Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến đã kết hôn được 5 năm, vẫn chưa muốn có con.

Hai người họ trước sau vẫn cực kỳ ân ái, còn được bình chọn trong ba vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng "Cặp đôi được giới giải trí hâm hộ", Thẩm Yến ở trên thương trường rèn luyện nhiều năm, thủ đoạn càng ngày càng mạnh mẽ vang dội, nhưng chỉ cần ở trước mặt Nguyễn Tri Vi, anh đều sẽ trở nên cưng chiều, còn đối với người khác thì lại không có một chút kiên nhẫn nào.

Bọn họ ở trong thế giới hai người không hề có một chút chán ngấy nào, nhưng các trưởng bối trong nhà lại khó tránh khỏi việc lo lắng.

Ba Nguyễn và mẹ Nguyễn đã muốn ôm cháu từ rất lâu rồi, tuổi tác bà nội Thẩm gia cũng ngày càng cao, nên sức khỏe cũng ngày một yếu đi, chỉ hy vọng trước khi nhắm mắt sẽ được bồng cháu, để thoả mãn tâm nguyện được của mình.

Bọn họ thúc giục rất nhiều, nhưng bất kể các trưởng bối có gấp rút đến đâu, bên này Thẩm Yến vẫn không có một chút động tĩnh gì về việc có con cả.

Nguyễn Tri Vi mỗi lần về nhà đều có chút xấu hổ khi đối mặt với sự truy hỏi của bề trên: "Khi nào thì tính có con?"

"Là con không muốn có con hay là do Thẩm Yến không muốn có con?"

"Hai đứa có kiểm tra sức khỏe đúng hạn không? Thân thể có vấn đề gì sao?"

"Tại sao tới bây giờ vẫn chưa muốn có một đứa nhỏ vậy?"

Dưới những câu hỏi dồn dập như vậy của bọn họ, Nguyễn Tri Vi chỉ có thể nói: "Để con xem xét ạ."

 

"Xem xét đến khi nào nữa?"

 

Nguyễn Tri Vi cũng không biết đáp lại lời này như thế nào.

 

Thực ra trong hai người bọn họ, Thẩm Yến là người không muốn có con, tuy rằng anh chưa từng nói qua điều này, nhưng Nguyễn Tri Vi có thể đoán được, nội tâm Thẩm Yến rất mâu thuẫn việc nuôi con nhỏ.

Gia đình gây ra cho anh tổn thương quá lớn, sinh con ra thì dễ, nuôi con như thế nào mới là khó.

 

Thẩm Yến rất sợ nuôi dưỡng không tốt, nếu đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh giống như anh, vậy thì anh thà không sinh ra đứa bé còn hơn. Bản thân Thẩm Yến đều không nhận được tình thương từ cả cha lẫn mẹ, ngay cả việc yêu Vi Vi cũng là tự mò mẫm học hỏi mà ra, anh không đủ tự tin để làm cha, sợ mình không thể trở thành một người cha đủ tư cách.

 

Hơn nữa bây giờ anh và Vi Vi hai người người trải qua rất tốt, ngọt ngào ân ái, Thẩm Yến cũng không nghĩ nhiều về chuyện sinh con, Nguyễn Vi Vi cũng không ép buộc anh, cô cho rằng, có một số việc, lúc nào cần, thì nó tới.

 

Nhưng Nguyễn Tri Vi không ngờ tới nó lại đến nhanh như vậy. Suy nghĩ của Thẩm Yến, sẽ có một ngày nào đó lại đột nhiên thay đổi.

 

Ở trên sự nghiệp, Thẩm Yến có thể được xem như là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuổi còn trẻ đã có rất nhiều thành tựu, mà những người bên cạnh mà có thành tựu giống như anh, đa số đều trên dưới 40 tuổi, con nhỏ đều đã đi nhà trẻ. Cho nên có đôi khi, sau khi Thẩm Yến mở họp xong, thường sẽ hay nghe các cổ đông nói: "Họp xong rồi, tôi đi đón con tan học đây, một ngày không gặp thằng bé, có thể khiến tôi nhớ nó chết mất."

