Ý niệm đó lúc nào cũng được đặt ở trong lòng, để ở trước mắt rồi ngày đêm gặm nhắm nỗi đau.

Tựa như cô năm đó, vừa nghe được tin tức kia đã hoàn toàn không màng sự phản đối của mẹ, vội vàng thu thập hành lý đi xe lửa đến Vân Nam ngay trong đêm, lúc đó đối với cô Vân Nam chỉ là một cái tên, đến mức ở vị trí nào trên bản đồ Trung Quốc cũng còn không biết, thế nhưng vẫn cố chấp mà đến.

Với cô điều đó là cần thiết, nếu không đi bản thân cũng không an lòng.

Vì ngay cả chính bản thân cô cũng không tìm được nguyên nhân nào ngăn cản hành động năm đó của cô.

Do đó, có lẽ giờ phút này cô đã có thể lý giải cảm giác lúc này của Trần Việt, tin tưởng anh không lừa cô.

Vừa kết thúc ở cửa, Ổ Vân Vân thở hổn hển, Trần Việt ôm cô vào trong phòng ngủ, rồi tiện tay bật chiếc đèn bàn nhỏ lên…… Ổ Vân Vân trước sau đều không nói thêm gì, Trần Việt của lúc này gần như phát điên rồi.

Khoảnh khắc cô hiểu rõ được Trần Việt, cô liền biết bốn năm nay anh đã trải qua như thế nào —— chỉ là từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến bản thân mình lại quan trọng với anh như vậy.

Ổ Vân Vân thả lỏng người, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ, mấy ngày nay cô ở nhà vẫn luôn đều ngủ không ngon, thường xuyên mất ngủ.

Thêm vào đó hôm nay lại lăn lộn một hồi, bây giờ cô chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc.

Cũng không biết qua bao lâu cô từ từ tỉnh lại, chỉ thấy cửa sổ đang mở, mùi thuốc lá nhàn nhạt dần tan trong không khí, rèm cửa màu nâu bị kéo lên để cho ánh mặt trời rạng rỡ bên ngoài chiếu sáng cả căn phòng, hình như bây giờ là giữa trưa, trời hôm nay có vẻ khô ráo.

Trần Việt mặc quần áo ngồi ở mép giường, áo sơ mi có vẻ hơi nhăn nhúm, Ổ Vân Vân cũng không biết anh kết thúc khi nào, lúc chìm vào giấc ngủ cô vẫn còn cảm nhận được cảm giác bị đè nặng trên người.

Cô quấn chăn ngồi dậy: “Như vậy là đủ rồi đúng không?”

“Không đủ.” Trần Việt không chút suy nghĩ mà nói.

Như bị câu hỏi này nhắc nhở, anh duỗi tay chậm rãi đem quần áo kéo lên, nhưng lúc này oán hận trên người dường như đã tan đi không ít.

“Như vậy còn chưa đủ?” Ổ Vân Vân nói: “Một lần không đủ, cuối cùng anh muốn bao nhiêu lần?”

“So với bạn trai cũ của em phải nhiều hơn.”

“……” Trần Việt thật sự có chút tâm lý vặn vẹo, chuyện này có cái gì hay mà phải tranh giành, Ổ Vân Vân nhìn khắp phòng tìm kiếm quần áo của mình. Váy và áo của cô bị ném lung tung ở trên giường, hình dạng nhăn nhúm không thể tả: “Em đi đâu?” Mắt thấy Ổ Vân Vân cuốn chăn bò lên như chuẩn bị rời đi, Trần Việt duỗi tay giữ chặt cánh tay cô.

“Tôi muốn đi tắm rửa.”

“Em chuyển đến sống cùng anh đi.” Trần Việt nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở bên vai trắng nõn đang lộ ngoài lớp chăn của cô.

“?” Ổ Vân Vân bất ngờ trừng mắt, mặc dù đúng là điều kiện của cô có chút không bằng anh, nhưng cũng không có nghĩa là cái gì cũng đều đáp ứng anh.

“Anh muốn cùng em ở bên nhau, mặc kệ em cự tuyệt anh bao nhiêu lần, anh cũng không quan tâm” Ánh mắt của Trần Việt vô cùng kiên định.

“… Trước hết để em tắm rửa đã, cầu xin anh đấy.”

