Trong phòng
học, cô Triệu vừa bước vào lớp đã liếc nhìn rất nhanh. Cuộc họp phụ huynh đã
được thông báo từ trước, giáo viên để ý thấy chỗ của Sở Diệu còn trống, thầm
nghĩ rằng có lẽ phụ huynh của anh đến muộn.
Nhưng cho đến
khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, bố mẹ của Sở Diệu cũng không xuất hiện. Có lẽ
vì bận chuyện gì đó nên không thể đến, cô Triệu cũng đã quen với điều này rồi.
Trong suốt hai năm Sở Diệu học cấp ba, chưa từng có lần nào gia đình của anh
tham dự cuộc họp phụ huynh cả.
Nhưng Sở Diệu
rất biết nghe lời, vì vậy bố mẹ của anh không cần phải lo lắng về điều đó.
Vân Cao Lãng
ngồi yên lặng lắng nghe. Đây là lần đầu tiên ông ấy tham dự cuộc họp phụ huynh
của Tiểu Khuynh, trong lòng ông ấy trào dâng lên một cảm xúc khó tả. Tiểu
Khuynh đã trưởng thành như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ông ấy đến tham dự cuộc
họp phụ huynh của cô, giống như lần đầu tiên được tham gia vào cuộc sống của cô
vậy.
Vân Khuynh rất
ưu tú, giáo viên chủ nhiệm nhắc đến cô rất nhiều lần. Giáo viên nào nhắc đến cô
cũng đều nói cô rất chăm chỉ và có thành tích rất tốt.
Vân Cao Lãng
cũng cảm thấy rất tự hào về cô, nhưng trong đó lại xen lẫn một chút cay đắng.
Sự ưu tú của Vân Khuynh không liên quan gì đến ông ấy, tất cả đều do một tay bà
ngoại nuôi dưỡng cô. Ông ấy chưa bao giờ dạy Tiểu Khuynh cách viết hay đếm số, cũng
chẳng giúp được gì cho cô.
Nghĩ đến đây,
Vân Cao Lãng lại cảm thấy mình đã mắc nợ Vân Khuynh quá nhiều. Sau này ông ấy
chỉ có thể từ từ bù đắp cho cô, bù đắp lại khoảng thời gian mà ông ấy vắng mặt
năm xưa.
Cùng lúc đó,
Vân Cao Lãng nhìn thấy tên của Sở Diệu. Cái tên Sở Diệu này không được coi là
phổ biến, nhưng ở Lệ Thành cái tên này lại rất nổi tiếng, bởi đó là tên con
trai cả của nhà họ Sở.
Nhìn thấy chữ
Sở Diệu, Vân Cao Lãng lại nhớ đến Lâm Mạn và một số sự kiện trong quá khứ.
Trước đây Lâm Mạn và Sở phu nhân có mối quan hệ rất tốt với nhau, hai người họ
thậm chí còn thống nhất rằng sẽ cho con của hai người làm quen với nhau.
Nhưng từ sau
khi Lâm Mạn qua đời, hai gia đình đã cắt đứt liên lạc và ông ấy không biết Sở
Diệu lớn lên trông như thế nào.
Không nghĩ tới
lại có sự trùng hợp như vậy, đã nhiều năm trôi qua rồi, làm sao có người còn
nhớ tới trò đùa năm đó được.
Sau khi cuộc
họp phụ huynh kết thúc, Vân Cao Lãng bước ra khỏi phòng học. Trong lúc đi ngang
qua bảng thông báo của trường, nhìn thấy “Ngôi sao đang lên” ở bên trong, ông
ấy thoáng nhìn thấy tên của Sở Diệu nên đứng lại xem. Bức ảnh dán trên đó có vẻ
đã được một thời gian, màu sắc đã trở nên trắng bệch mờ mịt, không thể nhìn rõ
được nữa. Tuy nhiên Vân Cao Lãng vẫn có một cảm giác quen thuộc, giống như đã
nhìn thấy nó ở đâu rồi.
