Ăn xong cháo,
Vân Khuynh dựa vào đầu giường, cô nhìn bình truyền nước một cái, còn hơn nửa
bình, nhưng cô có chút buồn ngủ.
“Ngủ đi, con
heo nhỏ anh nuôi ăn no rồi là ngủ liền, anh canh bình truyền dịch cho.” Sở Diệu
nhìn mí mắt trên dưới của cô đang đánh nhau.
“Cảm ơn ông xã,
anh hết giận rồi sao?” Vân Khuynh chớp mắt, cô vươn tay nắm lấy đầu ngón tay
của anh.
“Ai nói anh hết
giận rồi? Khi nào khám sức khỏe em hết suy dinh dưỡng rồi nói tiếp.” Thiếu dinh
dưỡng, bây giờ Sở Diệu nghĩ đến mấy từ này thì lại cảm thấy chế giễu, heo nhỏ
mà anh nuôi không có thừa dinh dưỡng thì thôi vậy, mà đây lại thiếu dinh dưỡng,
nuôi lâu như vậy, một phát lại trở lại như lúc trước.
“Vậy được thôi,
anh đừng giận nữa, tức giận dễ tạo ra vết nhăn, có vết nhăn thì nhìn anh có vẻ
sẽ già đó.” Vân Khuynh chậm rãi thu người vào trong chăn, dựa vào đó.
Sở Diệu kéo
chăn lên cho cô, vuốt tóc cô: “Vết nhăn của anh không phải đều do em chọc tức
mà ra hả, em còn không biết xấu hổ mà nói lời này, anh thấy nếu như em chưa bị
đánh thì sẽ không chịu nhớ.”
“Thật sự ngoan
ngoãn là tốt rồi.”
Vân Khuynh vươn
tay câu lấy ngón tay anh.
“Sao vậy.” Sở
Diệu không động đậy.
“Hử?” Sở Diệu
nghiêng người, sát lại gần cô.
“Moa...” Vân
Khuynh nghiêng đầu hôn anh một cái, cố ý tạo ra tiếng, sau đó lại giống như xấu
hổ chui đầu vào trong chăn.
Sở Diệu cong
môi, giữa cánh môi anh giống như có sự
va chạm nhẹ của ánh sáng ngọc bích.
Anh giơ tay vỗ
đầu cô, cô biết rõ làm thế nào để hóa giải sự tức giận trong lòng anh.
Cô vừa cong
môi, tất cả áo giáp trên người đều rơi xuống, chỉ muốn ôm cô thật dịu dàng.
Vân Khuynh ngủ
rồi, Sở Diệu ngồi ở bên canh bình truyền dịch, anh lấy sổ ghi chép ra xử lý một
số chuyện trong công việc.
Cuộc họp hôm
nay bị gián đoạn giữa chừng, xem ra ngày mai phải mở lại một cuộc họp nữa.
Còn có thân
phận của cô, lúc trước thuận theo cô, không muốn để người khác bàn tán cô đi
vào cửa sau, nhưng cứ thế này, mới tạo thành cục diện như hôm nay, nếu như
người xung quanh đều biết thân phận của cô, nào dám để cô mệt đến vậy.
Lương của tập
đoàn Sở Thị xưa nay không thấp, Sở Diệu không hy vọng đưa ra một mức lương cao
như vậy khiến Vân Khuynh mết đến bị bệnh.
Anh không nên
nghe theo cô, cuộc hôn nhân bí mật cái gì, đi cửa sau cái gì, nếu như là quan
hệ khác thì cũng thôi, nhưng hai người là vợ chồng, vào làm công ty của n ........(Còn tiếp ...)
“Em không có, ý em là bảo anh đừng tức giận nữa, sau này em sẽ ngoan.” Vân
Khuynh mím môi cười cười, núm đồng tiền nhỏ nơi khóe môi cô xoáy sâu.
“Anh qua đây đi mà.” Giọng nói của Vân Khuynh rất mềm mại, mang theo chút hờn
dỗi.
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.