Trần Việt nghe cô nói vậy thì ngừng một lát, sau đó mới từ từ buông cô ra, Ổ Vân Vân ôm chăn ngồi vào mép giường, cúi đầu tìm được một đôi dép nam trên mặt đất, đi nhặt quần áo của mình lên, nội y cũng không biết đã bị lọt ở xó xỉnh nào rồi.

Thật sự có điểm biến thái, đem cô lột sạch rồi còn mở đèn lên xem.

Ổ Vân Vân mặc quần áo chỉnh lề đứng lên, chuẩn bị đi ra phòng ngủ, cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Trần Việt, bánh bao vẫn còn ở ngoài kia chứ?”

“…”

“Sáng nay không ăn no, bây giờ thấy hơi đói bụng.” Khi vừa mới lên lầu, cô đã muốn ăn hai cái bánh bao kia rồi, Ổ Vân Vân không nhịn được thổn thức.

“Để anh đi nấu cơm cho em.” Trần Việt đứng dậy.

“Bánh bao là được rồi, em muốn ăn bánh bao nóng, là nhân thịt đúng không?” Ổ Vân Vân hỏi.

Nói chuyện chính sự lâu như vậy, cô lại chỉ nhớ thương hai cái bánh bao kia?

Trần Việt bất đắc dĩ đi ra cửa lấy bánh bao cho cô.

Ổ Vân Vân vui vẻ tắm nước ấm, phòng tắm nhà Trần Việt đúng là điều kiện không tồi, vòi phun nước thật sự tốt, không giống cái trong nhà lúc nào cũng tí tách tí tách có khác gì trời mưa, nước còn chảy yếu, tắm không thích chút nào.

Tắm rửa xong, Ổ Vân Vân tính mặc nguyên quần áo cũ, nhưng cuối cùng lại cảm thấy váy áo có chút mùi – là mùi nước mưa, Trần Việt ngày trước không phải là tên cuồng sạch sẽ sao, đối với con gà rớt vào nồi canh như cô, sao anh vẫn có thể hạ thủ được nhỉ?

Cô vươn tay lấy bao nilong bọc khăn tắm mới đang treo trên giá, cô dùng khăn tắm bọc lấy mình, trong phòng tắm của Trần Việt có sẵn máy giặt rất tiện lợi, chỉ cần đem quần áo vò sơ với xà phòng rồi bỏ vào máy giặt, giặt xong là có thể mang hong khô, một chút là có thể xong.

Cô tìm một lúc mới tìm được máy sấy tóc.

Sấy tóc xong cô bước ra, trong phòng sớm đã tràn ngập mùi thức ăn, trên bàn bày sẵn hai cái bánh bao nóng.

Ổ Vân Vân mới vừa trông thấy bánh bao hai mắt liền sáng rỡ, đúng lúc này Trần Việt cũng vừa bước ra từ phòng bếp.

Biểu tình của hai người lúc này đúng là giống nhau như đúc.

Ổ Vân Vân lập tức liền có  cảm giác: Xong rồi.

Lần đầu tiên là ở phía sau cửa, lần thứ hai là ở trên giường, lần thứ ba là ở trên sô pha, Ổ Vân Vân chợt nhớ tới không ít truyện cười trên mạng, các loại dung tục quá độ, Trần Việt này thật đúng là như vậy thật.

Sau khi kết thúc, Ổ Vân Vân rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Trần Việt, không phải anh từng có bạn gái sao? Chẳng lẽ chưa làm qua à?”

Như thế nào lại cảm giác tên này có ham muốn nhiều vậy, giống như có chút nghẹn lâu mới được giải tỏa vậy.

Nếu không thì sao đến mức chỉ nhìn thấy cô mặc khăn tắm đã có thể xúc động, giống như mấy tên nhóc mới khai trai vậy.

“Không có.”

“Vì sao?” Ổ Vân Vân tò mò, theo lý thuyết Trần Việt chỉ nhỏ hơn cô vài tháng, năm nay cũng 26 tuổi rồi, không đến mức là chưa từng quan hệ chứ.

“Anh không xác định được có thể chịu trách nhiệm với cô ấy hay không.”

“Vậy với em thì sao ? Anh có thể gánh vác trách nhiệm à?” Ổ Vân Vân cười.