 

Có một lần kia, vị cổ đông đó không lái xe, Thẩm Yến tiện đường với người đó,  liền nói: "Tôi đưa anh đi một đoạn."

"Được, làm phiền Thẩm thiếu rồi."

"Không có gì."

 

Thẩm Yến khởi động xe, đưa vị cổ đông kia đến nhà trẻ, nhà trẻ được thiết kế  tựa như kiểu lâu đài Tây Âu, như là vườn hoa hoàng gia trong truyện cổ tích, mái trắng tường đỏ, mang theo hơi thở lãng mạn của Hy Lạp cổ xưa, trong lòng có một loại cảm giác yên bình.

 

 "Reng reng reng----" chờ không bao lâu, tiếng chuông học liền vang lên, những đứa nhỏ líu ríu ùa ra khỏi cửa mà chạy về phía trước, như những chú chim nhỏ đang kiếm ăn, một đám trẻ vui vẻ đáng yêu, trên mặt non nớt thơ ngây như chồi xanh mơn mởn.

 

Con của vị cổ đông ở trong đám trẻ đó, từ phía xa, đứa nhỏ đã thấy bố mình, trên mặt hiện ra tươi cười như hoa, bên cái miệng nhỏ nhỏ là chiếc má lúm đồng tiền, âm thanh trong trẻo mà gọi: "Ba ơi, con ở đây!"

 

Chỉ một tiếng ba ơi, đã khiến cho mặt mày vị cổ đông lập tức hớn hở mà đi lên đón: "Ôi, con trai ngoan, hôm nay ở nhà trẻ học được những gì rồi?"

 

Cậu bé không vui mà bĩu môi: "Sao lần nào cũng hỏi con chuyện này vậy, con đã tan học rồi, không muốn nghĩ về những vấn đề phải suy nghĩ ở trường nữa đâu."

"Được được được, vậy ba không hỏi nữa, chúng ta cùng nhau về nhà, mẹ ở nhà làm đồ ăn ngon cho con rồi."

"Được ạ."

 

Hai ba con bên xứng bên họa, vô cùng tốt đẹp, đầm ấm hài hòa.

 

Lúc đó, Thẩm Yến ngồi ở ghế lái, từ kính chiếu hậu nhìn thấy tất cả, anh nhìn thấy cậu bé ngây ngô nói chuyện, không hiểu được mà trong lòng có chút xúc động.

 

Nếu có một bé gái lớn lên giống Nguyễn Tri Vi, mỗi ngày đều gọi anh là ba với giọng nói mềm mại, nhìn thấy anh liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, lúc thì làm nũng, lúc thì bĩu môi.

 

Chỉ cần tượng tượng đến cảnh này, Thẩm Yến liền cảm thấy tim cũng tan ra.

 

Anh biết đến Vi Vi quá muộn, không biết được lúc nhỏ cô như thế nào, nhưng có thể tưởng tượng ra, cô chắc hẳn là vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, tinh xảo như búp bê.

 

Chỉ trong một khoảnh khắc này, Thẩm Yến bỗng nhiên lại muốn có con, anh hy vọng là bé gái, giống như Vi Vi.

 

Còn đối với những lo lắng trước đó của anh... Tầm mắt Thẩm Yến dừng trên người cổ đông ở kính chiếu hậu, gia đình ban đầu của vị này cũng không tốt lắm, cha mẹ ly hôn, hắn lớn lên ở nông thôn cùng với bà ngoại, nhưng hiện tại rất lại hạnh phúc, có vẻ như chưa từng bị hoàn cảnh gia đình lúc trước ảnh hưởng đến.

 

Vậy thì, nếu đổi lại là Thẩm Yến,  chắc hẳn anh cũng có thể đúng không?

