Ổ Vân Vân lớn tiếng: “Nghe được sao?”

Ô Ô ngửa đầu: “Gâu gâu!”

Ổ Vân Vân vỗ vỗ đầu nó: “Thật tốt. Em nghe được này.”

Trần Việt đang từ phòng ngủ đi ra: “……”

Rốt cuộc là như thế nào lại sinh ra cuộc đối thoại này vậy?

“Vân Vân, hôm nay em có muốn lái xe đi làm không?” Trần Việt ở ngoài bậc thềm đi giày da, chuẩn bị ra cửa thì quay lại hỏi cô.

“Không cần đâu, lâu rồi em không lái xe, vẫn nên ngồi tàu điện ngầm đi làm thì hơn.” Ổ Vân Vân quay đầu nói.

“Được rồi, anh đi đến bệnh viện trước nhé.”

“Buổi tối gặp lại.”

Trần Việt mở cửa đi ra ngoài, Ổ Vân Vân vẫn thong thả chuẩn bị, mặc quần áo tươm tất, dắt Ô Ô ra cửa đi đến nhà mẹ cô. Ngày hôm qua là sinh nhật cô nhưng chưa cùng mẹ ăn cơm, hôm nay đến báo danh một chút.

Lâm Duyệt Mai ở nhà đang làm cá, cô mang cái ghế tới ngồi cạnh Lâm Duyệt Mai cùng nói chuyện phiếm.

Cô đem chuyện mình tìm được công việc ra thông báo với mẹ, tiện thể nói buổi chiều sẽ bắt đầu đi làm, từ giờ sẽ chăm chỉ làm công việc ổn định cùng cả chuyện dự tính kết hôn với Trần Việt ra nói cho mẹ nghe

Lâm Duyệt Mai ngồi xổm trên mặt đất, vừa làm cá vừa nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”

“Mẹ, mẹ vui vẻ chứ?”

“Đương nhiên vui vẻ.” Lâm Duyệt Mai cân nhắc một lát, lại nói: “Kỳ thật con cũng không cần quá để ý, mấy năm nay mẹ cũng có chút tiền tiết kiệm, không đến mức không có của hồi môn cho con đi lấy chồng.”

“Cái đó không phải tiền dưỡng lão của mẹ sao? Con còn trẻ mà, con có thể tự nỗ lực kiếm của hồi môn cho mình.”

Lâm Duyệt Mai cảm thấy Ổ Vân Vân có chí hướng như vậy khá tốt, không thể quá mức ỷ lại vào đàn ông, con người tốt nhất là nên dựa vào chính mình mới bền được.

Có sự nghiệp thì khi đối mặt với nhà chồng cũng có thể ngẩng cao đầu.

Lâm Duyệt Mai tiếp tục làm cá, qua một lúc mới đột nhiên nói: “Lúc con vừa trở về không lâu, Lôi Hỏa đã gọi điện thoại cho mẹ.”

Lúc trước vẫn chưa nói ra, vì sợ Ổ Vân Vân sẽ lần nữa không màng tất cả mà đi tìm Lôi Hỏa, nhưng hiện tại xem ra con bé đã quyết định cả đời này sẽ cùng Trần Việt ở bên nhau.

“Vâng.” Ổ Vân Vân đáp nhẹ, im lặng một lát rồi mới hỏi: “Anh ấy nói như thế nào?”

“Nó hỏi mẹ là con có về nhà an toàn không? Mẹ đã nói với nó là con sắp kết hôn rồi.”

Lâm Duyệt Mai cúi đầu, nhớ lại lúc Lôi Hỏa trong điện thoại nghe bà nói như vậy chỉ trầm mặc không đáp lời nào.

Suy cho cùng Lâm Duyệt Mai cũng nhìn Lôi Hỏa lớn lên, nếu coi như một nửa là con trai cũng không có gì lạ.

Haizz.

Tiếp tục l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play