“Anh làm gì
vậy?” Vân khuynh choáng váng, đó là sầu riêng đấy, bình thường sờ một cái đã
ghét nó đâm vào tay, anh lại quỳ lên trên đó!
“Bà xã, anh
biết sai rồi, mua xiên nướng và trà sữa em thích nhất cho em này, em tha thứ
cho anh lần này đi, anh cam đoan không có lần sau nữa đâu.” Ánh mắt Sở Diệu
mang theo chút đáng thương và cần xin, nhưng vẻ mặt lại có chút khó để hình
dung, có lẽ sầu riêng thật sự rất châm chích, nét mặt anh mất đi khống chế, đặc
biệt là cặp lông mày cau chặt lại.
Khó nhìn thấy
được anh tự giác như vậy, Vân Khuynh chậm rãi đi tới: “Không phải anh không cho
em ăn xin nướng sao?”
“Ăn, bà xã muốn
ăn cái gì thì ăn cái đó, sau này anh tuyệt đối sẽ không ngăn em nữa.” Sở Diệu
di chuyển đầu gối một cách cẩn thận, bất cẩn quá, phải nên mua thêm cái bảo vệ
đầu gối mới đúng, đúng thật là châm chích quá đi.
Lúc nãy nên cắt
phần đầu ngọn đi, đúng là ngốc.
“Em không thể
tin vào lời nói của anh được, em nhớ mấy hôm trước anh còn không để ý tới em.”
Vân Khuynh đứng khoanh tay, cô khẽ hếch cằm, lúc đang ở bệnh viện, Vân Khuynh
phải làm nũng thật tốt thì Sở Diệu mới để ý đến cô.
Sông có khúc,
người có lúc, Vân Khuynh cũng muốn lấy lại sức mạnh của người vợ.
“Anh không có,
anh nào dám, bảo bối, anh thật sự biết sai rồi, sau này chắc chắn sẽ không dám
lừa em nữa, thật ra anh muốn nói với em rồi, nhưng lại sợ em tức giận, nên
không biết phải nói như thế nào.” Thái độ của Sở Diệu phải thật sự thẳng thắn
không thì không biết đến lúc nào mới có thể đứng dậy.
Anh cũng xem
như hiểu ra vì sao bố anh vô cùng sợ sầu riêng rồi, hơn nữa không cho phép sầu
riêng xuất hiện trong nhà, sau này trong nhà cũng phải cấm triệt để sự xuất
hiện của sầu riêng.
Quỳ sầu riêng
còn đau hơn quỳ trên bàn phím nhiều.
Á...bà xã cứu
mạng!
“Đẹp mặt anh,
anh đến Cambidge có phải đã tính trước rồi không?” Vân Khuynh không thể nghĩ
đến những chuyện đó, không thì mặt cô lại đỏ lên ngay, xấu hổ quá đi.
“Đúng, anh biết
em muốn tham gia cuộc thi nên anh mới đi.” Sở Diệu thật thà thừa nhận, thật ra
khoảng thời đó anh khá bận, nếu không phải vì Vân Khuynh thì có lẽ sẽ không đi.
Vân Khuynh nhăn
cánh mũi, cô đi tới nhéo lấy tai anh lên: “Anh đúng thật là lợi hại nhỉ, còn cố
ý dẫn dắt em cho anh một cơ hội.”
Nếu như không
phải lúc đầu “Nghiêu” khuyên bảo cô trước, cô cũng sẽ không nói ra nếu như
trong ba năm có gặp lại nhau sẽ cho nhau một cơ hội, cô cũng vì câu nói này mà
mới quyết định quyết tâm thử xem xem.
Vì vậy nói, nào
đâu có nhiều trời xui đất khiến như vậy, toàn bộ đều là anh tốn công tính kế.
Những cuộc vô
tình gặp gỡ trên thế giới này có lẽ đều đã được tính kế từ lâu.
“Ôi ôi, bà xã,
đau, đó không phải là vì anh theo đuổi em sao, em nhìn vào việc anh thích em
như vậy mà tha thứ cho anh đi.” Sở Diệu nghiêng tai, đầu ngẩng cao lên, bời vì
vành tai đang nằm trong tay Vân Khuynh.
Quỳ vậy thật sự
rất đau, Sở Diệu nghĩ trong lòng, dù gì cũng đều đã quỳ rồi, mặt mũi cũng không
còn quan trọng nữa, anh dứt khoát ôm lấy chân của Vân Khuynh, cũng kêu nhẹ một
tiếng đau đớn.
“Bà xã, lần đầu
tiên anh gặp em đó, thấy em vô cùng xinh đẹp, là người phụ nữ định mệnh của
anh, em đâu biết được, khi em trở thành bạn cùng bàn của anh, anh vui đến mức
nào, lúc anh biết em là ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.