 

Thẩm Yến nghĩ, việc nuôi con thật ra không phải là chuyện của một mình anh, mà là việc gia đình của cả hai người, bên cạnh vẫn còn có Vi Vi, Vi Vi kiên nhẫn dịu dàng như vậy, nhất định sẽ là một người mẹ tốt. Anh không cần phải cảm thấy sợ hãi.

 

Vì thế, ngay hôm đó, sau khi Thẩm Yến đưa vị cổ đông cùng con hắn về nhà, Trầm Yến liền dừng xe ở ven đường.

 

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, gương mặt anh lộ ra nửa sáng nửa tối sau ô cửa kính xe hơi đang hé mở.

 

Thẩm Yến cứ im lặng mà ngồi như vậy, không biết ngồi ở trong xe đã bao nhiêu lâu, anh cầm lấy di động, đầu ngón tay ở trên màn hình viết rồi lại xóa, cuối cùng, Thẩm Yến vẫn đem tin nhắn kia gửi đi —

"Vi Vi, chúng ta sinh một đứa nhỏ đi."

- Anh muốn cùng em có một gia đình hoàn chỉnh.

Không để lại tiếc nuối.

/

Sau khi thật sự quyết định có con, Thẩm Yến lại càng quan tâm hơn so với bất cứ ai khác.

 

Anh bắt đầu đi dạo siêu thị cùng Nguyễn Tri Vi thường xuyên hơn, trước kia anh chỉ là một tên nam thẳng không có kiên nhẫn đi dạo siêu thị, vậy mà bây giờ lại đặc biệt đến khu vực dành cho mẹ và bé mềm mềm hồng hồng, mỗi lần đều chỉ hận không thể trực tiếp dọn cả khu trẻ sơ sinh về đặt ở trong nhà.

 

Anh ở biệt thự đặc biệt thiết kế riêng một phòng nhỏ dành cho con gái của họ, vách tường tô quét xong màu hồng nhạt, mọi thứ đẹp như trong giấc mơ, giường công chúa, đủ loại đồ con gái gấu bông.... Mơ mộng mà nữ tính.

 

Thẩm Yến từng nói qua, nếu bọn họ sinh một bé gái, anh nhất định đem bé cưng chiều thành một công chúa.

 

Anh đúng thật là làm như vậy, em bé còn chưa có sinh ra, Nguyễn Tri Vi có thể lờ mờ đoán được sau này Thẩm Yến sẽ chiều đứa nhỏ thành cái dạng gì.

 

Tên bé gái Thẩm Yến đều đã nghĩ kĩ rồi, gọi là Thẩm Vị Hi, Vị Hi trong 《 Kiêm Hà 》 "Vũ lạc xuyên hạ, bạch lộ vị hi", một cái tên tràn ngập tình thơ ý họa, kết hợp với tên của Nguyễn Tri Vi lại càng hay.

 

Mùa xuân đến, rốt cuộc Nguyễn Tri Vi cũng có thai, đứa bé đầu tiên của họ đã xuất hiện nhịp đập.

 

Tiếp theo là chuẩn bị cho việc sinh con, mang thai mười tháng, tuy rằng vất cả, nhưng cũng còn tốt khi có Thẩm Yến làm bạn ở bên cạnh Nguyễn Tri Vi, anh dành cho cô sự dịu dàng và đồng hành tốt nhất.

 

Vào ngày tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, Nguyễn Tri Vi vỡ nước ối, được đưa tới bệnh viện.

 

Tuy Thẩm Yến đưa tới đoàn đội bác sĩ tốt nhất giúp Nguyễn Tri Vi đỡ đẻ, nhưng lúc đứng ngoài phòng sinh vẫn rất khẩn trương, đây có lẽ là một trong vài khoảnh khắc căng thẳng nhất trong cuộc đời anh.