“Anh vẫn luôn hy vọng cả đời có thể chịu trách nhiệm với em.” Trần Việt nhìn cô thâm tình nói từng câu từng chữ.

Ổ Vân Vân im lặng một chút, đẩy anh ra: “Đứng lên đi, em lại phải đi tắm rửa. Vừa mới tắm sạch sẽ, anh lại làm em dơ nữa rồi.”

Trần Việt buông cô ra: “Sau này mỗi ngày anh đều có thể làm dơ em.”

“……” Ổ Vân Vân có thể khẳng định Trần Việt trong việc này chính xác là người mới, thiếu niên một khi khai trai liền sẽ không màng gì cả, lúc nào cũng dư thừa tinh lực. Chờ khi bọn họ già rồi, không chừng sẽ hối hận không thôi đối với những lời này.

Ổ Vân Vân một lần nữa đi vào phòng tắm tắm lại, thuận tiện cũng mang hai cái bánh bao vào theo, cô đứng ở trước máy giặt, vừa ăn bánh bao vừa chờ quần áo hong khô, trong lúc đó Trần Việt đến gõ cửa hai lần, cô đều không đi ra.

Trong quá trình máy giặt làm việc, tiếp đến là hong khô, cô vẫn ở trong đó ăn bánh bao, hai mươi phút sau mới mặc quần áo khô vào rồi bước ra.

Nhà Trần Việt hình như dùng nước giặt mùi hoa oải hương, hong khô còn mang đi khử trùng bằng tia tử ngoại, khi lấy ra mặc có cảm giác ấm áp, lại vừa mới tắm xong cảm giác thật dễ chịu, váy chiffon mềm nhẹ, như cơn gió mùa hè thổi qua, vô cùng sảng khoái.

Cô mở cửa phòng tắm ra, phát hiện Trần Việt vẫn đang đứng ở cửa.

Ổ Vân Vân: “Làm gì đấy?”

Trần Việt: “Chờ em.”

Ổ Vân Vân: “Em ở bên trong mới ăn xong.”

Trần Việt: “…” Ngươi vừa ở trong WC nói lời này có vẻ không thích hợp lắm.

Nhưng Ổ Vân Vân còn có thể ăn nữa, Trần Việt làm năm món ăn đặt ở trên bàn, có thịt hun khói, có gà, còn có canh cà chua trứng, ánh mắt cô dán chặt lên đồ ăn ở trên bàn, có thể thấy rõ được cô đối mỗi món ăn đều rất có hứng thú, cô khích lệ nói: “Không nghĩ tới tay nghề nấu ăn của anh tốt như vậy.”

Trần Việt ngồi xuống bàn ăn đối diện nhìn cô, anh cũng không biết vì sao Ổ Vân Vân không chút phản kháng mà điềm nhiên chấp nhận đề nghị của anh.

Anh không hỏi.

Mặc dù biểu hiện lúc này của cô chỉ là giả dối nhưng anh cũng cam tâm tình nguyện.

Trần Việt cầm bát lên bắt đầu ăn, bây giờ anh mới bắt đầu đói có lẽ là vì đến tận lúc này anh mới cảm nhận được cảm giác chân thật, anh tự làm xúc động chính mình, cảm xúc này thật khó tả.

Thật lâu trước kia anh cũng đã từng nghĩ đến hình ảnh như thế này nhưng lúc đó chỉ là mộng tưởng.

Cơm nước xong xuôi, Trần Việt nhận được điện thoại của bệnh viện, ca bệnh gãy xương sườn vừa cấp cứu đêm qua đột nhiên chuyển biến xấu, xuất hiện tình trạng suy hô hấp và đau thắt ngực, trước mắt bác sỹ trưởng khoa đang tiến hành hội chẩn, yêu cầu anh lập tức đến bệnh viện ngay.

Trần Việt vội vàng buông chén đũa xuống, xoa xoa tay chuẩn bị ra cửa.

Ổ Vân Vân chạy đến chắn ở phía trước: “Em về nhà trước đã nhé.”

Trần Việt vừa thay giày vừa nói: “Chờ anh trở lại rồi chúng ta nói sau.”

Ổ Vân Vân chắp tay sau lưng: “Dù sao cũng phải để em về nhà lấy đồ dùng đến chứ?”

