Ăn xong một buổi cơm tối ấm áp.
Vân Khuynh lên lầu sau khi đánh răng
rửa mặt thì nằm lên giường, chuyện gì cũng không quan tâm, vào trò chơi trước
tiên.
Cô đã chuẩn bị trước rằng Nghiêu sẽ
không xuất hiện.
Nhưng lại không ngờ tới, cô vừa đăng nhập
vào, Nghiêu liền xuất hiện ngay bên cạnh cô.
[Chúc mừng được giải thoát. Cuối cùng
cũng chờ được cậu trở lại rồi.] Nghiêu mở rộng hai tay, là hành động ôm nhau.
Vân Khuynh đứng hình ngay tại chỗ.
Một câu cũng không thốt ra được, cậu
ấy… cậu ấy thế mà luôn đứng đợi ở đây.
Cô chỉ nói sau kì thi đại học mới quay
lại.
Lại không nói bao lâu thì quay lại,
nhưng khi cô online, Nghiêu liền có mặt rồi.
Trong lòng tràn ngập cảm động.
“Đã lâu không gặp nhau như vậy rồi.
Không ôm một cái sao?” Sở Diệu có chút do dự, anh như thế này… Sẽ không phải
quá khích rồi chứ?
Anh vì mong chờ Vân Khuynh online. Sau
khi từ nhà hàng trở về liền mở trò chơi lên rồi. Lúc nãy đi tắm còn bật âm
thanh lớn hết cỡ, bởi vì hảo hữu online là sẽ có thông báo, mà cái nick này của
anh chỉ có một mình Vân Khuynh là bạn tốt.
Nếu như có bạn tốt online vậy chắc chắn
chính là Vân Khuynh.
Lúc này thấy Vân Khuynh ngây người, anh
có chút thấp thỏm.
Vân Khuynh không nói chuyện.
Cô nhấp vào chỗ “ôm” trên đầu Nghiêu,
hai người chặt chẽ ôm lấy nhau.
Sự khác biết lớn nhất giữa động tác ôm
của cấp hai và cấp một đó chính là khi hai người ôm nhau thì ở giữa sẽ có một
trái tim màu hồng đang nhấp nháy, làm tăng thêm chút ấm áp mơ hồ cho hai người.
Lúc này Vân Khuynh cũng không nghĩ
nhiều, chỉ cảm thấy để cho Nghiêu đợi cô lâu như vậy thì vô cùng có lỗi.
[Xin lỗi. Cảm ơn cậu vẫn còn đợi tôi,
tôi còn sợ cậu không chơi nữa.] Đã qua hai ba tháng rồi, tuổi thọ của một trò
chơi kéo dài được bao lâu, ngày ngày chơi cùng một trò chắc chắn sẽ chán.
Trong trò chơi có hai người tách ra, Sở
Diệu nhếch môi: [Không phải đồng ý với cậu là sẽ đợi cậu quay lại sao? Nói
không giữ lời không phải là chính nhân quân tử.]
[Cảm ơn nha, tôi thi xong rồi, sau này
có thể ngày ngày chơi rồi.] Vân Khuynh dựa vào đầu giường, cả thể xác và tinh
thần đều thả lỏng, thi xong rồi, bạn bè ở trong game cũng còn chơi, thật tốt.
[Chúc mừng, đi thôi, đưa cậu đến một
nơi.] Sở Diệu nhấp vào nắm tay.
Vân Khuynh nắm lấy: [Đi đâu?]
[Đến rồi sẽ biết.] Sở Diệu kéo cô đi
tới Vân Dã, bước vào Vân Dã, sau đó quay người đi về phía sau, chính là nơi
thường xuyên làm nhiệm vụ “Ánh sáng màu lam”, nơi đó là một biển mây.
Sở Diệu buông tay, nhấp vào cõng cấp
hai với cô: [Lên đi.]
Vân Khuynh nhấp vào, cô liền ngồi trên
bả vai của Nghiêu, động tác cõng này rất thân mật, thông thường chỉ có bạn bè
có mối quan hệ tốt hoặc CP mới sử dụng, cây bạn tốt của cô và Nghiêu đã mở khóa
toàn bộ rồi, chính là sau khi cô bị Trình Kiện đẩy xuống, không có cách nào
chạy b� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.