 

Có thể nói sinh con là đi dạo một chuyến qua quỷ môn quan, trong quá trình chờ đợi ở bên ngoài, mỗi một giây qua đi trong đầu Thẩm Yến hiện vô số kết quả không tốt, anh lại đem những suy nghĩ này đè xuống.

 *Quỷ môn quan: Cửa địa ngục/ âm phủ

Nguyễn Tri Vi nhất định sẽ không có chuyện gì.

 

Thẩm Yến không thể kìm nén sự bực bội trong lòng, nếu có thể anh tình nguyện là người thay Nguyễn Tri Vi trải qua cơn đau nguy hiểm đó thì tốt rồi, anh thà là người chịu đựng chuyện này còn hơn là người chỉ có thể chờ đợi tin tức.

 

Trong thời khắc đó, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều cực kỳ gian nan.

 

Rạng sáng lúc 2 giờ, phòng sinh cuối cùng cũng truyền đến tin tức, y tá nói cho Thẩm Yến tin tức tốt này trước tiên: "Chúc mừng anh! Mẹ con đều bình an!"

 

Đến lúc nghe được tin tức này, tảng đá trong lòng Thẩm Yến mới rơi xuống.

 

Anh vội vàng đi vào phòng sinh, muốn nhìn Nguyễn Tri Vi một chút và tình hình đứa nhỏ, y tá đứng cạnh cửa, cười chúc mừng Thẩm Yến: "Chúc mừng anh, là một bé trai rất đáng yêu."

 

Bé trai?

 

"..."

 

Trên giường sinh Nguyễn Tri Vi nghe vậy cũng ngẩn ra một chút, trước đây cô và Thẩm Yến không kiểm tra giới tính, suy cho cùng mặc kệ đây là con trai hay con gái, đều là con của hai người, nhưng rõ ràng, nhìn vào mọi thứ màThẩm Yến chuẩn bị, rất hiển nhiên là anh càng muốn một bé gái.

 

Nguyễn Tri Vi giật giật môi, muốn nói gì đó, nhưng sức khỏe cô vẫn còn yếu, ánh mắt cô nhìn về phía Thẩm Yến, vừa định động đậy, lại bị Thẩm Yến nhẹ nhàng đè lại: "Sức khỏe em còn yếu, đừng lộn xộn."

 

Sắc mặt Nguyễn Tri Vi tái nhợt, môi cô gần như không có màu: "Là bé trai..."

 

"Con trai thì sao? Con trai anh cũng thích. Em an tâm đi, đừng nghĩ nhiều."

 

Kỳ thật hai người cũng từng thảo luận, nếu là con trai, thì đặt tên là Thẩm Thiên Du, Thiên Du, ý chỉ "Thiên sơn linh du, vạn vật sống lại", là tên Nguyễn Tri Vi đặt.

 

Nguyễn Tri Vi còn muốn nói gì đó, nhưng quả thật cô rất yếu, khó có thể nói quá nhiều, Thẩm Yến nhìn cô như vậy, chỉ cảm thấy đau lòng.

 

Anh khẽ hôn lên trán cô: "Em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì nói sau."

 

Nguyễn Tri Vi gật đầu, không hề miễn cưỡng, cô nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi tốt một chút.

 

Chờ sau khi thu xếp xong cho Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến tay chân nhẹ nhàng khép cửa cho cô, trong động tác mang theo chút thương xót.

 

Sau đó, anh chuẩn bị vào phòng sơ sinh để gặp con mình.

 

Nói thật, thì thật sự Thẩm Yến cũng không thể nói là thất vọng, anh đối với giới tính không có sự phân biệt đối xử, chỉ là đối với anh mà nói, anh càng muốn một bé gái mà thôi.

 

Đều nói phải dùng giàu để nuôi con gái, điều này đối với Thẩm Yến mà nói rất đơn giản, cái gì anh cũng có thể cho bé, bé gái ngoan ngoãn, cưng chiều thì tốt rồi, cho dù tùy hứng kiêu căng một chút cũng đáng yêu.

