Đi được nửa đường Ổ Vân Vân đã phải
vội tìm chỗ trú mưa ở tiểu khu bên cạnh, định là mang ô theo để nhàn nhã tản
bộ, ai mà ngờ cuối cùng lại bị mưa xối ướt như gà rớt vào nồi canh vậy.
Được rồi, bây giờ thực ra chỉ cách
một đoạn đường nữa là về đến nhà nhưng muốn chạy cũng chạy không kịp, đành phải
đơi đến khi tạnh mưa rồi tính.
Trú được hơn mười phút, nhưng có vẻ
như trời vẫn không có dấu hiệu tạnh, người trú mưa cùng đã sớm rời đi, trời mưa
thường không lãng mạn ở chỗ đến lúc này mới phát hiện chỉ có bản thân mình là
lẻ loi, không có ai bên cạnh, cũng không có ai cầm ô đi tới chở che.
Cô đứng nhìn mưa thật lâu, nhìn đến
mức thất thần.
Đột nhiên xa xa trong màn mưa có
người tay trái cầm bánh bao, tay phải cầm ô lụa màu lam chầm chậm bước tới.
Trần Việt bước vào mái hiên, vội
vàng gập ô lại.
“Sao em lại ở đây?”
“Nhà tôi ở đây.”
Ô Vân Vân liếc mắt vừa thấy anh đang
xách theo bánh bao: “Anh ở tiểu khu này sao? Đi mua đồ ăn sáng à?”
“Không phải. Tôi mới giao ban xong,
đang trên đường về nhà.”
“Lúc này mới được tan ca, làm bác sĩ
vất vả quá nhỉ.” Ổ Vân Vân tán thưởng, rồi lại nhịn không được mà hỏi: “Nơi này
là khu mới xây nhỉ? Tôi vẫn nhớ tiểu khu ngày trước hơn, nếu trước đây nhà tôi
không dọn đi thì bây giờ chắc là tọa lạc ngay ở chỗ này.”
“Nơi này từng bị phá bỏ và di dời.”
Trần Việt nhìn ra bên ngoài trời không ngừng mưa rồi thoáng quay sang nhìn cô
gái bị mưa xối ướt sũng cả người.
“Xây đẹp quá.” Ổ Vân Vân nhìn quanh
khung cảnh một vòng, khắp nơi đều là hoa đằng xinh đẹp, còn có cả công viên
nhỏ, đúng là mới đi một thời gian quay lại đã có nhiều sự thay đổi: “Bà Trần có
phải vẫn ở bên kia không? Giàn nho lớn ngày trước vẫn còn chứ, ngày xưa vẫn
thường sang xin bà ấy vài quả nho để ăn.”
“Không phải xin, là trộm.” Trần Việt
sửa lại.
“Cũng không phải cố ý mà.” Ổ Vân Vân
cười một cái: “Sau đó tôi cũng đem cà chua bi nhà trồng sang cho bà ấy mà, mà
bà Trần dọn đi nơi nào vậy?”
“Dọn đến ở cùng con trai ở khu nhà
mới.”
“Cháu trai Trần Tiểu Quang của bà
Trần cưới vợ rồi sao?” Ổ Vân Vân tò mò.
“Cưới rồi. Năm kia mới kết hôn.”
“Sao không mời tôi chứ?” Ổ Vân Vân
oán trách.
Đáp án này trong lòng hai người đều
biết rõ ràng, cô căn bản không ở nơi này, thế mà cô cũng không biết xấu hổ hỏi
câu đó.
Trần Việt hỏi: “Em không định tham
gia hôn lễ của tôi, vậy mà lại muốn tham gia hôn lễ của người khác sao?” “Nhà
anh nhiều họ hàng mà.” Ổ Vân Vân thành thật nói: “Nhân duyên cũng tốt, hơn nữa anh còn có rất
nhiều bạn bè, đồng nghiệp. Ngày kết hôn có khi phải đến mấy ngày mấy đêm mới
xong. Trần Tiểu Quang không như vậy, tên nhóc đó ma chê quỷ hờn, tính cách lại
cô độc, tôi rất tò mò cô nương nhà ai lại coi trọng cậu ta, nhớ ngày trước tên
nhóc đó ngày nào cũng bị tôi đuổi theo đánh cho tơi tả.”
