Như cảm nhận được
có người đứng trước mặt, không để Nguyễn Tri Vi nhìn thêm, Thẩm Yến mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra liền thấy cô đang đứng trước mặt, đôi mắt đỏ
hoe nhưng lần này chắc chắn không phải vì chuyện tối qua.
Thẩm Yến cũng đoán được lý do, anh không muốn cô lo lắng
nên cố tình nói với giọng điệu hờ hững: "Trong lúc làm việc anh vô tình ngủ
quên, ghế của em rất thoải mái, anh ngủ rất ngon."
"Sao anh không về nhà ngủ?" Nguyễn Tri Vi hỏi.
"Anh ngủ quên lúc nào không biết." Thẩm Yến trả
lời đơn giản, anh không muốn cô hỏi thêm nên đổi chủ đề: "Em ăn sáng chưa?
Hay gọi người mang tới."
Nguyễn Tri Vi lắc đầu: "Không, em sẽ làm cho
anh."
"Em...."
"Em không sao." Nguyễn Tri Vi nhấn mạnh một lần
nữa. Nguyễn Tri Vi của tối qua là của tối qua, của hôm nay là của hôm nay. Cô
đã khôi phục trạng thái như trước: "Để em làm bữa sáng cho anh."
Thấy cô kiên quyết như vậy, anh đồng ý: "Được."
Sau khi thấy Nguyễn Tri Vi ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Yến mới
dám cử động cổ mình, cả đêm ngồi ngủ như vậy cổ anh đã cứng đờ đến mức không
còn cảm giác. Thậm chí khi cử động còn nghe thấy tiếng răng rắc của xương.
Cố gắng chịu đựng sự khó chịu, anh vừa xoa cổ bị đau vừa
nhìn vào điện thoại. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì hôm nay nhóm anti-fan sẽ
nhận được những hình phạt thích đáng.
Đợi một lúc, mùi cháo từ trong bếp truyền ra. Thẩm Yến ngửi
được, mùi cháo nóng rất quen thuộc, là mùi cháo kê.
Chỉ cần ngửi được mùi hương này, Thẩm Yến liền cảm thấy đầu
óc bình tĩnh lại, giống như mọi vất vả, phiền lo đều bị cuốn trôi.
Anh đặt điện thoại xuống, lặng lẽ nhìn phòng ngủ của Nguyễn
Tri Vi, rèm cửa, chăn và ga trải giường đều có màu vàng nhạt, đèn sáng trưng.
Trên tường còn vương lại ánh nắng, ánh sáng mờ nhạt và bóng tối đan xen với
nhau tạo nên sự ấm áp, đồ đạc trong phòng mang tông màu ấm được sắp xếp gọn
gàng, ngăn nắp giống như cảm giác cô mang đến cho mọi người.
Cùng với mùi cháo, Thẩm Yến đột nhiên sinh ra một loại ảo
giác rằng vợ đang nấu cơm cho mình, hai người cùng nhau trải qua những ngày
tháng bình yên.
Không lâu sau, cháo kê đã chín. Nguyễn Tri Vi còn nấu thêm
hai món ăn kèm, đều là món tự tay cô làm, trứng bác cà chua và khoai tây bào
chua cay, cô vẫn nhớ Thẩm Yến rất thích đồ ăn cô nấu.
Khoai tây bào có độ dày đồng đều, màu ớt đỏ dính ở rìa miếng
khoai tây chiên, trứng bác với cà chua có màu sắc ngon mắt, kích thích khẩu vị.
Nguyễn Tri Vi đặt tất cả các món ăn lên, để Thẩm Yến ngồi xuống trước còn mình
cởi tạp dề.
Dây thắt của tạp dề ở sau lưng. Dạo gần đây Nguyễn Tri Vi
bận đóng phim nên ít khi vào bếp, động tác cởi tạp dề có chút lúng túng, cởi
hai lần đều không được, đang định tiếp tục cởi thì có giọng nói vang lên:
"Anh cởi cho em."
"À...vâng."
Khi cởi tạp dề, hai người không thể không đứng gần nhau.
Thẩm Yến đứng sau lưng Nguyễn Tri Vi, gần như cả người đều
dính sát vào người cô, chỉ cách một khoảng nhỏ, ngón tay khéo léo luồn qua dây
đeo tạp dề, dễ dàng cởi ra. Từ góc nhìn của anh, có thể thấy chiếc cổ trắng nõn
không tỳ vết như miếng ngọc của cô.
Ngón tay Nguyễn Tri Vi khẽ cuốn một góc tạp dề, cúi đầu
nhìn thức ăn trên bàn nhưng tâm trí lại tập trung vào Thẩm Yến đứng ở phía sau.
Cô có thể cảm nhận hơi thở của anh đang phả vào lưng mình, cảm giác nhột lại ngứa,
như có một chiếc lông vũ quét qua.
Mỗi lần anh hít một hơi, Nguyễn Tri Vi không thể không nắm
tạp dề chặt hơn một chút.
"Được rồi."
"Vâng." Nguyễn Tri Vi vội vàng cởi tạp dề xuống
đặt sang một bên, ngồi xuống cùng Thẩm Yến. Trên chiếc cổ trắng nõn như ngọc sứ
của cô nhuốm một màu đỏ hồng, không biết Thẩm Yến có thấy không.
"Ăn đi."
"Vâng."
Thẩm Yến cầm đũa lên, nếm thử mùi vị quen thuộc bất giác
theo bản năng ă ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.