 

Con trai có điều sẽ tương đối bướng bỉnh và nghịch ngợm, nếu lại giống như anh, sẽ là một đứa tính cách cứng đầu khó có thể dạy dỗ... Thẩm Yến ngẫm lại liền đau đầu.

 

Anh quả thật không biết phải nuôi con trai như thế nào, nhưng cũng không gì, dù sao cũng là chuyện của sau này.

 

Phòng sơ sinh ở cuối hành lang, lúc sau Thẩm Yến đến gần, theo bản năng mà bước chân nhẹ nhàng, sợ làm phiền đến đứa nhỏ vừa mới chào đời này.

 

Còn không thể hiểu được, mà lại có một cảm giác khẩn trương của người làm cha.

 

Anh bình tĩnh một lúc, mới cất bước đi vào, chờ sau khi anh đi vào phòng sinh, Thẩm Yến liếc mắt một cái liền thấy được con mình.

 

Bên cạnh là một đứa bé có dán nhãn thuộc về anh, chữ "Thẩm" rõ ràng là của anh ấy, đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn, không khóc không quấy, mở đôi mắt đen láy to tròn mà nhìn xung quanh, đôi mắt đen sáng ngời mà có thần.

 

Thẩm Yến đi lên phía trước, cúi đầu nhìn đứa nhỏ của mình, nhìn một lúc lâu.

 

Đứa bé lúc mới sinh ra đều rất xấu, làn da hồng hồng, mặt mũi nhăn dúm lại, nhưng Thẩm Yến cảm thấy rất thần kỳ, đứa bé này là do anh và Nguyễn Tri Vi cùng sinh ra.

 

Một sinh mệnh nhỏ như vậy, về sau sẽ làm bạn với hai người suốt quãng đời còn lại.

 

Thẩm Yến vừa nhìn, trong lòng có một loại sức mạnh ôn nhu dịu dàng.

 

Không biết đứa bé sau này có mặt mũi như thế nào, giống anh hay là giống Nguyễn Tri Vi.

 

Anh quan sát đứa bé, đứa bé cũng quan sát anh, bé trai nhìn Thẩm Yến, bỗng chớp chớp mắt, sau đó bỗng dưng "Phốc" một tiếng, phun nước miếng ra.

 

Nước miếng dính trên lồng thủy tinh, nếu không có cái lồng thủy tinh này, chỉ sợ nước miếng cũng phun lên mặt Thẩm Yến.

 

Ô? Thằng nhãi này không thích anh?

 

Thẩm Yến bỗng nở nụ cười: "Vật nhỏ, còn rất hung hăng nha?"

 

Anh cúi thấp người sát vào đứa nhỏ cẩn thận nhìn xem: "Sao? Không thích cha à?"

 

Đứa nhỏ giống như có thể nghe hiểu lời nói của Thẩm Yến, nhóc chớp chớp mắt, lại phun nước miếng ra, nước miếng trực tiếp phun tới trên cái lồng thủy tinh, một đống nhão nhão dính dính ở trên mặt kính.

 

"Không thích cha thì cũng không làm được gì đâu, dù gì thì vẫn là cha nhóc, về sau nhóc còn phải gọi là ba ba nữa đó." Thẩm Yến nhếch khóe miệng, thật sự nói chuyện cùng với đứa nhóc này, giống như đứa trẻ mới sinh ra đã có thể nghe hiểu vậy.

 

Nếu bây giờ phòng sơ sinh này có người khác, khẳng định cũng bị một cảnh trước mắt này làm cho bất ngờ, sau đó là dở khóc dở cười.

 

Ai có thể nghĩ đại thiếu gia ngày thường bày mưu lập kế, bây giờ lại còn cùng một đứa nhỏ so đo, ấu trĩ quá trời, nhưng lại không thể hiểu mà thấy đáng yêu và hài hòa.

