Anh không có nhiều thời gian nên không làm bữa sáng, tắm rửa
sạch sẽ xong chuẩn bị đi làm, đang định ra khỏi nhà thì không biết vì sao đột
nhiên anh quay lại phòng ngủ xem Ổ Vân Vân. Cô vẫn đang ngủ, cuộn người lại
trong chăn như một con nhộng, mái tóc dài xõa sau lưng.
Ngồi ở mép giường nhìn cô hơn mười
phút, sau đó anh mới thỏa mãn đến bệnh viện.
Khi đến văn phòng, Trần Việt đã lập
một danh sách các kế hoạch ngày hôm nay cho chính mình.
Việc đầu tiên cần làm hôm nay là
kiểm tra bệnh nhân bị gãy xương sườn kết hợp với tràn khí màng phổi, căn cứ vào
tình hình mà xác định kế hoạch điều trị tiếp theo, tới chín giờ thì cùng với
bác sĩ trưởng xuống kiểm tra khu vực điều trị, xem xét tình trạng phục hồi của
bảy bệnh nhân đã trải qua phẫu thuật và vẫn còn trong bệnh viện, sau đó thì đi
chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật vào buổi chiều, chỉnh sửa luận án và gửi cho
phó viện trưởng để xem xét.
Tuy nhiên, điều anh lo lắng nhất vào
lúc này là Ổ Vân Vân sẽ ăn gì sau khi tỉnh dậy, anh liếc nhìn đồng hồ, đã bảy
giờ năm mươi sáu, có lẽ cô vẫn chưa thức dậy, Trần Việt quyết định gọi điện
thoại cho cô một lần nữa vào lúc chín giờ.
Tình trạng của bệnh nhân bị gãy
xương sườn đã được cải thiện, thuốc kháng sinh có hiệu quả, tình trạng nhiễm
trùng cũng đang giảm bớt, nếu ngày mai vẫn có thể như vậy, tình hình cũng coi
như ổn định, Trần Việt cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Phó viện trưởng được coi là một bác
sĩ tốt tính, mỗi lần đi vòng quanh khoa đều cố gắng giải đáp thắc mắc của bệnh
nhân nên thời gian cũng sẽ lâu hơn.
Khi Trần Việt trở lại văn phòng thì
cũng đã gần chín giờ rưỡi. Anh đóng cửa và gọi cho Ổ Vân Vân, giọng nói bên kia
đã tỉnh táo: “A lô.”
“Đã ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
“Ở quầy hàng nhỏ dưới lầu có bán
bánh bao, ngày hôm qua anh mua bánh bao ở đó đấy, chắc là em sẽ thích. Nếu lười
ra ngoài có thể gọi đồ mang về.”
“Buổi sáng gọi đồ ăn mang về là một
việc xa xỉ. Anh không cần lo cho em đâu. Em sẽ tự lo liệu.”
“Được rồi.” Trần Việt cũng không có
nhiều lời cằn nhằn, anh chợt dừng một chút: “Buổi trưa anh sẽ trở về.”
“Anh nghỉ trưa được bao lâu mà trở
về?”
“Một tiếng rưỡi, sẽ kịp thôi.”
“Được rồi.” Ổ Vân Vân nói: “Vậy em
sẽ đợi anh.”
Sau một hồi trò chuyện, Trần Việt
cúp điện thoại, tình yêu có thể khiến người ta sôi trào, giờ cơ thể anh đang
tràn ngập tình cảm mãnh liệt.
Sau khi tan sở lúc ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).