Đúng rồi , bác
sĩ Trần nói sáng nay anh có một ca phẫu thuật.
Không thể đợi
được ý kiến từ anh, mẹ Trần Việt rất nhanh sắp đi lên rồi.
Ổ Vân Vân theo
bản năng muốn trốn đi, một giây trước khi sắp bước vào cửa phòng ngủ, vậy mà
lại còn nhớ rõ “danh sách yêu đương” dán trước tủ lạnh, sau khi cô xé nó xuống,
chính bản thân mình lại nhanh chóng trốn vào trong tủ quần áo, từ ở phía bên
trong đóng cửa lại.
Ô Ô cũng đi
theo cô.
Ổ Vân Vân vốn
cũng dự định ôm nó vào, nhưng một người một chó giả bộ không được, Ô Ô có khả
năng sẽ kêu lên.
“Ô Ô, mau đi ra
chỗ khác.” Ổ Vân Vân mở ra một khe nhỏ.
Ô Ô vẫn ngồi
xổm trước cửa tủ.
“Ô Ô.” Ổ Vân
Vân nhắc nhở: “Trở về phòng khách đi!”
Ô Ô nghiêng đầu
khó hiểu.
Ổ Vân Vân vẫn
lo lắng, đột nhiên nghe thấy cửa phòng khách mở ra, Ô Ô cũng nghe thấy tiếng
động, nó điên cuồng chạy tới.
Cuối cùng cũng
thở phào nhẹ nhõm.
“Yo, chó nhà ai
đây?” Lưu Hương dùng chìa khóa mở cửa phòng, đối diện bà ấy chính là một con chó husky, bà ấy bị nó dọa
cho hoảng sợ một phen, bà ấy vừa đóng cửa phòng vừa nhìn chằm chằm vào nó.
Ô Ô không hổ là
một chú chó ngu xuẩn, nhìn thấy người xa lạ cũng không kêu gâu gâu, còn tràn
đầy tò mò nhìn đối phương.
Có lẽ do lúc
trước Ổ Vân Vân luôn mang nó đi dạo, nó đối với người xa lạ, nhất là với người
trung niên cao tuổi, không có bất kỳ sự khác nhau gì.
Lưu Hương nhìn
lướt qua, trong phòng không có một bóng người, lúc này Trần Việt hẳn là đang đi
làm. Trong phòng khách đặt thảm chó, chậu thức ăn cho chó và nước sạch, rất
hiển nhiên, chú chó này là do Trần Việt nuôi.
Bệ cửa sổ còn
phơi chăn, đúng thật là, không có người ở đây còn mở cửa sổ, cũng không sợ bị
trộm gì cả!
Lưu Hương lúc
này ôm chăn và gối về phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng
gọn gàng, thu dọn sạch sẽ, chỉ là luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, đồ đạc
hình như có vẻ nhiều hơn.
Lưu Hương cũng
không quá để ý, thu dọn xong liền xoay người đi vào bếp.
Mối quan tâm
lớn nhất của bà ấy là vấn đề bữa ăn của con trai mình, ăn uống tốt mới có sức
khỏe tốt.
Bà ấy đi vào
phòng bếp nhìn một vòng, yo, trong tủ lạnh chất đầy thức ăn, các loại sữa, trái cây, rau và thịt đều đầy đủ, nồi điện
nấu canh vậy mà còn có nửa con gà mái còn sót lại.
Con trai bắt
đầu biết tận hưởng cuộc sống rồi sao?
Tự mình hầm
canh gà, còn nuôi chó trong nhà.
Vốn muốn dọn
dẹp cho anh, lại không thể xuống tay làm gì được, cuối cùng chỉ có thể giúp anh
lau bàn làm việc một lần nữa, đem đồ đạc lại đặt về chỗ cũ, xách túi rác ra, dù
sao thì thùng rác trong phòng bếp cũng là nơi dễ sinh muỗi nhất.
Từ phòng bếp đi
ra, đối diện với ban công, Lưu Hương cuối cùng cũng biết có gì đó không ổn.
Ban công treo
rất nhiều quần áo của phụ nữ.
Bà ấy còn đặc
biệt đi xuống phía dưới nhìn xung quanh, có không ít áo lót ở bên ngoài, còn
trộn lẫn ở cùng một chỗ, lại đi tới nhà vệ sinh nhìn một chút, dưới gương còn
để không ít sữa rửa mặt và các loại sản phẩm chăm sóc da, bà ấy tùy tiện mở một
ngăn kéo nhỏ ra, quả nhiên còn có băng vệ sinh.
Lưu Hương cuối
cùng cũng biết tại sao con trai mình không về nhà trong hai tháng qua.
Bà ấy cũng
không có kinh ngạc gì nhiều, Trần Việt và Vương Dao bên nhau hơn một năm, phát
triển đến bước này cũng là điều tự nhiên. Không trách hai tháng nay Vương Dao
cũng không gửi wechat gì cho bà ấy, hai người vừa mới ở cùng nhau, làm sao có
thể nghĩ đến người khác.
Con chó kia có
lẽ là do Vương Dao mang tới.
Lưu Hương nghĩ
như vậy, toàn bộ đều lưu loát. Trước đó bà ấy còn đề cập đến chuyện kết hôn,
với Trần Việt anh không phản ứng gì, không nghĩ tới hai người đã tiến triển rất
nhanh.
Không tệ, phải
chuẩn bị cho đám cưới nhanh thôi.
Lưu Hương có
chút vui vẻ, nhìn Ô Ô đi theo chân bà ấy khuôn m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.