“Cũng có thể.” Ổ Vân Vân mỉm cười: “Nhưng không còn cách nào khác. Nếu không để anh ấy có được, anh ấy sẽ không từ bỏ đâu. Nếu được ăn loại kẹo yêu thích của mình, sau đó nó sẽ thấy rằng thứ kẹo đó không khác gì những loại kẹo khác cả.”

Lâm Duyệt Mai không ngờ Ổ Vân Vân lại nghĩ như vậy, tại sao cô lại so sánh mình với một viên kẹo chứ?

“Vậy còn con thì sao?”

“Lý do con trở về đây là muốn ổn định cuộc sống và tìm người sống cùng, nếu người đó thật lòng với con, như vậy thì mọi người đều sẽ vui vẻ. Nếu người đó chỉ là bốc đồng, thì đây là cái giá mà con phải trả.” Ổ Vân Vân cúi đầu nói.

Lâm Duyệt Mai cau mày: “...”

Bà luôn cảm thấy rằng từ khi cô trở về cô đã có thái độ thờ ơ rồi.

Ổ Vân Vân tiến lên an ủi bà: “Mẹ, không sao đâu. Nơi anh ấy ở chỉ cách nhà mẹ có mười phút, mẹ lo lắng cái gì chứ? Nếu không hợp nhau thì con sẽ bỏ về nhà ngay tức khắc. Con đã trưởng thành và có thể tự lo cho bản thân mà.”

Quyết định của Ổ Vân Vân rất khó thay đổi, ví dụ như ngày đó cô nói đi là đi, không ai có thể ngăn cản cô. Lâm Duyệt Mai biết rằng bà không thể thuyết phục cô, ngay cả khi bà muốn nói rằng việc sống thử của cô sẽ lan rộng trong thành phố nhỏ này, nếu như chuyện không thành, nó sẽ ảnh hưởng đến những buổi xem mắt trong tương lai, nhưng ngay khi bà mới vừa mở miệng, bà đã biết là cô sẽ không quan tâm.

Trước đây, buổi xem mắt của Ổ Vân Vân với người lùn đã thất bại, Lâm Duyệt Mai lặng lẽ hỏi bà mối xem người đàn ông đó nghĩ gì, bà mối ấp úng nói rằng người đàn ông không thích Ổ Vân Vân từng có bạn trai, cho rằng cô không thực sự thuần khiết.

Lâm Duyệt Mai đã xấu hổ khi nghe bà mối nói điều đó.

Nhưng vấn đề là Ổ Vân Vân đã chủ động nói ra điều này, chứng tỏ là cô chưa bao giờ lo lắng về điều đó.

Lâm Duyệt Mai miễn cưỡng gật đầu, xem như là đồng ý.

Không bao lâu sau Ổ Vân Vân đã trở lại, cô cũng không mang theo nhiều đồ đạc, hành lý vẫn còn ở trong phòng nên rất dễ di chuyển, chỉ cần bỏ quần áo vào vali và một ít đồ vệ sinh cá nhân là được, Trần Việt sẽ xách đồ lên xe cho cô.

Lâm Duyệt Mai đứng ở cửa nhìn họ, cứ mãi lo lắng sốt ruột không thôi.

Kem vẫn chưa ăn hết, Ổ Vân Vân ngồi ở ghế phụ tiếp tục cúi đầu ăn kem, còn Trần Việt thì nói chuyện rất lâu trước mặt mẹ Lâm rồi mới rời đi.

Không phải Ổ Vân Vân vô cảm, cũng không phải cô không hiểu mẹ mình, mà là Lâm Duyệt Mai muốn dần dần chấp nhận rằng con gái mình có thể sẽ không hạnh phúc.

Trong thị trường xem mắt này, điều kiện của cô không tốt lắm, vài năm nữa có khi bà mối sẽ giới thiệu luôn cả người từng ly hôn cho cô, quan trọng nhất là cô không thể nói chuyện với bất kỳ ai, cô không có hứng thú với bất kỳ ai, mỗi lần nghĩ đến cuộc sống vô cùng dài

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play