Ý là đồng ý đến sống chung với anh phải không? Trần Việt đứng ở trước cửa, liếc mắt nhìn đồng hồ, hiện tại là 1 rưỡi chiều, việc ở bệnh viện sự rất khó xác định khi nào kết thúc, nếu người bệnh có tình huống nghiêm trọng, có khả năng anh phải ở lại rất lâu, nên anh gật đầu: “Được.”

Tình huống của người bệnh không quá lạc quan, ngay lúc cấp cứu, anh đã gọi điện thoại xin chỉ thị của bác sĩ trưởng khoa, việc phẫu thuật cũng không xảy ra vấn đề gì, chỉ là người bệnh tuổi đã cao, sức khỏe cũng không tốt, phổi bầm tím nghiêm trọng, hơn nữa còn bị nhiễm trùng, hiện tại đã dùng tới máy thở để duy trì hô hấp, cũng sử dụng thuốc kháng sinh để ngăn chặn việc nhiễm trùng, nhưng quan sát suốt một đêm vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.

Người nhà người bệnh thì gấp đến rối tung rối mù, thiếu chút nữa là quỳ xuống ở ngoài cửa cầu xin bọn họ.

Anh ở lại bệnh viện quan sát thêm một lát, khi ngẩng đầu nhìn thời gian thì sáu tiếng đồng hồ đã trôi qua, tình huống của người bệnh cũng không còn nguy hiểm, đã bắt đầu có những chuyển biến theo hướng ổn định dần nhưng cần phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm một thời gian nữa.

8 giờ tối, Trần Việt mới trở về nhà.

Cả tối hôm qua không ngủ, ban ngày cũng không có thời gian ngủ bù, huyệt thái dương đang phát đau, quả thực có chút sức cùng lực kiệt, anh dùng chìa khóa mở cửa phòng, chỉ thấy một màn tối đen như mực. Anh vươn tay bật đèn, ánh điện chiếu sáng khắp căn phòng, rõ ràng rồi, Ô Vân Vân không có ở đây.

Cô không quay về đây.

Trần Việt cầm lấy di động, muốn nghe giọng nói của cô, rất nhanh Ổ Vân Vân liền bắt máy, Trần Việt hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Em ở trong nhà.”

“Sao em không trở về đây?”

“Mẹ em không cho chúng ta sống chung.” Ổ Vân Vân nói.

Trần Việt không biết nói gì, khi trở về thấy cô không ở đây, anh thiếu chút nữa, thiếu chút nữa cho rằng cô lại lừa anh, trong lòng lập tức dâng lên một sự tức giận mà chính bản thân mình cũng không thể khống chế.

Là chính mình quá sốt ruột, xem nhẹ cửa ải này, ngữ khí của anh dần hòa hoãn hơn: “Anh đi tìm em nhé.”

Ổ Vân Vân vẫn đang nghe hỏi: “Anh vừa tức giận đúng không? Hung dữ quá.”

Trần Việt bắt đầu lảng tránh câu hỏi của cô: “Em ở trong nhà chờ anh.”

“Được.”

Mười phút sau anh đã đến trước nhà Ổ Vân Vân.

Trần Việt đi vào nhà Ổ Vân Vân, chào hỏi Lâm Duyệt Mai xong, chuyện đầu tiên là đẩy cửa vào phòng của Ổ Vân Vân.

Ổ Vân Vân thấy có người tới liền ngẩng đầu lên nhìn.

Cô đang ngồi trên giường ăn kem đào, nhìn còn có điểm thích thú.

Khoảnh khắc này, hòn đá trong lòng anh mới hoàn toàn được đặt xuống, mặc dù lúc nãy mới gọi điện cho cô nhưng anh vẫn hoài nghi, liệu có như năm đó cô không từ mà biệt, lừa gạt anh rồi cao chạy xa bay một lần nữa. Nỗi hoài nghi đó cứ canh cánh trong anh suốt cả quãng đường đến đây.

“Dì ạ…” Trần Việt lúc này mới quay đầu lại đi theo Lâm Duyệt Mai xuống nhà nói chuyện.

Lâm Duyệt Mai có chút chưa tiêu hóa kịp. Thật lòng là, bà đối việc Trần Việt làm con rể của mình đã sớm không còn hy vọng, ai mà biết chiều nay Ổ Vân Vân đột nhiên trở về, nói Trần Việt muốn hai đứa sống chung, còn bảo là buổi tối sẽ dọn đi.

