần Dịch sắp lên xe, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: "Lại nói, hôm nay ở công ty ông gặp được một người, rất giống người bạn cũ của tôi."

Sếp Hồ vốn là một người nhạy bén, ông chú ý thấy vẻ hoài niệm trong đôi mắt Tần Dịch, bèn dè dặt hỏi: "Thật sao? Trùng hợp thật đấy, bạn của anh tên là gì?"

Giọng Tần Dịch trầm thấp, hắn từ tốn nói: "Cậu ấy tên Phương Hiểu, từng là người bạn thân nhất của tôi, chỉ tiếc là năm đó xảy ra một vài mâu thuẫn, sau này không chịu gặp tôi nữa... Tôi tìm rất lâu, nhưng vẫn không tìm được cậu ấy."

Sếp Hồ nghe vậy trái tim liền gia tốc, ông lập tức nhận ra, đây là một cơ hội tốt để lấy lòng Tần Dịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play