“Ngày trước tên nhóc đó thường nhìn
lén em tắm rửa.”
“Thật ư?” Ổ Vân Vân giật mình, lấy
tay che ngực lại: “Không bị nhìn thấy gì đúng không?”
“Không có.” Trần Việt nói, theo bản
năng liếc cô một cái, nhưng bỗng có cái gì đó vụt qua trong mắt anh.
“Không ngờ được tên đó lại đáng
khinh như vậy.” Ổ Vân Vân bây giờ như mới nhận ra, càng ngẫm lại càng bực mình
hơn, nói rồi ánh mắt cô lại nhìn quanh một vòng: “Nếu lúc đó mẹ tôi quyết tâm
mua nhà ở nơi này thì tốt rồi. Khu này giải phóng mặt bằng chắc được đền bù
không ít tiền nhỉ?”
“Ừm.”
“Thật hâm mộ.” Ổ Vân Vân chuyển đề
tài: “Có thể cho tôi mượn ô được không?”
Trần Việt liếc mắt nhìn chiếc ô trên
tay cô một cái, Ổ Vân Vân vội giải thích: “Ô của tôi bị hỏng rồi, nên bây giờ
mới không về nhà được.”
Từ lúc hai người gặp nhau ở siêu thị
đến giờ, cô vẫn đang mặc chiếc váy trắng chiffon giống ngày hôm đó, nước mưa
đọng trên tóc vì cơn gió thổi qua mà nhỏ nước thấm vào áo, mơ hồ có thể thấy
viền áo ngực lộ ra.
“Tôi có thể cho em mượn, nhưng em
định trả tôi như thế nào?” Trần Việt nghe thấy thanh âm từ trong cổ họng của
mình phát ra.
“Tôi nhờ mẹ tôi đưa cho anh nhé.” Ổ
Vân Vân trăm ngàn lần không nghĩ tới tên này lại nhỏ mọn như vậy, nhưng mà nghĩ
lại thì đương nhiên cô cũng không phải người không tính toán.
Trần Việt cười nhẹ, ánh mắt đột
nhiên trở nên thâm sâu: “Có một chiếc ô mà em phải nhờ vả mẹ em trả tôi sao?
Ngày trước em trả đồ cho tôi như thế nào?”
Ổ Vân Vân sửng sốt vài giây, không
nghĩ tới anh sẽ nhắc tới việc này: “Không phải anh chuẩn bị kết hôn sao?”
Trần Việt vẫn cố chấp: “Vậy nghĩa là
chuyện qua đi đều có thể bỏ qua sao?”
“Cũng không phải.” Ổ Vân Vân nghiêm
túc suy xét lại: “Chính là trước kia tôi có nói qua sẽ cho anh bao lì xì nhưng
chính anh nói không cần mà.”
Năm ấy lúc cô cũng đáp ứng yêu đương
với Trần Việt, nhưng hai người quen nhau chưa bao lâu, khi cô biết được tin tức
của mối tình đầu, trong đêm đó cô vội gửi tin nhắn chia tay, không màng tất cả
cao chạy xa bay ngay cả một lời từ biệt cũng không có, đúng thật là thấy có lỗi
với anh.
Ổ Vân Vân cả đời này chỉ nói xin lỗi
với hai người, ngoại trừ bỏ mẹ mình thì đại khái chính là Trần Việt.
“Bao lì xì thì có ích lợi gì?”
Ổ Vân Vân chưa từng nghĩ rằng bây
giờ trên đời vẫn còn có người cho rằng bao lì xì là vô dụng.
Thậm chí cô đã nghĩ sẽ nói cho anh
rằng cô đã định tặng 6666 tệ, bằng một phần ba tiền tiết kiệm của cô luôn rồi,
nhưng mà bản thân lại sợ nếu nói ra anh sẽ thay đổi chủ ý, nghĩ đi nghĩ lại vẫn
nên tặng bao lì xì sẽ hợp lý hơn.
“Lên lầu với tôi. Lên lầu rồi tôi sẽ
đem ô cho em mượn.” Trần Việt nói, trong thanh âm ấy chỉ có chính bản thân mới
nghe ra được sự nghẹn ngào đang pha lẫn, có cái gì đó không thể diễn tả được,
một cảm giác khát vọng bỗng chốc trỗi dậy trong anh.
