Không buông tay đâu nha~"
Vị khách tới là một người đàn ông trung niên, đeo cặp kính lão gọng đen, bên tóc mai lấm tấm hoa râm, chính là viện trưởng của cô nhi viện mà Phương Hiểu ở khi còn bé.
Dường như Diệp Minh vẫn còn ngây người ra, lắp ba lắp bắp nói, "Viện, viện trưởng Lưu?"
Viện trưởng Lưu nhìn anh, ánh mắt hàm chứa bao niềm xúc động khổ đau, tâm tình ông rối bời, thở dài nói, "Cái thằng nhóc này, con bị bệnh.. sao không nói một tiếng."
Diệp Minh vô cùng áy náy, anh không có cha mẹ, bởi vậy nên cô nhi viện chính là gia đình của anh, mà viện trưởng Lưu cũng như cha của anh vậy. Nhưng mấy năm qua anh xuất ngoại, lại cắt đứt liên lạc với mọi người.. là anh không đúng.
Tuy rằng trong lòng ngổn ngang trăm bề, nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi: "Sao... sao thầy biết con ở đây?"
Viện trưởng Lưu nhìn anh đầy trách cứ, ông nói: "Con còn định giấu chúng ta tới khi nào? Nếu không phải tổng giám đốc Tần nói cho thầy biết, thầy cũng không biết con bị bệnh! Càng không biết người quyên góp nặc danh số tiền một trăm vạn năm ấy chính là con."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT