Phòng khám bệnh của khoa chỉnh hình
vào buổi tối thường không có quá nhiều người vì vậy Trần Việt tính ngủ một
giấc, định sẽ thay ca vào buổi trực ban sớm mai.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có
âm thanh từ phòng ngủ truyền ra.
Hôm trước
mua nguyên liệu nấu lẩu chưa kịp ăn nên tiện tay đặt ở bàn ngoài phòng khách bây
giờ mới có thời gian thu dọn lại, anh đem rau quả, trái cây cùng các loại thực
phẩm khác xếp gọn vào tủ lạnh.
Trần Việt đi
vào phòng ngủ lấy thuốc lá ra, ngồi xuống bên cạnh ghế dựa ngoài phòng khách,
cúi đầu châm lửa, một tay cầm điếu thuốc, một tay đưa Ô Vân Vân ra khỏi danh
sách đen. Không biết là sau khi ra khỏi danh sách đen, liệu có thể thấy được
những chia sẻ trước kia của người đó không nhỉ. Chắc là không được đúng không?
Nghĩ đến
đây, Trần Việt còn tự an ủi chính mình một chút, dù sao trước kia anh và Ô Vân
Vân cũng tương tác nhiều trên Wechat.
Những câu
chuyện phiếm kỳ thật đều không có, tiếp đến những người bạn khác giới của cô,
suốt bốn năm qua mà cũng chỉ có mười mấy bạn bè là nam giới. Trang cá nhân chỉ
đăng những hình ảnh vô thưởng vô phạt, không hoa cỏ thì cũng là phong cảnh,
không hề có một chút dấu vết của vấn đề tình cảm cá nhân.
Lúc này, anh
cứ lướt xuống liên tục để tìm kiếm, giống như đang có một chút tự ngược bản
thân.
Tàn thuốc
ánh lên chút ánh sáng giữa đêm tối, cuối cùng thì con người này cũng lại sa đọa
mất rồi. Anh bây giờ tựa như quay lại lúc chia tay với Ô Vân Vân, bên ngoài vẫn
điềm nhiên như không, vẫn là chàng trai sáng sủa, nho nhã, lễ độ nhưng khi trở
về phòng một mình lại đầy u ám, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Trần Việt
cúi đầu, gạt tàn thuốc xuống đất
Thật sự là
ngay từ lúc đầu anh đã biết bản thân chưa từng quên đi người con gái đó, chỉ là
vẫn luôn khắc chế bản thân, nếu không anh đã bỏ thuốc từ lâu đâu cần phải giấu
diếm hút đến tận bây giờ. Chỉ là bản thân anh vẫn mang một chút tâm lý cầu may
rằng từ nay có thể yên ổn mà sống tiếp.
Mấy ngày sau
đó Trần Việt vẫn đi làm bình thường.
Việc chia
tay với Vương Dao là vấn đề cá nhân của hai người, không liên quan đến Ô Vân
Vân mà bản thân anh cũng không có ý định tìm Ô Vân Vân.
Chia tay với
Vương Dao không phải vì muốn tái hợp với Ô Vân Vân mà thực ra anh biết rõ bản
thân không có cách nào trở thành một bạn trai tốt huống gì là một người chồng
tốt, như vậy cũng tốt cho cả hai.
Buổi tối thứ
hai trực ban, Trần Việt đang thay quần áo trong phòng thay đồ thì nghe thấy
tiếng nói chuyện của hai bác sỹ bên cạnh
“Tiểu Vỹ,
tan tầm vội đi đâu vậy, lại đi xem mắt sao?”
“Đúng vậy”
“Không phải
anh có nhiều y tá xinh đẹp để ý lắm à?”
“Y tá có thể
yêu đương thôi, kết hôn thì chịu. Tôi chỉ hy vọng cưới được một người vợ có thể
vun vén mọi việc trong nhà” Bác sỹ Vỹ vừa gài áo vừa trả lời.
“Người xem
mắt hôm nay như thế nào?”
“Gia đình
đơn thân.”
“Gia đình
đơn thân là sao?”
“Gia đình
đơn thân, không có người hỗ trợ, sau này nếu kết hôn thật thì biết làm sao
được, muốn mua nhà cũng không giúp được, nói không chừng là muốn tôi nuôi luôn
cả cô ta” Bác sỹ Vỹ cười cười.
“Vậy mà anh
cũng muốn đi à?”
“Ảnh chụp
nhìn rất xinh, đúng hình mẫu tôi thích, tóc dài, mắt hạnh nhân, cá nhân tôi
thích con gái tóc dài. Dù sao thì tối nay cũng rảnh rỗi, đi gặp xem như giết
thời gian.”
“Ừm, có thể
hiểu được…”Bác sỹ La cười ái muội.
Tinh…Tinh…tiếng
Wechat của bác sỹ Vỹ vang lên, Trần Việt vươn tay lấy áo blouse trắng trên giá
vừa đúng lúc liếc mắt nhìn thấy.
Bác sỹ Vỹ
nhét điện thoại vào trong túi “Lại giục tôi đến. Cô gái này điều kiện rất ổn,
có thể nói là khá tốt, dạy Tiếng Anh nhưng mà tuổi cũng không còn nhỏ đã 27
rồi, có lẽ cũng đang sốt ruột.”
“Các cô gái
như thế này đều là trước kia quá kén chọn, chọn tới chọn lui đến khi tỉnh lại
đã quá lứa lỡ thì. Ở bệnh viện này có vài cô gái tuổi đôi mươi ai nấy đều muốn
gả lên cành cao cuối cùng cao không tới mà thấp cũng không được”
“Chính xác.”
Tiểu Vỹ đóng cửa tủ lại: “Thôi, tôi đi trước đây.”
“Chúc anh
thuận buồm xuôi gió.” Bác sỹ La cười lớn.
Tiểu Vỹ vừa
đi, căn phòng hiện giờ chỉ còn lại hai người, bác sỹ La quay sang Trần Việt
hỏi: “Bác sỹ Trần này, nghe nói anh với Vương Dao chia tay rồi à? Cô Vương Dao
này tính ra cũng là một cô gái xinh đẹp, sao lại chia tay vậy, do tính tình cô
ấy quá đáng à? Ngày nào cũng quản anh chặt quá sao?”
Trần Việt
không nghĩ là mấy chuyện bát quái này lại phát tán nhanh tới như vậy: “Không phải, do tính tình của tôi không tốt
mà thôi.”
“Tính tình
của anh không tốt? Cả cái bệnh viện này đều nói anh là người đàn ông tốt nhất ở
đây đấy!” Bác sỹ La tiếp tục nói: “Các tiểu cô nương trong bệnh viện này có lẽ
ai ai cũng thích anh đấy, không giống như Tiểu Vỹ chỉ biết lừa gạt tình cảm con
gái nhà người ta. Cách đây hai ngày vừa cùng một bệnh nhân nữ đi ra ngoài ăn
cơm, hôm nay đã vội vàng lấy danh nghĩa đi xem mắt để chơi bời, cả ngày chỉ
biết lừa những cô gái vội vã muốn kết hôn.”
Trần Việt
rất ít khi thảo luận những vấn đề này, anh khép cửa tủ lại: “Tôi về phòng trước
đây”
“Được rồi.”
Quay lại
phòng trực ban, Trần Việt lấy di động trong áo ra, đang do dự một lát thì một y
tá gõ cửa bước vào: “Bác sỹ Trần, khoa cấp cứu có một vụ bị tai nạn giao thông
vừa đưa đến, có hai bệnh nhân bị gãy xương, tình hình đang rất nguy cấp, anh
mau đến xem đi.”
“Tôi đến
ngay.”
Trần Việt
vội vàng chạy đến.
Khi trực ban
sợ nhất là những tình huống như vậy, thường là tai nạn giao thông hoặc sự cố
nghề nghiệp, chỉ cần xảy ra là có rất nhiều ca phải xử lý.
…..
Sau khi kết
thúc đã là chín giờ rưỡi tối, xe khách và xe hơi đâm nhau ở ngã ba, cả hai đều
bị thương khá nặng.
Hai ca bệnh
đều bị gãy xương rất nghiêm trọng, một người bị dập cả xương mác cùng xương ống
chân, người kia bị gãy xương sườn, phần xương gãy lệch vị trí đâm vào phổi gây
rách màng phổi tình huống vô cùng nguy hiểm phải làm phẫu thuật dẫn lưu khí
màng phổi mới dần ổn định, hiện vẫn đang nằm ở phòng hồi sức để theo dõi.
Anh vừa quay
về phòng trực ban đã thấy điện thoại rung lên, nhìn qua là hình ảnh hiển thị
của Wechat, Trần Việt đã biết được là Ô Vân Vân gọi đến.
Trần Việt
đứng yên một chỗ, lặng nhìn hình ảnh hiển thị của cô trên điện thoại chừng mười
giây rồi mới nhấn nhận cuộc gọi, tút….tút…..không có người nhấc máy.
Hai lần đều
như vậy.
Trần Việt
tìm số liên lạc của Lâm Duyệt Mai, vừa nhắn tin thì đối phương đã nhanh chóng
phản hồi.
“Dì ơi, Vân
Vân có ở đó không ạ?”
“Có đây.”
Lâm Duyệt Mai có hơi chút bất ngờ, nhìn lại tên Trần Việt, thiếu chút là tưởng
anh nhắn nhầm: “Cháu có việc gì phải tìm nó à?”
“Vâng ạ, dì
có thể đưa điện thoại cho cô ấy được không ạ, lúc nãy cháu có gọi Wechat mà
không thấy cô ấy trả lời, cháu cũng không có số điện thoại mới của cô ấy.”
“Được thôi,
chờ dì một lát nhé.”
Ổ Vân Vân
đang ngời trên giường, đang vừa dùng chiếc máy massage nhỏ lăn mặt vừa xem phim
truyền hình trên laptop. Lâm Duyệt Mai trực tiếp mở cửa phòng, nhanh chóng đưa
điện thoại nhét vào tai cô, nhỏ giọng nhắc “Trần Việt”.
Ổ Vân Vân buồn bực, nhận điện thoại:
“Alo?”
Trần Việt nghe được giọng nói của
cô, hô hấp của anh chợt cứng lại, trái tim không rõ lý do mà đập nhanh hơn,
phải qua vài giây anh mới tìm lại được giọng nói của mình: “Là tôi.”
“Tôi biết là anh.” Ổ Vân Vân trả
lời, cắn hạt dưa trên bàn, ấn tạm dừng video đang xem.
“Có phải buổi tối hôm nay em mới đi
xem mắt không?”
“Sao anh biết?” Qua một lát, Ổ Vân
Vân mới phản ứng lại: “Ây, người kia cũng làm bác sĩ, người quen à?”
“Đồng nghiệp của tôi.”
“Làm sao vậy?” Ổ Vân Vân cảm thấy kỳ
quái.
Trần Việt im lặng, quả thực là anh
rất ít ở sau lưng nói xấu người khác, đây là lần đầu tiên: “… Danh tiếng của
anh ta ở bệnh viện tôi không tốt lắm, cùng mấy y tá nảy sinh quan hệ, cũng từng
yêu đương rất nhiều, mỗi lần đều lấy lý do kết hôn để lừa các cô gái.”
Ổ Vân Vân chớp chớp mắt, mãi mới
hiểu được ý của anh: “Anh đây là đang nhắc nhở tôi à? Tôi vừa nhìn đã biết anh
ta không phải đối tượng tốt đẹp gì. Người này vừa nhìn qua là biết miệng lưỡi
trơn tru, vừa khen tôi xinh đẹp, vừa khen tôi có bằng cấp xịn, lại còn khen tôi
thông minh, tôi thông minh hay không chính mình còn không biết sao? Nhìn là
biết không đáng tin cậy, mấy lời này chỉ lừa được mấy cô gái trẻ thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghe cô nói, Trần
Việt không biết vì sao có chút muốn cười, rồi lại đột nhiên bừng tỉnh, nhẹ
nhàng thở hắt ra.
Chính là, anh vừa nhận ra, sao bản
thân lại quan tâm đến việc cô xem mắt với loại người nào như vậy chứ?
“Anh gọi điện thoại chỉ để nhắc nhở
tôi chuyện này sao?”
“Ân. Không có việc gì nữa, tôi tắt
máy đây.”
“Được rồi.” Ổ Vân Vân trả lời.
Trần Việt lại không vội tắt máy,
tham luyến nghe thanh âm hô hấp của cô.
Ổ Vân Vân nghĩ nghĩ một chút rồi bổ
sung: “Cảm ơn anh.”
“Không có việc gì.”
Đợi vài giây, Trần Việt vẫn không
tắt máy trước, Ổ Vân Vân thiếu chút hoài nghi rằng di động bị hỏng, cô do dự
hai giây rồi chủ động tắt điện thoại.
Trần Việt nghe tiếng tút…tút…vang
lên, đáy lòng đột nhiên thấy trống rỗng.
Anh biết bản thân không chỉ vì sự
quan tâm của bạn bè mà gọi đến, thực ra là muốn có cơ hội nói chuyện cô.
“Trần Việt nói gì với con thế?” Lâm
Duyệt Mai quan tâm hỏi.
“Hôm nay anh chàng bác sĩ mà con xem
mắt là đồng nghiệp của anh ấy, anh ta ở bệnh viện có nhiều mối quan hệ nam nữ
không rõ ràng nên anh ấy có lòng tốt nhắc nhở con một chút.” Ổ Vân Vân kể lại,
ngẩng đầu còn thêm mắm thêm muối, thuận tay cầm hạt dưa lên rồi cảm khái: “Trần
Việt nói người này không đáng tin cậy chút nào, toàn dùng chuyện kết hôn để lừa
các cô gái.”
“Vậy à?” Lâm Duyệt Mai gật đầu, nhận
lấy di động, đột nhiên cảm thấy vui mừng: “Trần Việt này đúng là một đứa trẻ
tốt.”
“Con cũng cảm thấy như vậy.”
Còn có mặt mũi nói vậy cơ à? Lâm
Duyệt Mai nhìn chằm chằm đứa con gái của mình, vừa nghĩ đến lại phát bực.
Lúc này mà vẫn bình tĩnh cắn hạt dưa
xem TV lại còn đem ga trải giường thành chỗ để đồ ăn. Con nhà người ta đến tuổi
này đều kết hôn cả rồi, không thì cũng đang chuẩn bị kết hôn. Nhìn qua con gái
nhà mình đúng là giờ hối hận cũng vô dụng, càng nghĩ lại càng phiền não, đành
phải nặng nề thở dài.
“Mẹ, cái cô mai mối kia là ai vậy?
Đừng qua lại với người đó nữa!” Ổ Vân Vân nhắc nhở: “Con đi xem mắt đã giúp mẹ phân biệt ra ai là
bạn bè chân chính rồi nhé.”
“Dì mai mối cũng không nhất định
phải biết rõ người xem mắt mà.” Lâm Duyệt Mai liếc mắt một cái nói.
“Dì làm mai mà không tìm hiểu gốc rễ
thì nhờ vả có tác dụng gì? Nhờ người có quan hệ bạn bè thân thích không phải vì
tin tưởng sao?”
Lâm Duyệt Mai theo bản năng muốn
phản bác, lại cảm thấy con gái mình nói cũng có lý.
Tính đến nay Ổ Vân Vân đã xem mắt
được bốn người.
Lâm Duyệt Mai thực ra vừa lòng với
vị bác sỹ kia nhất, mấy người trước không phải lùn, béo thì cũng chính là đáng
khinh (theo lời Ổ Vân Vân nói), vị bác sĩ tuổi còn trẻ, tướng mạo lại đoan
chính, cha mẹ lại còn là giáo viên, bà mối khen ngợi không dứt, còn nói từ khi
tốt nghiệp đại học y mỗi ngày đều tập trung học tập công tác, từ trước đến nay
chưa từng yêu đương, ai mà ngờ lại là loại người đó.
“Để mẹ hỏi lại cô ấy.”
“Vâng.”
“Con đừng chỉ biết ăn nữa.”
“Nga.” Ổ Vân Vân đem hạt dưa nhét
vào túi Lâm Duyệt Mai: “Cho mẹ ăn này.”
Lâm Duyệt Mai liếc mắt nhìn một cái,
quay người đi luôn.
Đi tới cửa, sờ tay vào túi, cũng đem
hạt dưa lấy ra cắn.
Ổ Vân Vân cười, tiếp tục vừa cắn hạt
dưa vừa xem TV, lúc nhận được điện thoại của Trần Việt nhìn bộ dạng cẩn thận
của mẹ cô chỉ sợ cả đời này không tìm ra ông con rể nào làm vừa lòng bà bằng
Trần Việt.
Nhưng trên đời này làm gì có nhiều
người tìm được định mệnh của bản thân, thôi thì đi bước nào tính bước đó vậy.
Phương nam mùa này thời tiết lúc nào
cũng đại khái như vậy, buổi sáng tạnh ráo, buổi chiều giông lốc, buổi tối lại
tạnh, sáng hôm sau trời lại mưa, lặp đi lặp lại như vậy nắng mưa cứ thất
thường.
Ổ Vân Vân trước kia luôn ở chỗ khác,
quả thực là không tận hưởng được thời tiết của phương nam.
Sáng sớm tỉnh lại, vừa kéo bức màn
ra chỉ thấy một mảnh mây đen, thật không khác gì cái tên mà cha cô đã đặt cho
cô.
Cha cô đúng là không chú ý chút nào,
ông ấy thích cái tên “Vân vân” vì cảm thấy kêu lên rất dễ nghe, nhưng mà lại
quên bản thân mang họ Ổ, hại Ổ Vân Vân lúc tiểu học luôn là bị đám trẻ cười
nhạo nói “Mây đen tới kìa, chạy mau”.
Mẹ cô đã đi ra ngoài từ sớm, trước
khi đi còn nấu sẵn cháo để trong bếp.
Ổ Vân Vân ngồi xuống ăn cháo, thân
là con gái một trong nhà, cô lại chưa từng nấu cơm, thật là không thể tin được
Quả thật là nên cảm ơn người cha làm
cảnh sát ở dưới suối vàng còn phù hộ hai mẹ con cô, ông vì nhiệm vụ mà tuổi còn
trẻ đã hi sinh, cũng may là hai mẹ con cầm được tiền trợ cấp, cũng thường được
giúp đỡ. Hơn nữa, mẹ cô cũng là tuýp người cũng ăn mặc cần kiệm nên cũng có
chút tiền tiết kiệm vì vậy trong nhà cũng không có gánh nặng nào lớn.
Ăn cháo rửa sạch bát xong, cũng
không có việc gì nên Ổ Vân Vân tính toán đi ra ngoài dạo một chút, dù sao bây
giờ cô không sốt ruột yêu đương, cũng không nóng nảy kết hôn, không muốn làm gì
cả, cô chỉ muốn an ổn sống tốt qua ngày mà thôi.
Khi trời vừa hết mưa ngoài đường có
rất ít người đi ra ngoài dạo phố.
Ổ Vân Vân đi một mình, thời tiết lúc
này tựa như khi cái tên mà cha cô đặt cho cô, lúc nghe nhiều lời nhắc nhở của
mọi người ông mới nhận ra tên con gái của mình có nghĩa là “Mây đen”, nhưng vẫn
bật cười mà nói “dù sao con bé ra đời trời cũng đang có mây đen mà, không phải
lúc nào có mây đen cũng là thời tiết xấu đúng không.”
Có mây đen cũng không hẳn là thời
tiết xấu.
Trước kia, mỗi khi có gió lớn, mây
đen lần lượt kéo tới thể hiện trời chuẩn bị mưa thì cha sẽ bế cô lên cao và
chạy nhanh về nhà.
Mùa hè lúc có mây đen, hoặc khi cơn
mưa vừa dứt chính là thời điểm thích hợp nhất để tản bộ, vừa yên tĩnh lại mát
mẻ, nhìn dòng người qua đường vội vàng, cuộc sống hối hả nhộn nhịp.
Đáng tiếc, Ổ Vân Vân không đoán
trước được chiếc dù mà cô mang theo từ nhà lại bị hỏng, khi đang đi trên đường
thấy từng giọt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, cô vội mở dù ra che, kết quả lại thấy
một lỗ to ngay trên đỉnh đầu. Nước mưa từ trên đỉnh đầu dội xuống, quá đáng hơn
là mưa ngày một to hơn.
Sao mẹ không ném chiếc ô hỏng đi mà
còn giữ làm gì vậy chứ?
Mẹ chính là như vậy, cái gì cũng đều
luyến tiếc vứt đi, rõ ràng bà ấy xinh đẹp như vậy, nhưng cũng chưa từng có ý
định tiến thêm bước nữa.