“Anh bây giờ giống hệt như dụ dỗ con
gái nhà lành.” Ổ Vân Vân hoài nghi mà đánh giá: “Tôi có thể cùng anh lên lầu là
bởi vì tôi tin tưởng anh, nhưng hình như anh đang có bạn gái mà, tôi cảm thấy
việc này sẽ làm ảnh hướng đến mối quan hệ của anh và bạn gái anh đấy.”
“Tôi chia tay với bạn gái rồi.”
“……” Ổ Vân Vân im lặng vài giây mới
giật mình mà hỏi: “Không phải hai người muốn kết hôn sao? Vì cái gì mà chia
tay? Sắp chuẩn bị kết hôn mà sao lại chia tay đột ngột vậy?”
Trần Việt không muốn nghe cô nhiều
lời, anh đột nhiên duỗi tay giữ chặt Ổ Vân Vân đang luyên thuyên, trực tiếp kéo
cô đến cầu thang.
Ngoài kia mưa vẫn đang rơi từng hạt
nặng trĩu nhưng lòng bàn tay anh lúc này lại nóng bừng khó hiểu.
Anh ngẩng đầu nhìn thang máy, chờ
đợi thang đi xuống, lúc này ở dưới sảnh rất vắng người, có thể nói là không có
một bóng người qua lại.
“Anh đang nói đùa đúng không, vẫn
là…?” Ổ Vân Vân vẫn có chút không thể tin được.
“Nghiêm túc.”
“Vì cái gì?”
“Em không nên trở về.” Trần Việt
nói.
…… Ổ Vân Vân thế mà lại không có lời
gì để nói, nhưng mà đây là nhà cô mà, mẹ cô vẫn đang sống ở đây.
Cửa thang máy mở ra, Trần Việt nắm
tay cô đi vào trong, ấn xuống lầu 5. Không gian kín cuối cùng cũng làm anh an
tâm phần nào, ít nhất thì trước mắt cô không thể trốn khỏi anh được.
Ổ Vân Vân như muốn hỏi cái gì đó
nhưng cuối cùng lại không nói ra, không gian lúc này đột nhiên trở nên trầm
mặc.
Thang máy nhanh chóng đi lên tầng 5,
cũng không dừng lại mà đi thẳng mười mấy giây đã đến, Trần Việt kéo Ổ Vân Vân
đến cửa nhà mình, anh lấy chìa khóa ra, Ổ Vân Vân ở phía sau ẩn ý nói: “Anh chỉ
là nói cùng anh lên lầu, không có nói tôi cùng anh vào phòng mà?”
“Không vào phòng thì lên lầu làm
gì?”
“Tôi chỉ là muốn mượn ô thôi mà. Anh
có thể cho tôi mượn luôn ở dưới kia mà.” Ổ Vân Vân có ý tốt nhắc nhở.
“Nghĩa là tôi không định cho em
mượn.”
“……”
Vậy anh cùng tôi nói nhiều như vậy làm gì? Ổ Vân Vân hất tay anh ra: “Tôi không
biết anh muốn làm cái gì, nhưng như vậy không tốt lắm ——”
Trần Việt đột nhiên quẳng đồ vật
trên tay xuống đất, quay người đè cô lên cửa nhà mà hôn cô.
Ổ Vân Vân sợ tới mức chỉ biết ngẩn
người: “!!!”
“Cùng tôi lên giường, chuyện cũ tôi
sẽ không tính toán với em.” Trần Việt cúi đầu kề sát trán cô, ánh mắt ngập tràn
mê ly cùng khát vọng.
“……”
Lúc mới trông thấy cô ướt đẫm đứng ở
nơi đó, Trần Việt liền suy nghĩ đến việc đặt tay lên cổ cô, hôn lên cổ của
người con gái này, chậm rãi lắng nghe hơi thở của cô. Thật sự đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy
cô, giống như một chú chó chờ mãi không thấy chủ nhân về.
Ổ Vân Vân nội tâm có điểm phức tạp:
“Trần Việt, anh thay đổi rồi, trước kia anh là người tốt mà.”
Trần Việt trả lời: “Trai tốt cũng có
tác dụng gì đâu. Tôi trước kia tốt như vậy, không phải em cũng đâu có lưỡng lự
mà đá tôi còn gì?”
