Sau ngày hôm đó, Tiêu Mông Mông không
liên lạc với Tô Ngự nữa.
Cô ấy giống như một con thú nhỏ bị
thương, một mình trốn trong một góc tự liếm láp vết thương, cô ấy đã xin nghỉ
phép, không đi làm, không liên lạc với bất kỳ ai, một mình muốn sống sót qua quãng
thời gian này.
Mà hai tuần sau khi chia tay với Tô Ngự,
có một lần cô ấy xem một bộ phim văn học lãng mạn rồi bật khóc đến mức ngủ
thiếp đi, cha mẹ vì quá lo lắng cho cô ấy nhưng lại không thể liên lạc được cho
cô ấy, vì vậy cha mẹ cô ấy đã trực tiếp tìm đến nhà cô ấy, sau khi cha mẹ cô ấy
thấy Tiêu Mông Mông khóc đến nỗi hai mắt xưng húp.
Tiêu Mông Mông vẫn còn nhớ vẻ mặt kinh
ngạc của mẹ khi nhìn thấy cô ấy, dù sao thì mẹ cô vẫn không thể tin được:
"Tiêu Mông Mông, con làm sao thế này, sao lại biến mình thành bộ dạng như
này?"
Trước lúc đó, Tiêu Mông Mông vừa bị
tiếng chuông cửa đánh thức, cô ấy đứng ở cửa với đôi mắt sưng húp, luộm thuộm
đến mức nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.
Tiêu Mông Mông nhìn thấy cha mẹ cách
mình hàng ngàn dặm đã đến đây, biết rằng cô ấy không thể che giấu tất cả mọi
thứ nữa, cô ấy từ bỏ chính mình và nói: "Cha mẹ hẳn là muốn hỏi con, tại
sao con vẫn còn sống trên thế giới này."
"Đứa nhỏ, toàn nói cái gì
đâu!"
"Con đang nói sự thật."
……
Vào ngày hôm đó, Tiêu Mông Mông đã có
rất nhiều cuộc trò chuyện cởi mở, chân thành với cha mẹ mình.
Trò chuyện về việc cô ấy hoàn toàn không
phù hợp với ngành giải trí, kỹ năng diễn xuất của cô ấy kém như thế nào, cô ấy
đã thực sự đã từ bỏ ước mơ trở thành ngôi sao của mình, cô ấy vẫn tiếp tục ở
lại trong ngành vì áp lực của họ; chàng trai đó thích người bạn thân nhất của
cô ấy, cô ấy vẫn bị chìm đắm trong đó mà bây giờ không thể thoát ra được, trò
chuyện về tất cả những nỗi buồn cùng nỗi đau mà cô ấy đã che giấu sau vẻ ngoài
vui vẻ kia.
Chỉ đến ngày hôm nay, mẹ Tiêu mới nhận
ra rằng cô con gái mà bà vô cùng tự hào vì sự lạc quan của cô bé mà đã tự mình
gánh vác không ít khó khăn.
Làm gì có cha mẹ nào lại không thương
con của mình, mẹ Tiêu đau lòng hỏi: "Vậy tại sao con không nói với cha mẹ?
Tại sao con phải tự mình gánh chịu những điều này?"
Nước mắt lưng tròng, Tiêu Mông Mông nói:
"Tại sao con không nói? Thực ra con đã nói rồi nhưng cha mẹ đã khuyên, làm
con lại phải kiên trì."
Tiêu Mông Mông vẫn còn nhớ rõ, khi lần
đầu tiên đến Xưởng phim Bắc Ảnh, cô ấy cảm thấy buồn vì mình không có tài năng
thiên phú, cô đấy đã rất suy sụp nên đã gọi điện cho cha mẹ đang trên sân
thượng, nói rằng cô ấy không muốn học ở đây nữa, nhưng lúc đó, cha mẹ cô ấy đã
thuyết phục cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng đã được nhận vào Học viện Điện ảnh Bắc
Ảnh, cha mẹ sao có thể để cô ấy từ bỏ cơ hội tốt như vậy, bọn họ đã làm cho cô
ấy kiên trì và kiên trì.
