Nghĩ đến cái đêm Tô Ngự lừa anh, cái đêm mà anh
nữa suýt đã chết.
Thẩm Yến không hề tỏ ra thương xót một chút nào
đối với cú đấm này, đôi mắt và khuôn mặt tràn đầy sát khí, anh giáng một đòn thật
mạnh vào bụng Tô Ngự khiến cho cơ thể gầy gò của anh ấy phải chịu một cú đấm
đau điếng.
Cơ bụng của Tô Ngự ở trong nháy mắt đã mất hoàn
toàn tri giác.
Anh khom người run rẩy như con tôm, đau đớn
không thốt nên lời.
Sau khi đấm vào người Tô Ngự, Thẩm Yến đứng thẳng
dậy cau mày, anh hiện vẫn chưa xuất viện, đang điều trị phục hồi cơ thể mình
trong bệnh viện hàng ngày và không thể duỗi thẳng bụng, cú đấm vừa rồi khiến bụng
Thẩm Yến có chỗ không khoẻ.
Những vết sẹo trong quá khứ sẽ luôn để lại dấu vết,
nhắc nhở Thẩm Yến đêm đó đau đớn như thế nào.
Cú đấm này thực sự rất nhẹ so với những gì anh
phải hứng chịu.
Nhưng Thẩm Yến cũng không thể làm được gì hơn.
“Cú đấm này chỉ là của tôi, còn về phần của Nguyễn
Tri Vi, chúng ta sẽ giải quyết sau, tôi sẽ ngừng đánh cậu ở đây. Hôm đó cậu lừa
tôi một vố rất đau, tôi sẽ còn có rất nhiều cách để trả lại cậu những gì cậu đã
gây ra cho tôi. Nhưng bây giờ tôi nghĩ điều đó là không cần thiết. Nghĩ kỹ lại,
cậu chẳng làm gì sai cả, cậu chỉ thích Nguyễn Tri Vi nhưng thích và yêu là hai
chuyện hoàn toàn khác nhau.”
“Không phải tôi khoan dung với cậu, mà là bởi
vì, Thẩm Yến nhìn chằm chằm Tô Ngự, ánh mắt tối sầm, ngữ khí dần dần trở nên
nguy hiểm, gằn từng chữ nói: “Tôi muốn cậu phải thật sống thật khỏe mạnh để cậu
cảm thấy chính bản thân mình đang thua cuộc ra sao, tôi muốn cậu phải nhớ rằng
cậu không xứng để yêu cô ấy như thế nào.”
Điều này lại xảy ra lần nữa.
Một giọng điệu kiêu ngạo và như là chắc chắn rằng
Tô Ngự nhất định sẽ thua.
Tô Ngự ghét nhất giọng điệu này của Thẩm Yến, nó
có thể tối đa hóa sự mặc cảm tự ti của Tô Ngự và khiến Tô Ngự ghét bản thân vì
sự kém cỏi của mình.
Nhưng Tô Ngự kỳ thật biết, anh ấy đã sớm thua cuộc
từ lâu rồi, từ khi anh bị Nguyễn Tri Vi từ chối sau màn tỏ tình trên thảm đỏ.
“Hiện tại cậu có thể đi.” Thẩm Yến không khách
khí nói.
Tay của Tô Ngự vẫn đang che eo anh ta, anh ta
cúi đầu và không di chuyển, như thể sẽ không rời đi nếu không nhìn thấy Nguyễn
Tri Vi.
Thẩm Yến nhìn thấy Tô Ngự hành động như vậy, cười
lạnh một tiếng nói: “Cậu đến đây chỉ để xin lỗi Vi Vi, để nghe cô ấy tha thứ, để
bản thân trở nên yên tâm. Điều đó có cần thiết không?"
Thẩm Yến trong mắt hiện rõ sự khinh miệt.
Thẩm Yến nhìn thấy bản chất con người quá rõ
ràng, nói rằng anh ta thích Nguyễn Tri Vi, một bên bởi vì bản thân mà lợi dụng
cô ấy, cuối cùng đưa ra một lời xin lỗi vì sự sai lầm để khiến bản thân cảm thấy
tốt hơn.
Khi Tô Ngự bị lời nói của Thẩm Yến đánh trúng,
anh ấy càng cảm thấy đau cồn cào hơn ở bụng.
Dường như sai một bước lại thêm một bước sai, từ
thời điểm lựa chọn sử dụng Nguyễn Tri Vi để phá bỏ CP, anh đã dấn thân vào con
đường sai trái mà biết không thể quay đầu lại.
Trầm mặc một lúc, Tô Ngự chưa nói được gì thì đã
xoay người rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.