Ổ Vân Vân há miệng thở dốc, muốn
giải thích, nhưng lại phát hiện giải thích không tác dụng gì, duy nhất chỉ có
thể giải thích chính là so với anh, cô thích mối tình đầu của mình hơn, nhưng
kiểu giải thích này mà nói ra chỉ càng làm tổn thương người khác.
Thấy Ổ Vân Vân không đáp lại, đáy
mắt Trần Việt nhanh chóng liền âm u, mây đen như giăng đầy đầu, căn bản không
giống biểu hiện vân đạm phong khinh trước đây, anh cúi đầu, cắn nhẹ vào vai cô:
“Nếu em có thể cùng bọn họ xem mắt, sao lại không thể ở bên tôi? Chẳng lẽ ở
trong mắt em, tôi so với mấy tên kia còn kém xa sao?”
Lời nói này của anh quả thực là tràn
ngập mùi vị ghen ghét không thể giấu, Ổ Vân Vân cũng không biết việc mình đi
xem mắt lại khiến anh để ý đến như vậy.
“Đương nhiên không phải. Tôi chỉ là không
nghĩ sẽ làm tổn thương anh.”
“Từ khoảnh khắc em rời đi thì em đã
làm tổn thương tôi rồi.” Ánh mắt Trần Việt nóng bỏng nhìn chằm chằm Ổ Vân Vân:
“Mỗi ngày trôi qua anh đều nghĩ đến em.”
“……” Nội tâm Ổ Vân Vân càng phức
tạp, cô không biết tại sao anh lại hành xử như vậy: “Nhưng hiện tại anh đã có
bạn gái xinh đẹp như vậy, lại có công việc tốt, tương lai sáng lạng, vì cái gì
mà vẫn muốn ở bên tôi?”
“Bởi vì anh thích em, em không biết
sao?” Trần Việt cười khẽ, dùng tay hơi nâng cổ cô ra phía sau, làm cô hơi hơi
ngẩng đầu lên đối diện với chính mình. Thanh âm khàn khàn, loáng thoáng chút
cuồng loạn, ánh mắt càng nồng đậm: “Anh vẫn luôn thích em, bắt đầu thích em từ
ngày đầu tiên em chuyển đến. Ngày trước anh đã từng nói với em, anh rất thích
em, là thật lòng thích em.”
Lời nói ra thật nhẹ nhàng nhưng từng
câu từng chữ như đang dùng toàn bộ tâm tình mà bộc bạch.
Ổ Vân Vân im lặng lắng nghe, nhưng
cô lại lý giải hai từ “rất thích” kia chỉ là lời thổ lộ trong phút kích động
của tuổi niên thiếu mà thôi
Trước nay cô đều không nghĩ đến việc
bản thân rời đi lại khiến anh thay đổi đến mức như vậy, hay bản thân anh chính
là như vậy chỉ là vẫn luôn che giấu?
Ấn tượng của Ổ Vân Vân với Trần Việt
chỉ dừng lại ở khoảng thời gian trước kia, là cậu bạn hàng xóm, đẹp trai lại
ngây thơ, lúc hai người yêu đương cô lúc nào cũng quấy rầy anh, thậm chí còn
thẹn thùng, lúc bước vào phòng cô, lúc nào anh cũng bảo trì tâm lý bình thản,
không có hành động gì quá phận.
Hôm gặp nhau ở siêu thị, đi bên anh
còn có cô bạn gái, nhìn qua anh lúc đó có vẻ thành thục ổn trọng, khiến cô cho
rằng anh sớm đã buông chuyện năm xưa.
“Tôi nghĩ rằng tôi chỉ là một đoạn
tình cảm thời niên thiếu của anh mà thôi.”
“Em không phải.”
Ổ Vân Vân nhìn Trần Việt điên cuồng
đang đứng trước mặt, chẳng lẽ Trần Việt thật sự nhớ mong cô suốt những năm qua,
đối với việc cô rời đi vẫn luôn canh cánh trong lòng, dẫn đến bây giờ ra nông
nỗi này sao?
Trần Việt thấy cô không có phản
kháng liền đẩy cửa ra, vội vàng kéo cô vào nhà.
Không gian như bị bịt kín, có chút
tĩnh lặng, anh thậm chí còn không bật đèn, trực tiếp đem cô đè lên lưng cửa,
bắt đầu cưỡng hôn cô một cách điên cuồng, cảm giác lúc này như hoàn toàn bùng
nổ, hơi thở hai người dồn dập, hòa lẫn vào nhau.