Lâm Duyệt Mai đầu tiên chính là nghĩ con gái nói đùa, thứ hai là nghĩ con gái làm tiểu tam chia rẽ tình cảm nhà người ta.

“Cháu đối Vân Vân là thật lòng.” Trần Việt nói thẳng: “Cháu đã chia tay bạn gái từ lâu. Nếu dì cho phép, lúc nào cháu cũng có thể kết hôn với Vân Vân, đem một nửa bất động sản sang tên cho cô ấy.”

“……”

Lâm Duyệt Mai không nghĩ tới tình huống này lại xảy ra, bà theo bản năng nhìn về phía Ổ Vân Vân.

Ổ Vân Vân vẫn đang ngồi ăn kem, còn dùng ánh mắt ý bảo: Mẹ xem, con nói thật mà.

“Chính là, cháu này…” Lâm Duyệt Mai có chút khó tiếp thu: “Thời gian trước cháu còn mới nói với dì là chuẩn bị kết hôn mà đúng không?”

“Đúng là có ý định kết hôn, nhưng cũng không thực hiện.” Trần Việt nói: “Cháu thật lòng thích Vân Vân, rất thích cô ấy, luôn nghĩ có thể cùng cô ấy ở bên nhau.”

“Việc này đối với người nhà cháu có vẻ không ổn lắm.” Lâm Duyệt Mai đầu tiên là nghĩ đến bạn gái của Trần Việt, vẫn cảm thấy con gái của mình là tiểu tam phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác: “Hơn nữa tính đi tính lại hai đứa mới yêu đương, mọi việc cứ từ từ không thể vội vàng sống cùng nhau như vậy!”

“Cháu sợ cô ấy chạy trốn.” Trần Việt nói thẳng: “Cháu cần phải trông chừng cô ấy.”

“…” Đây là tạo nghiệt gì vậy?!

Ổ Vân Vân thấy bọn họ nói chuyện dần đi vào bế tắc, rốt cuộc buông hộp kem xuống lại gần nói: “Mẹ, chúng ta nói chuyện một chút.”

Cô đưa Lâm Duyệt Mai vào phòng nhỏ, đóng cửa lại, ngồi ở mép giường, thở dài: “Đây là nguyên nhân con muốn cùng anh ấy ở chung.”

“Có ý gì?” Hiện tại Lâm Duyệt Mai cảm thấy không hiểu được đứa con gái này.

“Trần Việt tựa như một đứa con nít thích ăn kẹo nhưng đã lâu không được ăn, hiện tại lại bày ra trước mắt một viên, mẹ nghĩ nó sẽ nói ăn hay không ăn?” Ổ Vân Vân nói: “Bây giờ mẹ càng ngăn cản thì anh ấy càng khát vọng, vừa nãy còn nói đến chuyện kết hôn, chưa gì đã tính đến việc chuyển một nửa bất động sản cho con. Hiện tại có chín trâu hai hổ cũng không kéo anh ấy lại được.”

Lâm Duyệt Mai nhớ lại lúc ấy ánh mắt của Trần Việt tràn đầy sự cố chấp cùng kiên định, chung quy là nhìn thấy thằng bé từ nhỏ đến khi trưởng thành, biết rõ đây là đứa trẻ không nói dối, hơn nữa cũng rất quyết đoán, nếu nói chia tay thì chắc chắn đã chia tay xong xuôi rồi.

“Chỉ là…”

“Không phải mẹ rất muốn anh ấy trở thành con rể của mẹ sao?” Ổ Vân Vân cầm kem hộp lên tiếp tục ăn.

“Mẹ vẫn cảm thấy việc này không tốt lắm.” Lâm Duyệt Mai rất buồn rầu: “Đứa trẻ này không biết có phải là nhất thời xúc động……”

Những tên đàn ông trên đời này đều là như thế này, khi cùng bạn gái yêu đương mấy năm sẽ nảy sinh cảm giác quen thuộc, chán ghét, đúng lúc này bạn gái cũ xuất hiện, tâm tình lại xao động, xúc động mà muốn chia tay để quay lại với người yêu cũ, nhưng khi ở chung một thời gian, cuối cùng sẽ phát hiện vẫn là bạn gái trước kia tốt hơn, cuối cùng lại hối hận làm khổ cả hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play