Sau ngày hôm đó, Thẩm Yến thực sự không bao giờ xuất hiện trên phim trường
nữa. Nghe nói anh đã quyết định đầu tư vào đoàn làm phim "Nói lên nỗi lòng
của tôi", khi hàng chục triệu đô la được rót vào, chi phí của đoàn phim lập
tức tăng chóng mặt, các đoàn làm phim khác ghen tức đỏ mắt.
Đoàn phim ăn sáng, ăn trưa, ăn tối đều được bao trọn, tiêu chuẩn ăn uống
được chia thành nhiều cấp bậc, nam chính và nữ chính được đặc cách suất ăn hạng
nhất, các diễn viên khác được suất ăn hạng hai, và diễn viên quần chúng được
cung cấp suất ăn hạng ba.
Hơn nữa, đoàn phim còn cung cấp xe ô tô đặc biệt để đưa đón diễn viên,
càng ngày đãi ngộ càng tốt, Nguyễn Tri Vi không còn phải tự đi taxi nữa, đoàn
phim dành hẳn một xe caravan rộng rãi cho cô.
Trên thực tế, Nguyễn Tri Vi biết rằng đây là những lợi ích mà Thẩm Yến
mang lại cho cô, anh ấy thậm chí còn thay đổi cách đối xử với Tô Ngự để cô thấy
hài lòng.
Anh ta với danh nghĩa là nhà đầu tư của đoàn làm phim, thứ anh ta đưa
ra là "Nam nữ diễn viên chính", nếu anh ta xuất hiện, Nguyễn Tri Vi
không có lý do gì để từ chối, nếu cô từ chối thì sẽ làm mất mặt đạo diễn và nhà
sản xuất. Vì vậy, cô phải sử dụng tốt những đãi ngộ này, nhưng may mắn thay là
tất cả mọi người đều sẵn sàng sử dụng chúng, Nguyễn Tri Vi cũng cảm thấy thoải
mái.
Mỗi khi cô cùng Tiêu Mông Mông và Tô Ngự dùng bữa, Tiêu Mông Mông sẽ
nhìn chằm chằm những con cá lớn và thịt tươi ngon trên bàn mà cảm động thở dài:
"Vi Vi, đoàn làm phim nên biết ơn cô nhiều nhất. Tất cả chúng ta đều mượn
hào quang của cô đó. Mà Vi Vi, chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Thẩm Yến trong
phòng thay đồ vào ngày hôm đó vậy?"
Nguyễn Tri Vi cúi đầu thất thần một lúc rồi đặt đôi đũa đặt xuống bàn
ăn.
Cảnh tượng trong phòng thay đồ lan truyền khăp nơi, không biết ai là
người phát tán, có nhiều kịch bản khác nhau, có người nói cô tát Thẩm Yến, có
người nói cô tức giận đập phá các loại mỹ phẩm, thậm chí còn có tin đồn rằng họ
không thể diễn tả lại được khung cảnh trong phòng thay đồ lúc đó...
"Cô thật sự không...? Cái này làm chuyện kia sao?" Tiêu Mông
Mông do dự nói.
Nguyễn Tri Vi đỏ mặt, lập tức phủ nhận: "Không có."
Tiêu Mông Mông thở phào nhẹ nhõm: “Tôi phải nói rằng Vi Vi không phải
là người to gan như vậy, nhưng để họ truyền tai nhau như thế nó khiến tôi cảm
thấy khó chịu mỗi khi trang điểm trước gương..."
Tô Ngự dùng đũa đánh vào đũa của Tiêu Mông Mông nói một cách thờ ơ:
"Không được nói chuyện khi đang ăn."
“Hiểu rồi.” Tiêu Mông Mông bĩu môi. Thấy Tiêu Mông Mông cuối cùng cũng
không nói nữa, Tô Ngự cụp mắt nhìn đồ ăn trước mặt, đồ ăn trước mắt Nguyễn Tri
Vi đúng nghĩa đạt tiêu chuẩn quốc tế, cá hồi từ Hokkaido và gạo Vũ Xương từ
Đông Bắc được vận chuyển theo đường hàng không rất thơm và dẻo... Tô Ngự rõ
ràng hiểu việc đối xử anh có thể giống như Nguyễn Tri Vi, hiển nhiên là do cuộc
đối thoại hôm đó của Nguyễn Tri Vi với Thẩm Yến ngày đó đã đạt được kết quả. Kịch
bản của họ vẫn dựa trên kịch bản trước đó, đây chính là kết quả đấu tranh của
Nguyễn Tri Vi. Sự đối xử mà Tô Ngự được hưởng bây giờ đều do Nguyễn Tri Vi
giành được. Mặc dù Tô Ngự không muốn nhận lợi ích của Thẩm Yến, nhưng anh thực
sự không thể từ chối, điều này sẽ khi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.