Kiên trì và kiên trì.
Năm chữ này cũng như đã xác định quỹ đạo
cuộc sống tương lai của cô ấy.
Kể từ đó, Tiêu Mông Mông cũng còn nói
với cha mẹ về nỗi buồn cùng sự đau khổ của mình nữa, cô ấy thấy nói điều đó với
họ cũng vô ích, dù sao cha mẹ cô cũng chỉ nói rằng hãy kiên trì mà thôi.
Sau đó, cô ấy đã phát triển một tính
cách lạc quan qua vẻ bề ngoài, không thể hiện cảm xúc bên trong, điều này có lẽ
có liên quan đến trải nghiệm này.
“Mông Mông…” Cha Tiêu chỉ biết cảm thấy
tự trách mình: “Lúc đó tại cha mẹ nghĩ rằng con không thích nghi được với môi
trường học tập mới nên cảm thấy có chút khó khăn mà thôi, chịu đựng thất bại
không phải là rất mạnh mẽ, cha muốn con thực hiện khả năng của mình để vượt qua
khó khăn nhưng cha không mong đợi con sẽ gặp nhiều chuyện nghiêm trọng tới mức
này.
“Kỳ thực cũng không nghiêm tới mức đó
đâu ạ.” Tiêu Mông Mông lấy ngón tay lau nước mắt, cố dùng ngữ khí lãnh đạm nói:
“Cha xem, con còn chưa chết, con vẫn còn sống rất tốt đây mà.”
“Đứa nhỏ này, có thể đừng luôn miệng nói
những lời như vậy được không!” Mẹ Tiêu khiển trách, nói là trách cứ nhưng khóe
mắt mẹ Tiêu đã trở nên đỏ bừng.
"Không sao đâu Mông Mông, không vui
thì có thể rời đi, không thích thì có thể rời khỏi giới giải trí, nhân sinh còn
có rất nhiều con đường để đi, không nhất thiết cứ phải đi con đường này, chúng
ta về nhà đi, a." Cha Tiêu khuyên nhủ.
Thực ra thì, việc để Tiêu Mông Mông tham
gia giới giải trí đều là có liên quan đến việc họ cha mẹ cô ấy có quan hệ trong
đó.
Có con gái là người nổi tiếng thật sự
rất đáng tự hào, con gái họ từ nhỏ đã xinh đẹp lanh lợi, họ mong cô ấy sẽ thật
nổi tiếng và giàu có. Họ bắt con gái mình phải ở lại đây chỉ vì sự phù phiếm lố
bịch của mình nhưng họ không ngờ rằng giới giải trí chính là một con quái vật
ăn thịt người, chúng biến cô con gái lạc quan của họ thành bộ dạng như bây giờ.
"Con thực sự có thể rời khỏi vòng
tròn đó? Con có thể đi đến hiện tại..." Tiêu Mông Mông thì thầm.
Thực ra thì, cô ấy cũng đã chuẩn bị để
trở thành một ngôi sao nhỏ nổi tiếng trong suốt phần đời còn lại của mình, dù
sao nếu cha mẹ cô ấy cũng mong muốn cô ấy trở thành như vậy, thì cô ấy sẽ cho
họ thấy.
“Được, con có thể rời khỏi...” Mẹ Tiêu
mắt đỏ hoe nói, bà vẫn luôn hy vọng con gái nổi tiếng, gặp mặt mọi người sẽ
khen ngợi màn trình diễn của con gái nhưng lần này bà chỉ gật đầu: “Mông Mông,
nếu con thật sự không vui, chúng ta cùng về nhà đi."
“Ừ,” cha Tiêu đồng ý nói: “Chúng ta về
nhà đi.”
“Được rồi,” Tiêu Mông Mông dở khó ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.