“Lúc trước em nghe mọi người nói rằng sau buổi xem mắt có người còn muốn cùng đi bơi để có thể đánh giá dáng người của nhau nữa.” Ổ Vân Vân ôm mặt.

Trần Việt cười cười, không tỏ ý kiến gì: “Anh còn muốn học đi xe đạp nữa.”

Ổ Vân Vân chớp mắt: “Trần Việt, anh không thể đi xe đạp à? Anh chưa từng đi xe đạp đến trường sao?”

“Không, nhà anh rất gần trường, mẹ anh sẽ mua nhà ở bất cứ nơi nào anh học.”

“...” Ổ Vân Vân ngồi thẳng dậy, trong mắt cô tỏa ra một ngọn lửa nhỏ căm ghét nhà giàu: “Nghe này, đây là tiếng người đấy hả?”

“Đó là tiếng người mà, bởi vì sau này em có làm việc ở đâu thì anh cũng có thể mua nhà ở đó.” Trần Việt cúi đầu và cầm bút.

Ngay lập tức, Ổ Vân Vân cảm thấy mình không còn ghen tị với người giàu nữa, và cô còn rất thích vấn đề này: “Em sẽ dạy anh cách đi xe đạp. Khi còn đi học, em đã từng là tay đua kỳ khôi đấy, và em còn có thể lái bằng một tay hoặc cả hai tay đấy.” Trần Việt đã thêm năm sao cho “Học đi xe đạp”.

Ổ Vân Vân lén nhìn, tay anh cầm bút trắng trẻo, sạch sẽ, các khớp xương thon gọn rõ ràng.

Này, quả nhiên tay của bác sĩ và nghệ sĩ dương cầm đều tinh xảo đẹp đẽ, không biết bệnh nhân đến chỗ Trần Việt có cầm được tay không, nếu được cầm nhất định sẽ mê mẩn cho mà xem.

Trong bệnh viện có nhiều cô gái và rất nhiều bệnh nhân xinh đẹp như vậy, Ổ Vân Vân không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.

“Nghĩ thử xem em còn muốn làm gì nữa không?” Trần Việt chuyển chủ đề.

Ổ Vân Vân đã suy nghĩ về điều anh nói một cách cẩn thận, và sau đó nhận ra rằng nhiều điều cô muốn làm đã thực hiện được sau khi chung sống với Trần Việt rồi.

Khi ở Vân Nam, cô sống trong một căn phòng đơn nhỏ chưa đến mười mét vuông, và cô muốn có thể tự nấu ăn, có thể ăn đồ tươi và uống canh nóng mỗi ngày thay vì ăn đồ ăn ở ngoài.

Tháng này, ngày nào cũng vậy.

Và nhà anh cũng cho phép cô mày mò và nướng bánh trong thời gian rảnh rỗi.

Khi còn học đại học, cô luôn muốn có một ngôi nhà đầy nắng, trồng hoa trên ban công và nuôi một con thú cưng nhỏ dễ thương.

Bây giờ nó cũng đã được thực hiện.

Đương nhiên ngôi nhà này không phải của cô, đối với thú cưng, Ổ Vân Vân liếc nhìn Ô Ô béo ú đang nằm trên mặt đất.

Rất rất dễ thương.

“Em muốn làm thẻ kẹp sách, và em muốn cắt tóc siêu ngắn, trước đây em chưa bao giờ để tóc ngắn, ngoài những thứ này ra, em không nghĩ ra bất cứ điều gì khác vào lúc này nữa cả.”

“Tạm thời thì anh cũng không có, cần thiết sẽ bổ sung, sau này có thời gian rảnh chúng ta sẽ căn cứ vào số sao để phân loại là đư�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play