Ăn xong cháo,
Vân Khuynh dựa vào đầu giường, cô nhìn bình truyền nước một cái, còn hơn nửa
bình, nhưng cô có chút buồn ngủ.
“Ngủ đi, con
heo nhỏ anh nuôi ăn no rồi là ngủ liền, anh canh bình truyền dịch cho.” Sở Diệu
nhìn mí mắt trên dưới của cô đang đánh nhau.
“Cảm ơn ông xã,
anh hết giận rồi sao?” Vân Khuynh chớp mắt, cô vươn tay nắm lấy đầu ngón tay
của anh.
“Ai nói anh hết
giận rồi? Khi nào khám sức khỏe em hết suy dinh dưỡng rồi nói tiếp.” Thiếu dinh
dưỡng, bây giờ Sở Diệu nghĩ đến mấy từ này thì lại cảm thấy chế giễu, heo nhỏ
mà anh nuôi không có thừa dinh dưỡng thì thôi vậy, mà đây lại thiếu dinh dưỡng,
nuôi lâu như vậy, một phát lại trở lại như lúc trước.
“Vậy được thôi,
anh đừng giận nữa, tức giận dễ tạo ra vết nhăn, có vết nhăn thì nhìn anh có vẻ
sẽ già đó.” Vân Khuynh chậm rãi thu người vào trong chăn, dựa vào đó.
Sở Diệu kéo
chăn lên cho cô, vuốt tóc cô: “Vết nhăn của anh không phải đều do em chọc tức
mà ra hả, em còn không biết xấu hổ mà nói lời này, anh thấy nếu như em chưa bị
đánh thì sẽ không chịu nhớ.”
........(Còn tiếp ...)
“Em không có, ý em là bảo anh đừng tức giận nữa, sau này em sẽ ngoan.” Vân
Khuynh mím môi cười cười, núm đồng tiền nhỏ nơi khóe môi cô
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.