Ông ấy cau mày
bước đi, trong lòng không ngừng tự hỏi mình đã từng nhìn thấy hình ảnh đó ở
đâu. Khi sắp về đến nhà, Vân Cao Lãng chợt nhớ ra, lần trước khi ông ấy đến
trường đón Tiểu Khuynh bị thương, bên cạnh cô còn có một cậu con trai. Cậu con
trai đó với người trong bức ảnh kia không phải rất giống nhau sao?
Lần trước khi ở
trường học, ông ấy chỉ quan tâm đến Tiểu Khuynh, không để ý đến những chuyện
khác, nếu không đã không phải cố gắng nhớ như vậy.
Nghĩ đến đây,
sắc mặt của Vân Cao Lãng có chút tỉnh táo hơn. Cậu con trai này có dáng vẻ rất
giống Sở Hoằng Bác, chồng của Vệ Thục.
Vân Cao Lãng
khóa xe lại, muốn đi lên nhà hỏi thăm tình hình của Vân Khuynh và Sở Diệu.
Không thể nào mà có chuyện hai người họ lại trùng hợp ngồi cùng bàn với nhau
được.(Abilene x T Y T)
Nhưng khi ông
ấy về đến nhà, Vân Khuynh lại không có ở đó.
Vân Khuynh đã
đi cùng với Thẩm Diệu lên thư viện ở trung tâm thành phố Lệ Thành. Thẩm Diệu
nói muốn cùng cô đi tìm sách.
Trong thư viện
ở Lệ Thành có rất nhiều sách, nhưng sách chỉ cho mượn chứ không bán, có một số
là bản đặc biệt không thể tìm ở những nơi khác. Thẩm Diệu đang tìm một cuốn
sách về thiết kế thời trang, trùng hợp cô ấy thấy nó ở trên Internet và nghe
nói rằng thư viện ở đây có cuốn sách đó.
Hai người tìm
một lúc lâu, cuối cùng phải nhờ đến nhân viên giúp đỡ mới tìm được quyển sách.
Vân Khuynh cùng cô ấy vừa đi ra ngoài vừa nói: “Thẩm Diệu, cậu thích thiết kế
trang sức sao?”
“Cũng không
hẳn, nhưng cũng có thể nói là như vậy.” Thẩm Diệu không phải là người làm nghệ
thuật, nhưng cô ấy đã từng học vẽ tranh và có nền tảng nhất định, có hiểu biết
nhưng không phải là tất cả mọi thứ.
“Tớ nghe nói
gia đình của Hứa Trí sở hữu một công ty trang sức đúng không?” Vân Khuynh đã
nghe điều đó từ Nghiêm Lưu nên cô thấy không có gì lạ khi Hứa Trí lại giàu có
như vậy. Những đồ trang sức đó có thể có giá trị lên tới hàng chục triệu, còn
có thể không giàu nổi sao?
Thẩm Diệu đang
lật từng trang sách xem thì dừng lại một chút, sau đó đem sách nhét vào trong
balo rồi nói: “Đúng vậy, thật ra bố của cậu ta muốn cậu ta đi theo con đường
thiết kế trang sức. Nhưng cậu ta lại không hề có hứng thú với thiết kế. Hứa Trí
trong tương lai học kinh tế cũng không phải là một ý kiến tồi, miễn sao cậu ta
biết cách quản lý công ty là được.”
Vân Khuynh gật
đầu, hiện tại cô mới chỉ đang học cấp ba, tương lai vẫn còn rất dài. Nhưng mọi
người đều đã biết trong tương lai mình sẽ đi theo con đường nào, còn cô vẫn có
chút bỡ ngỡ, mục tiêu hiện tại chỉ là thi đỗ vào trường đại học
“Vân Khuynh, tớ
đói bụng rồi, chúng ta cùng đi ăn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).