Ổ Vân Vân bị va vào tay nắm cửa,
theo bản năng cô liền đỡ lấy bả vai của Trần Việt
Có chút đau.
Trần Việt cúi đầu cắn nhẹ lên tai
cô, vươn tay sờ lên eo cô, được một tấc lại tiến một thước mà vuốt ve cô. Anh
đã muốn làm như vậy từ khi thấy cô ở quán cà phê rồi.
Anh vẫn luôn muốn làm như vậy!
Từ thuở thiếu thời, anh đã từng vô
số lần ở trong mộng mơ về cô, vô số lần miêu tả cô, khuôn mặt đó, động tác ấy
cho đến từng cảm xúc của cô, lần nào cũng vậy, cũng là khát vọng có được cô hết
lần này đến lần khác.
Ổ Vân Vân vội vàng nói: “Trần Việt,
anh như vậy là đang xúc động, đã lâu không có nhìn thấy tôi, hơn nữa là tôi đá
anh…… Anh như vậy sẽ hối hận, bây giờ anh cùng bạn gái của mình vẫn còn có cơ
hội tái hợp mà……”
Cô nói đứt quãng, từng chữ chưa kịp
thoát ra đã bị anh nuốt hết vào trong.
Một lát qua đi, Trần Việt mới buông
cô ra nói: “Đúng vậy, là anh xúc động. Anh phải cùng em một lần ở bên nhau, nếu
không anh đến chết cũng không cam lòng!”
Trong đêm tối cô không thể nhìn rõ
vẻ mặt của anh.
Nhưng Ổ Vân Vân cảm giác được Trần
Việt đang vô cùng nghiêm túc.
Đúng lúc này, đột nhiên Ổ Vân Vân
cảm giác phía dưới truyền đến cơn đau, chuyện này sớm đã không còn biện pháp
vãn hồi.
Trần Việt lật cô lại: “Trước kia em
cùng bạn trai cũ đã làm bao nhiêu lần?”
Ổ Vân Vân không thể tưởng tượng:
“Anh hỏi vấn đề là muốn tự ngược sao?”
“Bao nhiêu lần? Năm lần? Mười lần?
Một trăm lần? Hai trăm lần? Hay một nghìn lần……”
“Sao tôi nhớ rõ được.”
“Bao nhiêu lần?” Trần Việt bóp eo
cô, thanh âm phát ra có chút tàn nhẫn.
Ổ Vân Vân bây giờ mới ý thức được
Trần Việt đúng là bởi vì việc cô rời đi mà trở nhiên có chút biến thái, trước
và sau quả thực chính là hai người, cô cũng không biết anh cũng có mặt như vậy:
“Có đoạn thời gian rất nhiều.”
Trần Việt giống như phát điên vậy, cúi
đầu cắn thật mạnh vào gáy cô.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh muốn cắn chết em!”
“Anh điên rồi sao?” Ổ Vân Vân giật
mình.
“Đúng, anh đã sớm điên rồi! Từ lúc
em rời đi, từng giây, từng phút đã ép anh phát điên rồi!”
Tiếng thở dốc của Trần Việt liên tục
quanh quẩn bên tai, Ổ Vân Vân cũng không khá hơn là bao.
Đối với một số người có thể chịu
đựng được một cuộc sống không hoàn mỹ, chịu được việc cả đời không thể cùng
người mình thích ở bên nhau, cả đời không tìm được công việc mình muốn, không
tìm được căn phòng mà mình mong ước, cứ chấp nhận tạm bợ như vậy hết một đời
người.
Nhưng đối với một số người lại là
không thể.
Chính là như vậy, không thể.
Cho nên bọn họ có thể mặc kệ tất cả
mà bước đi không hề quay đầu lại, có phải nhảy sông Hoàng Hà cũng không để ý.
Hơn nữa cũng không đơn giản vì đâm
tường mới quay đầu lại, là nhất thiết phải đụng vào vỡ đầu chảy máu, gãy xương
gân đoạn, một lần lại một lần, cho đến khi hoàn toàn vô vọng mới có thể từ bỏ,
khi nào còn nhìn thấy một tia hy vọng trước mắt thì những người cố chấp này sẽ
theo đuổi đến cùng mặc kệ cái giá phải trả là như thế nào.