 

Ánh sáng và bóng tối trên lồng kính trong suốt phản chiếu khuôn mặt của Thẩm Yến, giữa con ngươi màu đen, rõ ràng cũng mang theo niềm vui sướng.

 

Tuy rằng anh không thể hiện ra bên ngoài, nhưng Thẩm Yến thật sự rất vui sướng vì sinh mệnh nhỏ này có thể bước vào thế giới của anh.

 

Quãng đời còn lại của anh, sẽ không cô đơn.

 

 

Nguyễn Tri Vi vốn đang lo lắng Thẩm Yến sẽ không thích bé trai này, kết quả cô lại phát hiện, Thẩm Yến cùng Thẩm Thiên Du ở chung rất hài hòa.

 

Cô vừa mới sinh xong, muốn chăm sóc cơ thể mình, việc chăm sóc đứa bé đều là do Thẩm Yến làm, ngày thường Thẩm Yến là một thiếu gia không mười ngón tay không chạm vào nước, hiện tại cũng rất ra dáng một người cha.

 

Sữa bò do bảo mẫu hâm nóng, Thẩm Yến cũng đều phải thử lại độ ấm, sợ làm bỏng Thẩm Thiên Du, anh đối với đứa nhóc này, đúng là dành ra hết mười phần kiên nhẫn.

 

Thẩm Yến cũng là lần đầu tiên làm ba, tất cả đều phải bắt đầu từ đầu, anh học cách chăm sóc đứa trẻ một cách vụng về, cũng thường mắc phải một số sai lầm trớ trêu khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười nữa.

 

Lúc Thẩm Yến thay tã cho Thẩm Thiên Du, một bên thì trưng ra biểu cảm ghét bỏ, nhưng một bên động tác thì ôn nhu muốn chết.

 

Có một lần, Nguyễn Tri Vi còn thấy Thẩm Yến cúi người hôn gót chân nhỏ của Thẩm Thiên Du, Thẩm Yến môt bên thơm một bên cười: "Đứa nhỏ này có thể ngoan một chút được không, một chân không nặng không nhẹ này của con, chính là đá ba của con đó."

 

Nguyễn Tri Vi đứng bên cạnh, nghe thế không nhịn được nở nụ cười, mặt mũi cô cong lên mà tiến tới chế nhạo anh: "Sao anh lúc này hễ mở miệng ra là một tiếng đứa nhỏ hai tiếng cũng đứa nhỏ, Thiên Du có tên nhé. Hơn nữa…Anh gọi nó là đứa nhỏ, vậy anh là cái gì, lão già kia hả?"

 

"..." Thẩm Yến dừng động tác lại, lúc sau, anh cong môi dưới, đứng thẳng dậy, cười như không cười mà nhìn Nguyễn Tri Vi: "Lợi hại rồi nha Vi Vi, bây giờ em lại cùng đứa nhỏ này ăn hiếp anh à?"

 

Nguyễn Tri Vi lập tức bật cười, cô xin tha nói: "Không dám."

 

"Anh thấy em dám đó, hử?" Nói xong, Thẩm Yến cũng không đùa giỡn với Thiên Du nữa, anh tính toán "đùa giỡn một chút" cùng Nguyễn Tri Vi, đùa một chút trò đùa mà chỉ có thể chơi cùng cô...

 

Thẩm Thiên Du nằm trên giường, đá chân lung tung, tò mò nhìn về phía Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi, muốn biết hai người đang đùa cái gì.

 

Thế nhưng với đầu óc non nớt của nhóc, nhóc thực sự không tài nào hiểu nổi... Cũng không cần nhóc hiểu đâu.

 

Một nhà ba người, tiếng nói cười nhộn nhịp, cùng vui vẻ hòa thuận.

...

Bốn năm sau em gái Thẩm Vị Hi của Thẩm Thiên Du ra đời.

 

Như Thẩm Yến mong muốn, bé gái mềm mại trắng nõn, mặt mũi giống Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến thích vô cùng, mỗi ngày tỉnh dậy, vi

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play