Đêm
đó Thẩm Yến lái xe trở về biệt thự Kim Đàn nhưng lại không vào.
Ngôi
biệt thự từng rực rỡ ánh đèn màu, ấm áp và sáng sủa biết bao vậy mà giờ đây như
hoàn toàn chìm trong bóng tối, lại tựa như một thành phố chết không người.
Xe
anh đậu ở bên ngoài biệt thự Kim Đàn cả đêm, nhưng anh cũng chỉ lặng lẽ ngồi
nhìn căn biệt thự đang bị giam giữ giữa màn đêm ấy.
Không
cần phải vào nữa, vì vào rồi cũng chẳng có người mà anh muốn gặp.
Cho
đến ngày hôm sau, khi trời đã nhá nhem sáng, anh mới khởi động xe lái thẳng đến
công ty tiếp tục làm việc.
Thẩm
Yến thầm nghĩ, ít nhất anh vẫn còn có công ty để mà đến.
Như
vậy, cũng không tính là người vô gia cư.
Sau
màn ăn mừng lúc đầu của Nguyễn Tri Vi và Hướng Cẩm Thu, Nguyễn Tri Vi dần rơi
vào trạng thái “điên cuồng”. Cô ở nhà chuẩn bị cho “Im lặng trong tâm trí” với
một thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Trong
lúc Nguyễn Tri Vi đang đọc kịch thì Hướng Cẩm Thu ngồi bên cạnh đánh máy, ngay
cả khi Hướng Cẩm Thu đang đi nghỉ ngơi sau khi xem hết các bộ phim truyền hình
thì cô vẫn đang tập luyện lại thoại của mình, thậm chí khi Hướng cẩm Thu đã
chìm vào giấc ngủ rồi Nguyễn Tri Vi vẫn còn đi đi lại lại ngoài ban công để tìm
mạch cảm xúc.
Lúc
đầu Hướng Cẩm Thu còn khen ngợi cô vài câu: “Vi Vi thật nghiêm túc, cậu còn
nghiêm túc hơn cả hai ngày cuối cùng trong tuần thi đại học của tớ nữa, nhưng
xem như vậy là đủ rồi.” Sau đó Hướng Cẩm Thu gần như cầu xin cô đi nghỉ ngơi:
“Vi Vi nghỉ ngơi đi, mau nghỉ ngơi đi nhé?”
Mỗi
lần như thế Nguyễn Tri Vi đều nói: “Không sao, tớ không mệt, không cần nghỉ
ngơi.”
Hướng
Cẩm Thu: “…..” Nhưng chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy trông cậu thật sự rất mệt
mỏi.
Nhưng
cách luyện tập này quả nhiên có hiệu quả, chỉ trong một tháng luyện tập Nguyễn
Tri Vi không chỉ nhớ lời thoại của mình mà còn nhớ lời thoại của những người cô
diễn cùng, chỉ cần cô nghĩ đến một tình tiết nào đó trong kịch bản cô liền có
thể lập tức tiến vào trạng thái vừa nói ra mắt sẽ đỏ hoe.
Hướng
Cẩm Thu kinh ngạc nhìn theo: “Tuyệt vời.”
Sống
với Nguyễn Tri Vi trong một khoảng thời gian dài, Hướng Cẩm Thu dần hình thành
thói quen nhìn các cử chỉ hành động của Nguyễn Tri Vi cũng có thể mang đến cho
cô ấy cảm hứng để sáng tác.
Lúc
này Hướng Cẩm Thu mới viết hai chữ, nhìn đến Nguyễn Tri vi đang yên lặng đọc
thuộc kịch bản, đột nhiên nói: “Vi Vi, tớ muốn viết về một con vật có thể cưỡi
đi bị nữ chính thu phục được, là một con chó, loại mà có thể biến thành con người
ấy. Đang lo lắng không biết nên gọi nó là gì, nhưng mình vừa nghĩ hay gọi nó là
Thẩm Yến thì sao?”
Nguyễn
Tri Vi im lặng: “… ….”
Cũng
không nhất thiết phải….
Hướng
Cẩm Thu cảm thấy rất hài lòng với cái tên này: “Cứ gọi như vậy đi, nó rất phù hợp
với con chó này, để tớ báo thù cho cậu. Tớ sẽ viết nó thật là khổ sở, chờ nữ
chính kế thừa vương vị xong, nữ chính sẽ cưỡi Thẩm Yến uy nghiêm khắp phố phường
nhận sự sùng bái và hành lễ của mọi người.”
Nguyễn
Tri Vi có chút bất đắc dĩ, “Thật ra thì tớ cũng không cần làm vậy, tớ thật sự
không quan tâm.”
“Không
sao, đó chính là một quyết định đúng đắn.” Hướng Cẩm Thu đưa ra quyết định cuối
cùng.
Nguyễn
tri Vi cũng kệ cô ấy, dù sao Thẩm Yến có lẽ sẽ không tìm thấy Hướng Cẩm Thu ở
đây.
“Nhưng
thành thật mà nói, nó có thật sự ổn không?” Hướng Cẩm Thu vô tình hỏi lại.
“Hử.”
Hướng
Cẩm Thu sẽ luôn dùng phương pháp này để kiểm tra cô một cách tưởng chừng như là
vô tình nhưng thực chất là cố tình. Nhưng thực tế, bây giờ Nguyễn Tri Vi rất ít
khi nghĩ đến Thẩm Yến.
Có
lẽ bản năng của con người là tìm kiếm điều tốt lành và tránh xa điều xấu. Luôn
chọn quên đi những người và những ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.